Lời ngả ngớn làm Hạ Tình Tình xấu hổ và giận dữ đến nhắm mắt lại, thân mình chưa bao giờ bị người chạm qua bị mạnh mẽ vỗ về chơi đùa dần dần xụi lơ,
cô
cắn chặt môi dưới,
không
muốn làm mình phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Ở phía
trên
nàng,thời khắc chú ý biểu tình của nàng,Khương Hạo thấy, nửa ngồi dậy, hai tay đồng thời bắt đầu vuốt ve hai luồng, móng tay thỉnh thoảng co qua hai viên ngọc châu, nữ nhân dưới thân lại
mộttrận run rẩy.
"Kêu ra
đi!"
"Ư..." Hạ Tình Tình rốt cuộc khó nhịn mà rêи ɾỉ ra tiếng,
cô
cảm giác mình như bị
một
trận lửa bao vây, nơi riêng tư giống như có chất lỏng nhè
nhẹ
chảy ra, hai chân nhịn
không
được dán vào nhau
nhẹnhàng cọ xát, chỗ tư mật càng cọ càng ướt, dần dần ướt qυầи ɭóŧ,
một
cảm giác hư
không
truyền đến.
Khương Hạo thấy thế, cười khẽ "thật
dâʍ đãиɠ." Bàn tay to bắt đầu
không
an phận
đi
xuống, ở chỗ bụng
nhỏ
của nàng
nhẹ
nhàng vuốt ve, sau đó đột nhiên thăm vào giữa hai chân.
"Ô... Công tử... Đừng..." Hạ Tình Tình hoảng hốt, sợ
hắn
phát
hiện
phía dưới mình nước chảy, cuống quít muốn kẹp chân lại, nhưng giờ phút này cả người cônhũn ra, sao ngăn cản được tay củaKhương Hạo?
lòng bàn tay thô lệ lướt qua qυầи ɭóŧ ướt đẫm, vuốt ve qua lại, lực đạo càng ngày càng nặng, Hạ Tình Tình cảm thấy
một
trận tê dại, thân mình mẫn cảm bị đυ.ng vào mà dần dần phiếm hồng.
"A... Công tử... Đừng... Đừng chạm vào nơi đó..."
"Xuy,
đã
ướt, còn
nói
không
cần?" Khương Hạo tràn đầy ác ý mở miệng: "Mới sờ soạng ngươi vài cái
đãướt,
thật
là tao hóa...
nói, có phải muốn bị thao hay
không?"
"Ư a... Nô tỳ...
không
có...
không
có..."
"Tiểu tao hóa, còn
không
thừa nhận!" Khương Hạo cách qυầи ɭóŧ hơi mỏng dùng sức ấn cánh hoa mẫn cảm của nàng, đầu ngón tay thậm chí theo qυầи ɭóŧ hơi tiến vào bên trong cánh hoa.
"A... A...
không
cần...
không
cần ấn nữa...
thật
kì quái..." Hạ Tình Tình bởi vì
hắn
ấn mạnh và nóilời xấu hổ mà run rẩy
không
thôi, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, trong mắt thủy quang liễm diễm.
"không
cần? Hừ" Khương Hạo ánh mắt ám trầm xuống,
hắn
lạnh lùng cười: "Tao hóa,miệng
khônggiống lòng!"
Dứt lời,
hắn
kéo xuống qυầи ɭóŧ ướt đẫm, Hạ Tình Tình chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, còn
không
kịp làm ra phản ứng, Khương Hạo
đã
dùng sức bẻ đùi nàng ra, hạ thể nữ nhân có lông thưa thớt ấn
hiện, hai mảnh cánh hoa đầy đặn hơi hơi tách ra, huyệt khẩu ướŧ áŧ hồng nhạt
nhẹ
nhàng co rút lại, mật dịch tinh lượng từng chút chảy ra, chỉ chốc lát sau
đã
dính đầy huyệt khẩu. Hạ Tình Tình chỗ tư mật bị ánh mắt
hắn
nóng rát nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, dưới thân mật dịch lại chảy nhanh hơn.
Khương Hạo nhìn chằm chằm chỗ
không
ngừng chảy ra chất lỏng, hầu kết
nhẹ
lăn, hô hấp thô nặng vài phần,
hắn
vươn ngón tay ra, ấn vài cái ở huyệt khẩu, theo trơn ướt dò xét
đi
vào.
"Ách a..." Hạ Tình Tình cả người căng chặt, huyệt khẩu
nhỏ
hẹp bởi vì dị vật tiến vào khó chịu mà
khôngngừng co chặt, bên trong thịt mềm tầng tầng bao bọc lấy đầu ngón tay
hắn, muốn bài trừ ngón tay
hắnra. Khương Hạo đảo hút
một
hơi, tăng lực độ cùng chiều sâu ngón tay thọc vào rút ra.
"A... A... Công tử... Ân..." Tiểu huyệt co rút càng mạnh, mật dịch
không
ngừng trào ra, chỉ chốc lát sau dính ướt tay Khương Hạo.
"Tiểu tao hóa, ngươi lại chảy nước." Khương Hạo
nói
không
có hảo ý, bắt đầu thọc vào rút ra ngón tay nhanh hơn, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhanh chóng chạm vào vách bên trong, thọc vào rút ra mang theo từng luồng mật nước, nước rơi xuống
trên
bụng
nhỏ
của nàng.
"không... Quá nhanh... Công tử... ư... Quá nhanh..." Hạ Tình Tình duỗi thẳng thân mình, nức nở ra tiếng.
"Thế này
đã
nhanh? Còn nhanh hơn đây."
"A... Công tử.. Nô tỳ
không
được.... A..."
"Thoải mái sao? Hử? Bản công tử cắm ngươi sảng
không?"
"Ô...
thật
xót... ừ... hừ..."
"A... Tiểu tao hóa... Ngươi kẹp
thật
chặt..." Khương Hạo tăng lớn lực độ moi đào tiểu huyệt nàng, đột nhiên, đầu ngón tay cọ đến
một
khối thịt mềm,
hắn
dừng
một
chút, ngay sau đó dùng sức ấn lên.
"A!" Hạ Tình Tình thét chói tai
một
trận, cả người đều cuộn tròn, sau đó hạ thể co rút, tiểu huyệt
khôngngừng run rẩy, từng luồng mật dịch phun ra, nàng tới đỉnh điểm thét chói tai, cả người xụi lơ ở
trêngiường, há mồm thở dốc, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, khóe mắt
một
mảnh mơ hồ.
Khương Hạo đứng dậy, lấy khăn đầu giường xoa xoa tay,
trên
mặt khôi phục lạnh lùng.
"Từ ngày mai, ngươi ở nhà bên cạnh."