Trăng sáng giữa trời,
Phủ ánh sáng lên Minh Nguyệt lâu trên đỉnh núi.
Thập Bát Nãi Nương miếu,
Đến bây giờ Thích Thiếu Thương mới biết hoá ra mở cửa lại là một việc gian nan như vậy.
Kỳ thực cửa miếu vốn chỉ khép hờ,
Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái sẽ lập tức mở ra.
Nhưng một cái đẩy nhẹ, lại thật khó khăn với “Cửu Hiện Thần Long” Thích đại hiệp.
Rốt cuộc, bên trong miếu có cái gì?
Thích Thiếu Thương không biết.
Nhưng tình cảnh hiện tại, không khỏi khiến hắn nhớ lại năm xưa khi lẩn trốn đã từng ẩn nấp trong một ngôi miếu sơn thần.
Cuối cùng,
Hắn vẫn hạ quyết tâm,
– vào miếu.
Trong miếu tối om,
Vô cùng yên tĩnh.
Mơ hồ, Thích Thiếu Thương nghe thấy một mùi hương như có như không,
Không phải lan không phải xạ, lại càng không giống Long Tiên hương,
Mà mang một loại thanh nhã u dật như sông nước Giang Nam.
***
Nội viện Bất Giới trai,
Trong gió loáng thoáng nghe được tiếng kim loại va chạm vào nhau, như là có người đang đánh nhau chém gϊếŧ.
Lúc Nhậm Oán tiến vào, ánh mắt của gã cũng hiện vẻ khẩn trương,
“Tiểu Hầu gia, xung quanh Bất Giới trai có…”
Lời nói bỏ dở giữa chừng,
Bởi vì gã đã nhìn thấy Vô Tình.
Phương Ứng Khán phất tay,
Nhậm Oán liền thành thật thối lui sang một bên.
Vở kịch, dường như đã hạ màn,
Mà Phương Ứng Khán vẫn thờ ơ như không.
Hắn lấy ra hai chén ngọc, châm đầy, đưa một chén cho Vô Tình,
“Trung thu không rượu không thể coi là lễ. Chẳng hay công tử có hưng trí đối ẩm một chén với bản hầu một chén?”
Đêm nay,
Hắn mặc một bộ áo gấm thêu màu trắng, được ánh trăng Trung thu tô lên một vòng ánh sáng mông lung, nhìn thoáng qua nửa như thật lại nửa như mộng huyễn.
…
Trên Minh Nguyệt lâu,
Lôi Thuần từng mời Thích Thiếu Thương cộng ẩm,
Trong chén là rượu ngon, nhưng cũng là độc dược có thể đoạt hồn đoạt phách.
Mà nay,
Chén rượu này của Phương tiểu hầu gia, lại có ý gì?
Vô Tình đối mặt với hắn,
Một đôi mắt trong suốt, so với ánh trăng càng thêm nhϊếp hồn người.
Chén rượu đã đưa tới trước mặt, trong chén là rượu Quế Hoa lộ rất hợp tình hợp cảnh.
Hương rượu thoang thoảng lan toả, hoà cùng mùi hoa, làm say lòng người.
…
Vừa đuổi tới nơi, Truy Mệnh còn chưa kịp ngăn cản, Vô Tình đã đón lấy chén rượu trong tay Phương Ứng Khán, hai người cùng lúc uống một hơi cạn sạch.
Bốn phía im lìm,
Vô Tình quăng chén, nghiêm mặt nói: “Rượu đã uống xong, tiểu hầu gia cũng nên lệnh thuộc hạ trong phủ ngoài phủ rút lui, miễn cho ngộ thương.”
Phương Ứng Khán dùng ngón tay thanh tú vuốt ve mép chén, ngạc nhiên hỏi: “Công tử có ý gì?”
Vô Tình ngắm nhìn bó pháo hoa trong tay, lạnh lùng cười: “Lúc Thành mỗ tới đây, tiện đường đã thưởng thức qua một chút cảnh sắc bên trong Bất Giới trai của hầu gia… Trong lúc vô ý, lại chạm phải cơ quan, thấy được một vài thứ không nên thấy.”
Phương Ứng Khán nhíu mày.
Hắn biết Vô Tình nói cái gì.
Hôm qua trên linh đường, cơ thϊếp thành đàn, chỉ duy nhất thiếu “Tuyết Trung Hằng Nga” Du Tuyết Mộng.
– nàng đã sớm bị độc vừa câm vừa mù, kể cả mười ngón tay cũng bị cắt cụt.
Về phần nguyên nhân… Tự nhiên không thể nói ra.
Phương Ứng Khán cười lạnh nói: “Giỏi! Giỏi cho một danh bộ Vô Tình… Chẳng lẽ ngay cả việc nhà của ta ngươi cũng muốn xen vào?”
– lúc ta cho ngươi quản ngươi không quản, không cho ngươi quản ngươi lại muốn đi quản!
Hắn khinh miệt liếc nhìn Vô Tình: “Bản hầu không biết Tứ đại danh bộ lúc nào thì liên thủ với Lục Phần Bán đường… Thế nào? Tư vị của Lôi gia đại tiểu thư không tệ chứ?”
Truy Mệnh đứng một bên cười khẩy nói: “Làm phiền Phương tiểu hầu gia lúc này còn nhớ thương Lôi tiểu thư, nàng thế nào ta không biết, Thôi mỗ chỉ biết trước mắt hôm nay sắc trời sợ là phải thay đổi…”
Phương Ứng Khán không nhìn y, chỉ là chăm chú nhìn Vô Tình.
Vô Tình lại nói: “Trăng sáng đêm nay bao người ngắm, Chẳng hay thu ý lạc nhà ai… Tiểu hầu gia đã đợi từ lúc lên đèn cho đến bây giờ, lại hao tâm tổn trí nói nhiều như vậy… Cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Giọng điệu ôn hoà thản nhiên, giống như đang nói đến một chuyện chẳng liên quan gì.