Ly Sầu Hận

Chương 37

“Còn chưa uống hết thuốc sao………!” Đẩy cửa ra đã thấy gương mặt ngẩn người của Mã Thừa Ân, sắc mặt Ly Ca Tiếu thật sự không tốt.

“Ừ……..! Ngươi………!” Biết trước Tiểu Mai sẽ đi náo loạn, Mã Thừa Ân trả lời có chút hàm hồ.

“Bọn họ muốn cùng ta giải tán, Mã Thừa Ân, như vậy ngươi hài lòng chưa?”

“………” Hắn cứng họng không lời nào có thể nói lại.

“Nếu như có một ngày tránh xa được thế nhân, ngày ngày đốn củi trồng hoa an nhàn mà trải qua, ngươi có muốn cả đời sống một cuộc sống như thế không?!” Đó đã từng là ước mơ của y và Như Ức.

Không dám tin nhìn Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân chỉ cảm thấy hắn nhất định đang ở trong mộng, hắn có cảm giác, khi tỉnh lại hết thảy tất cả đều sẽ trở về thực tại.

Nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy người kia, thanh âm Ly Ca Tiếu có chút khác thường, khiến giấc mộng này của Mã Thừa Ân càng thêm không thành thật.

“Ta không muốn chém gϊếŧ nữa, chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ này, ngươi có thể bình an trở về, chúng ta sẽ sống một cuộc sống như thế!”

Không kịp phản ứng lại, chỉ có thể đem người kéo ra một chút khoảng cách, lẳng lặng quan sát Ly

Ca Tiếu, rốt cuộc những lời người này nói là thật hay giả.

“Đây là thật……?” Trong thâm tâm Mã Thừa Ân ngược lại nguyện ý tin tưởng Ly Ca Tiếu, cho dù là lừa gạt hắn cũng muốn tin.

“Ngươi không tin? Vậy coi như ta chưa nói gì………!” Vừa nói, làm bộ như muốn rời đi, mới vừa động chút đã bị Mã Thừa Ân trở tay ôm thật chặt lấy.

“Coi như là một cuộc giao dịch! Ta đem chính mình làm giao dịch!” Biết người này một lòng nghi ngờ, vì vậy đổi một loại thuyết pháp.

Đã nắm chắc được phần thắng tại sao không dám đánh cuộc tình cảm một phen, y cam tâm tình nguyện chính là kết quả mà hắn mong muốn nhất. Cho dù là thật hay giả, chân trời góc bể, hắn không sợ không tìm được y.

“Ta tin, nhưng nếu là giao dịch ta làm sao biết được ngươi sẽ không đổi ý!”

“Ngươi có độc dược ở đây phải không, hôm nay ta đã đoạn tuyệt với Tiểu Mai, sẽ không còn ai giải độc cho ta, tùy tiện hạ một loại độc vào người ta, nếu ta đổi ý chỉ có một con đường chết!” Không ai nguyện ý đem tính mạng mình ra nói đùa, dĩ nhiên ngoại trừ Ly Ca Tiếu ra.

“Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết chung với ta, thế cũng tốt!”

Nói xong, nhìn gương mặt bình ổn trước mặt, trong lòng không khỏi động tâm, cánh môi kia đã chợt in lên.

Mã Thừa Ân không hề kháng cự lại thân mật, Ly Ca Tiếu phối hợp hé mở miệng, mặc cho Mã Thừa Ân vừa ôm hắn vừa hôn kịch liệt đến kích động.

Mã Thừa Ân vui mừng hôn đến trầm mê, không nhìn thấy ánh mắt Ly Ca Tiếu thủy chung luôn mở to, trong đó không hề có nửa tia đắm chìm.

Thường xuyên qua lại một thời gian, sau đó mấy ngày, mỗi lần Tiểu Mai và Sài Hồ nhìn thấy Mã Thừa Ân thì không phải muốn đánh cũng là muốn gϊếŧ, Ly Ca Tiếu chu toàn hai bên mệt mỏi đến kiệt lực.

“Ly đại hiệp, tại sao ngày đó ngươi lại lừa gạt ta!” Nhìn con trai vì Ly Ca Tiếu mà động thủ với mấy người kia, lão phu nhân không đành lòng thở dài phiền muộn.

“Ta không lừa người, sau này người sẽ biết!”

Thiết tướng quân lục tung cả kinh thành, nếu có thể đào ba tấc đất lên mà tìm thấy người thì cũng đã làm, chỉ có thể tăng thêm binh lực canh giữ cẩn mật, muốn vào thành so với trước còn khó khăn hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều vì chuyện này mà đứng ngồi không yên, duy chỉ có Ly Ca Tiếu là như cũ không hề lo lắng, bởi vì y biết rõ, cơ hội thì chỉ có một, nếu bỏ lỡ nhất định sẽ không được việc.

“Ba ngày sau chính là ngày cúng tế tiên đế tại miếu, chỉ cần có thể vào thành đúng lúc, chúng ta không cần phải đặt chân vào điện Kim Loan cũng có thể gặp được Hoàng thượng, dĩ nhiên ở trước mặt tất cả mọi người, ngươi sẽ không bị mất mạng!”

Đây là một kế hiểm nhưng cực kỳ hữu hiệu, muốn thực hiện được phải mạo hiểm!

“Tiểu Mai, ngươi phải dịch dung ba người chúng ta, Sài Hồ ở bên này bảo vệ an toàn cho lão phu nhân, sẽ có người của Hải đại nhân đến tiếp ứng chúng ta!”

“Đây là lần cuối cùng cộng tác, Ly Ca Tiếu, sau này không ai nợ ai!” Nói xong, Tiểu Mai lạnh lùng rời khỏi phòng.

Ngày gió nhẹ mây trong, một lão hán mang theo hai cô nương kỹ nghệ vào thành, một cô nương ôm một cây hồ cầm cau mày, cô nương còn lại đỡ lão hán bước chân tập tễnh.

Mấy tên lính gác thành lục soát sờ mặt từng người từng người, khiến cho mấy vị cô nương thét đến chói tai, cô nương đỡ lão hán không khỏi sửng sốt, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

“Ngươi……..nói ngươi đó……….nhìn cái gì vậy, lại đây!” Giữa đám binh lính, một đại hán cao lớn hét lên, kéo lấy cô nương ôm hồ cầm lại gần, nhìn bức họa trên tay nàng, sau đó tay chân vụng về sờ loạn một trận, cô nương phản kháng kêu ai ôi mấy tiếng, rất nhanh liền được cho đi, lão hán cùng cô nương kia cũng bị người này sờ loạn rồi cho đi.

Đi được một đoạn xa, lão hán nói ra thanh âm già nua:

“Người của Hải đại nhân……….!”

“Ừ!”

“Làm thế nào nhận ra chúng ta!”

“Trên y phục có thêu hoa mai…….!”

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có định đi hay không?” Cô nương đỡ lão hán rõ ràng cáu kình không nhịn được, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm lão hán.

Ba người từ từ ẩn vào dòng người chỉ chốc lát sau đã không thấy tung ảnh.