Ly Sầu Hận

Chương 17

Mười mấy thân ảnh cùng mấy trăm người chém gϊếŧ từ sau giờ ngọ kéo dài đến hoàng hôn, mệnh lệnh ban đầu là bắt sống, càng về sau lại đổi thành gϊếŧ không tha, thời điểm Tam Nương và Tiểu Mai chạy tới, chỉ nhìn thấy mấy người mặt mũi nặng nề khắp người đều là máu, Sài Hồ một chân bị thương đang cùng ba tên lính đấu nhau, Ly Ca Tiếu đấu lại năm người chỗ phòng tuyến yếu nhất để phá vòng vây, bên kia Mã Thừa Ân có chút chật vật, thủ hạ của hắn hầu như đã chết gần hết, chỉ còn lại một hai người vẫn còn liều chết cùng hắn tác chiến, chân tay trên dưới gần mười mấy vết thương lớn nhỏ, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn lâm vào một cuộc chém gϊếŧ khốc liệt như vậy, một trận chiến người mình gϊếŧ người mình!

“Mai Mai, mau bắt tên dẫn đầu đó lại………!” Tam Nương lòng như lửa đốt, nhưng so với Tiểu Mai vẫn còn trấn định hơn, đầu óc chuyển biến một cái liền nghĩ tới chuyện bắt giặc phải bắt vua trước, vừa nói vừa chỉ ngón tay vào tên ra hiệu lệnh chính là thống lĩnh.

Tiểu Mai phất tay, một thanh ám khí theo hướng đó bay đi, bởi vì đột nhiên Tam Nương và Tiểu Mai xuất hiện, tên thống lĩnh kia không hề có phòng bị, tâm tư còn đang đặt trên người đám người Ly Ca Tiếu, mấy tên thủ vệ của hắn liền bị ám khí của Tiểu Mại hạ một nửa! Tiểu Mai cùng Tam Nương cưỡi ngựa lao thẳng tới chỗ thống lĩnh, không quá nửa khắc đã chế trụ tên thống lĩnh kia.

“Mau hạ lệnh thả người, nếu không đầu ngươi lập tức rơi xuống đất!” Tam Nương dùng một thanh kiếm mỏng kề vào cổ

hắn, Tiểu Mai phía bên ngoài yểm trợ Ly Ca Tiếu.

“Nếu ta thả bọn họ, e rằng khi trở về chỉ có thể đổi lấy cái chết, ngươi tính toán lầm rồi! hừ………!”

thống lĩnh rốt cuộc là một lão giang hồ, hắn nghĩ Tam Nương thật sự sẽ không đả thương tính mạng của hắn!

“Ngươi…………., được, ta không cùng ngươi nói nhảm, ta đếm đến ba nếu ngươi còn không hạ lệnh, ta nhất định cho ngươi chết!” Vừa nói, trên tay mạnh bạo đẩy đưa, khiến cổ hắn ứa vệt máu.

“Một…”

“Hai…”

Mắt thấy Tam Nương và Tiểu Mai tới giải vây, Ly Ca Tiếu nửa vui nửa buồn, vui chính là khả năng phá vòng vây sẽ tăng thêm vài phần, buồn chính là vạn nhất phá vòng vây không thành sẽ liên lụy tới hai người họ! Cứ đấu nhau kéo dài như vậy, căn bản đã quá mệt mỏi kiệt sức, công lực của hắn vốn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích! Sài Hồ thương thế khắp mình, đến Mã Thừa Ân vết thương cũng không nhỏ chỉ sợ sắp không chống đỡ nổi nữa! Lúc này, nhìn thấy Tam Nương đang khống chế tướng lĩnh, ánh mắt đảo qua, lập tức hết sức trách mắng.

“Tướng quân của các ngươi cũng đã bị bắt, các ngươi còn đánh cái gì!” Vừa nói, ánh mắt âm thầm hướng về phía Tam Nương ra hiệu, làm động tác lấy tay che miệng.

Tam Nương bên kia liếc mắt liền hiểu, rốt cuộc là Ly Ca Tiếu, không khỏi tinh thần rung lên, lập tức liền điểm huyệt khẩu thủ lĩnh, chỉ bằng lời nói của Ly Ca Tiếu, tên

thủ lĩnh này không cần mở miệng cũng có thể cho bọn họ thoát hiểm.

Thủ

lĩnh bị điểm huyệt khẩu, trong miệng ấp úng không thể phát ra tiếng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Ly Ca Tiếu đỏ bừng.

“Lập tức rút lui mười dặm, nếu không sẽ cho các ngươi đem xác tướng quân của mình về giao nộp…..” Hướng về phía một đám binh lính luống cuống, Ly Ca Tiếu nói kích bọn chúng.

Đã chết vô số, còn dư lại mấy chục người nhìn thế cục này không có gì tốt đẹp, ai cũng không dám vọng động.

Mắt thấy tình thế nghịch chuyển, Tiểu Mai nhanh chóng vọt vào, nhìn mấy người vô cùng thê thảm, nước mắt cứ thế tuôn rơi, từ trong ngực lấy ra thuốc trị thương cho Sài Hồ cùng Ly Ca Tiếu mỗi người một viên rồi sau đó nhanh đỡ lấy Sài Hồ.

“Lão tử

còn đi được, không cần đỡ ta!” Sài Hồ đến lúc này miệng vẫn còn cậy mạnh, thật là tính tình cố chấp không thay đổi.

“Ngươi đừng nói nhảm, cái chân này của ngươi nếu còn cử động nữa, chỉ sợ sau này sẽ phế, đến lúc đó xem ngươi có hối hận hay không!” Mọi người ở cùng nhau đã lâu như vậy, Tiểu Mai làm gì còn không biết rõ tính tình Sài Hồ!

Tiểu Mai là người dẫn đầu ra khỏi vòng vây, đứng sau lưng Tam Nương, còn Ly Ca Tiếu nhìn một chút Mã Thừa Ân đang nắm chặt thanh đao, cứ thế một tay đem người xốc lên bả vai, ánh mắt Mã Thừa Ân đã không còn tiêu cự, mờ mịt vừa buồn vừa xót thương, cứ như vậy nhìn hắn, trong lòng Ly Ca Tiếu thoáng một tia khác thường!

Mấy người, cứ thế trốn vào trong thành.

Trong ngôi miếu nhỏ cũ nát.

“Tiểu Mai, còn thuốc trị thương không?” Đem Mã Thừa Ân thần trí hỗn độn đặt ở góc tường, Ly Ca Tiếu xoay người đến chỗ Sài Hồ bên này.

“Có…có, ca ca, huynh có chỗ nào không thoải mái……đệ!” Vừa nói, vừa đặt bình thuốc trong tay Ly Ca Tiếu.

“Ta không sao…..! Chiếu cố Sài Hồ thật tốt….chân của hắn quan trọng hơn!” Đổ ra hai viên, đem bình thuốc đặt lại trên đất, xoay người trở lại bên người Mã Thừa Ân.

“Thuốc trị thương….!” Nói nhỏ một câu, rồi sau đó một tay bóp miệng Mã Thừa Ân đem thuốc đưa vào.

“Ca Tiếu, ngươi làm gì thế, cứu hắn một mạng, ngươi muốn hắn gϊếŧ ngươi lần nữa sao!” Tam Nương đem tên thủ lĩnh trói một bên cột, ánh mắt vừa nhìn thấy Ly Ca Tiếu đút thuốc cho Mã Thừa Ân còn thay hắn xử lý vết thương, trong lòng đột nhiên sinh khí.

“hừm……!” Vết thương đau cộng thêm hiệu lực của thuốc, Mã Thừa Ân dần dần thanh tỉnh lại, nhìn Ly Ca Tiếu cúi đầu thay hắn sửa sang lại vết thương, Mã Thừa Ân phất tay liền đem người đẩy ngã, vết thương bị rách, máu lại chảy ra, đau khiến hắn nhíu mày.

“Ly Ca Tiếu…….ta……………!” Thế cục trước mắt, hắn từ một quan viên triều đình liền biến thành khâm phạm, giữa bọn họ lại thêm một khoảng cách.

“Muốn đánh muốn gϊếŧ, chờ thoát hiểm hãy lại nói! Bây giờ việc bảo vệ tính mạng quan trọng hơn! An Minh Thái đã xuất quan, ngươi bây giờ thay vì bắt ta, không bằng nên suy nghĩ thật kỹ tình cảnh của ngươi hiện giờ!”

Năm đó hắn bị người kéo ngã ngựa hãm hại, hại chết Như Ức, hôm nay Mã Thừa Ân canh cánh trong lòng so với hắn năm đó còn nhiều hơn rất nhiều! Con người Thiết Tướng quân, thủ đoạn sắc bén! Mã phủ ở kinh thành chỉ sợ không tránh được một cuộc tận diệt.

“Các ngươi……..đưa ta trở lại kinh thành…….!” Vô cùng đau đớn, Mã Thừa Ân nói chuyện đứt quãng không rõ.

“Mã Thừa Ân, Nhất Chi Mai không phải nghe lệnh của ngươi, Yến Tam Nương ta giúp ai cũng không giúp ngươi!” Tam Nương liền nói, vốn là đang tức giận lại nghe thấy chuyện này.

“Ca ca, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, đệ thật sự không hiểu!” Tiểu Mai đặt Sài Hồ dựa vào tường hỏi.

“Không giúp, …….đừng quên,……Sài Yên vẫn còn trong tay ta…..! Ta nếu nhà tan cửa nát, Sài Hồ, con gái ngươi cũng không sống được!” Mà Thừa Ân làm sao không hiểu điều Ly Ca Tiếu nói, hắn đã không biết bao nhiều lần nghĩ đến tình cảnh như ngày hôm nay.

“Ngươi…….ngươi dám, khuê nữ ta nếu thiếu một sợi tóc, ta sẽ gϊếŧ ngươi!” Sài Hồ kích động, cứng rắn bẻ gãy thanh gỗ cố định xương Tiểu Mai vừa làm cho hắn.

“Sài Yên……..cái này………!” Tiểu Mai lại càng thêm mê mang, nhìn Tam Nương đang ở một bên sinh khí.

“Sài Yên đang ở Mã phủ,…………nếu Thiết tướng quân huyết tẩy Mã phủ, ngươi cứ chờ nhặt xác nữ nhi mình đi!” Chuyện cho tới bây giờ, Sài Yên chính là quân mã trong tay hắn, vì một Mai Tiếu Tiếu, hắn lần này làm liên lụy tới toàn bộ Mã gia.

Đầu óc hắn thật sự đã bị làm cho mê muội, Thiết tướng quân trời sinh tính đa nghi, năm đó hắn phí sức thiên tân vạn khổ mới lấy được tín nhiệm của Thiết tướng quân, mấy ngày hôm nay hành động vốn không qúa nóng vội, hơn nữa tên khốn Tiêu Bản kia không phải nói mấy câu là xong, tín nhiệm củaThiết tướng quân đối với hắn đã không được như xưa, dưới tay còn nhiều kẻ có thể sai sử, mặc dù có được địa vị như ngày hôm nay, nhưng nếu Thiết tướng quân không tin tưởng vẫn có thể một thanh diệt trừ!

“Ca ca, huynh quyết định đi………….!” Sài Hồ nhất định sẽ trở lại kinh thành, dù sao nữ nhi của hắn vẫn còn trong tay Mã Thừa Ân, Tam Nương mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng ca ca đi nơi nào, nàng cuối cùng nhất định sẽ thỏa hiệp, còn về phần hắn, dù sao Nhất Chi Mai ở nơi nào, hắn cũng sẽ ở nơi đó, chẳng qua là chuyện lần này thật sự còn quá nhiều vấn đề phức tạp.

“Tam Nương, bây giờ việc cứu Sài Yên là quan trọng nhất!” U thâm nhìn Tam Nương một cái, Ly Ca Tiếu biết Tam Nương sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng hợp tác cùng Mã Thừa Ân, Tam Nương ngàn lần không tình nguyện.

“Mã Thừa Ân, ngươi nếu nửa đường bị người ta gϊếŧ, ta cũng sẽ không bảo vệ ngươi, ta chẳng qua chỉ đi kinh thành để cứu người!” Vừa nói, vừa hận hận nhìn Mã Thừa Ân một cái liền xoay người ra ngoài.

Một kế hoạch cặn kẽ cứ như vậy được đưa ra, vây quanh đống lửa, Ly Ca Tiếu nói, mi mục thanh đạm, khuôn mặt Ly Ca Tiếu khiến hắn có chút cảm giác hoảng thần, Mã Thừa Ân nhìn gò má Ly Ca Tiếu lập tức rơi vào trầm tư.

Một ý niệm thoáng qua, hắn vừa cẩn thận nhìn Tiểu Mai kỹ càng lại, vừa từ từ suy ngẫm, vốn là đôi tay buông thõng từ từ nắm chặt thành quyền…..