Thủy Long Ngâm

Chương 24: Hoàng tộc chi ấn*

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Dấu ấn hoàng tộc

Điện Tuyên Thất, hoàng cung Bắc Chu.

Vị hoàng đế mái tóc đã hoa râm ngồi dựa trên trường kỷ, hốc mắt võng xuống thật sâu. Trán cùng khóe mắt in rõ dấu vết thời gian. Thân hình gầy gò, đơn bạc, nhìn không ra người này từng một thời uy vũ, anh dũng trên chiến trường. Nhưng, đôi mắt vẫn sắc bén như xưa. Hiện giờ, Vũ Văn Giác đang lẳng lặng nhìn người đang đứng đối diện. Thật lâu sau, ông mới chậm rãi nói: "Thác nhi, điều Thái nhi nói là thật sao?"

Vũ Văn Thác cúi đầu thật thấp, mặt không hề dao động. Đợi phụ hoàng nói xong liền liếc nhìn Vũ Văn Thái đang đứng cạnh rồi trả lời, "Phụ hoàng, nếu như đại ca có chứng cứ rõ ràng, xin lấy ra để đối chất." Thanh âm bình thản, thản nhiên, không một tia tư tình.

Vũ Văn Thái nghe vậy khinh miệt cười, chậm rãi nói, "Chỉ sợ... Có người thật lòng động tâm, nguyện nhắm chặt hai mắt mà không chịu thừa nhận sự thật."

Một câu nói này của Vũ Văn Thái chính là nhất tiễn song điêu. Đối với thái tử Vũ Văn Thác, người sắp kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước mà nói, không có con nối dõi chính là điểm uy hiếp lớn nhất. Huống chi, Vũ Văn Thác đã hơn hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa thành thân. Cuối cùng, lần này Vũ Văn Thác cũng đồng ý tuyển Thái tử phi, nhưng chuyện này lại xảy ra sau khi vụ đoạn tụ ầm ĩ kia. Thành ra, thật khó thuyết phục người khác nghĩ giữa hai người không có chuyện gì. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Vũ Văn Thái, khóe miệng Vũ Văn Thác cong lên, lộ vẻ trào phúng, "Tứ đệ không rõ đại ca muốn nói đến chuyện gì. Bất quá, đệ xin nhắc đại ca, nếu chỉ dựa vào những đồn thổi phiến diện liền có thể vu hãm*

[vu cáo hãm hại]

người phủ Thái tử, nói vậy, Tứ đệ có phải cũng nên dùng đạo lý này để một phen phỏng đoán về mối quan hệ không ai biết giữa đại ca cùng Mạnh Kỳ Hữu hay không?". Nhìn vẻ mặt xấu hổ của đối phương, Vũ Văn Thác đột ngột dừng lại, ánh mắt sắc bén xoáy vào đối phương, tiếp tục không chút lưu tình mà nói, "Đại ca có thể giải thích tại sao đêm qua huynh phái người truyền tin dụ đệ tới Thiên Kiều các, mà khi người của đệ cưỡi ngựa đuổi tới nơi lại thấy huynh cùng Nhị ca ở đó? Càng trùng hợp là, lúc này, Mạnh Kỳ Hữu lại chuẩn bị đại khai sát giới ở Tây Lâu. Chuyện này từ đầu đến cuối, chỉ cần nghĩ một chút cũng khiến người khác cảm thấy quá mức kỳ quái mà phải đặt nghi vấn đi!"

"Ngươi!" Vũ Văn Thái nghe vậy trừng lớn hai mắt. Vốn hắn đã canh cánh trong lòng chuyện đêm qua, nay lại bị Vũ Văn Thác cắn ngược một hơi cho nên càng thêm căm tức. Nhất thời Vũ Văn Thái lại không thể cãi lại nên thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng, hắn lập tức trấn định lại, nếu dây dưa mãi với chuyện này, chẳng phải hắn bị nắm mũi dẫn đi sao. Hắn nhanh chóng đổi đề tài. Cho nên, Vũ Văn Thái tỏ vẻ trầm ngâm, nói, "Phụ hoàng, nhi thần tin chắc rằng lai lịch người này có điểm đáng ngờ. Hai ngày sau đặc phái viên Nam Sở sẽ đến Trường An, người này chính là viên quan đã ở cùng công chúa Phước Nhã ba năm trước. Do vậy, đến lúc đó, thỉnh đem vị kia trong Thái tử phủ lên điện đối chất sẽ liền rõ ngay chân tướng. "

Vũ Văn Thác nghe vậy, trong lòng thầm thấy trầm xuống nhưng biểu tình trên mặt vẫn không hề thay đổi. Ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Giác trên thượng vị chậm rãi đảo qua hai nhi tử trước mặt. Hai người đều là văn tài võ lược, đều khiến hắn tự hào. Nhưng, lão cũng hiểu hai người con này luôn cạnh tranh ngang ngửa với nhau. Sinh ra trong gia đình đế vương vốn không thể tránh khỏi chuyện này. Đôi khi, chính lão cũng hơi thấy sợ. Tình thân lão có có phải chỉ là biểu hiện giả dối hay không. Thở dài thật nặng nề, quay đầu nhìn đứa con nhỏ nhất của lão, lún quá sâu vào ái tình là chuyện tối kỵ của bậc đế vương. Lão cần giúp đứa nhỏ này hiểu.

"Nếu vậy, hãy tạm giam Ly Yến trong phủ Thái tử. Để sau khi mọi việc được điều tra rõ ràng rồi mới quyết định. Việc này giao Thái nhi đi."

"Phụ hoàng!"

Vung tay lên, ý bảo Vũ Văn thác không cần nói nữa, "Ngươi vẫn là hảo hảo chuẩn bị việc đại hôn đi. Mặt khác," Vũ Văn Giác chuyển hướng, "Truyền khẩu dụ của trẫm, Vũ Văn Hộ bôi nhọ uy nghiêm hoàng tộc, phạt nửa năm bổng lộc, bế môn suy nghĩ nửa tháng."

Vũ Văn Thái cúi đầu tăm tắp, nói, "Nhi thần lĩnh chỉ."

Cung Trường Nhạc, hoàng cung Bắc Chu.

"Mẫu hậu, người xem gì vậy?" Ninh Kha từ phía sau vô cùng thân thiết ôm lấy cổ Huyên hoàng hậu. Từ sau khi bị Ly Yến thẳng thắn cự tuyệt, nàng đột nhiên bắt đầu tu thân dưỡng tính. Cả ngày không còn nháo loạn ở khắp nơi mà chỉ cùng Huyên hoàng hậu ngắm hoa, trồng cây cỏ.

Huyên hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng đầy cưng chiều cùng sủng nịch, quay đầu nói, "Ta đang xem tranh tuyển Thái tử phi của Tứ ca ngươi đó. Mỗi người đều thật đẹp như chim sa cá lặn khiến mẫu hậu rất khó chọn a. Tới cùng xem giúp ta đi."

"Cái gì? Tam ca thật sự muốn chọn Thái tử phi?" Ninh Kha cau mày. Vậy Ly Yến kia làm sao bây giờ?

"Đúng vậy a. Tam ca của ngươi đã hai mươi sáu, nên sớm tìm người thành thân từ lâu."

"Chính là..." Ninh Kha nhớ lại sáu năm qua, Vũ Văn Thác đối ai cũng là dáng vẻ thờ ơ. Ai ngờ, mấy ngày trước liền nói cho nàng, trong tim Vũ Văn Thác chỉ có Ly Yến, lại là một nam nhân. Việc Tam ca nàng luôn kính ngưỡng từ nhỏ yêu một nam nhân, lại là người đầu tiên khiến trái tim nàng rung động đã giáng cho nàng một đòn mạnh khiến nàng vẫn chưa bình thường trở lại. Lời Tam ca nói với Ly Yến hôm đó có phải là sự thật không? Nhưng, nếu lời đó là thật, sao ca còn muốn tuyển Thái tử phi? Chẳng lẽ, đó chỉ là lời nói đùa của Tam ca thôi sao?

"Chính là gì chứ? Mau tới tham mưu cho mẫu hậu một chút. Đúng rồi, cuốn này còn chưa xem qua." Huyên hoàng hậu vừa lôi kéo Trữ Kha còn đang trầm tư trung cùng ngồi xuống, vừa đưa tay chậm rãi mở một quyển trục. Nhưng, trong một khắc bức họa trên đó hiện ra trước mắt, tay Huyên hoàng hậu không ức chế được mà run lên, trên mặt là biểu tình kinh ngạc đến tột đỉnh.

"Chuyện này... Sao có thể?"

Ninh Kha vừa lấy lại tinh thần tò mò, không biết mỹ nữ đó thế nào mà khiến mẫu hậu của nàng kinh ngạc đến vậy. Nàng phải hảo hảo xem mới được. Vì thế, Ninh Kha cũng cúi đầu nhìn. Ai ngờ, nàng vừa nhìn cũng liền lộ ra vẻ mặt không thể tin được, miệng mở thật to đến không thể khép lại.

Trong tranh vẽ một người con gái đang gảy huyền cầm. Mái tóc dài đen nhánh đơn giản buông lơi, trên tóc chỉ gài duy nhất một chiếc trâm ngọc trai làm trang sức. Vài lọn tóc buông xuống hai vai, mặt mày thanh tú, không trang điểm gì, ngũ quan nhỏ nhắn, tinh xảo; đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly, khóe miệng gợi lên một vẻ tươi cười như có như không, giống pháo hoa, mờ ảo, hư vô mà sáng lạn. vừa gần gũi lại vừa xa xăm, khiến người khác bất giác không nói nên lời.

"Tại sao... lại giống người kia đến vậy?" Ninh Kha chỉ vào người trong tranh, ấp úng nói.

"Ai? Ngươi nói giống ai?" Huyên hoàng hậu nghe vậy, đột ngột giữ lấy tay nàng, vẻ mặt có chút khẩn trương khác thường, kích động hỏi. Ninh Kha không ngờ mẫu hậu lại trở nên như vậy nên ngơ ngác nói, "Ly Yến a, chủ bộ trong phủ của Tam ca."

Sùng Hoa các, phủ Thái tử.

Lưu Liên Thành vừa hồi phủ đã bị một toán người chặn lại. Mặt người nọ tựa tiếu phi tiếu, yên lặng đứng trước hắn, cúi đầu chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, thản nhiên nói, "Ly chủ bộ, đêm qua ngươi khiến ta thật kinh ngạc a."

Lưu Liên Thành nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, nói, "Cảnh Vương điện hạ, đêm qua ngươi cũng khiến ta thật kinh ngạc," nói xong, sát mặt vào mặt đối phương, phỉ một ngụm, hung dữ nói, "Thật quá sức vô sỉ!"

Vũ Văn Thái cũng không để ý, nhận chiếc khăn tay từ người hầu lau mặt, quay đầu cười nói, "Ha hả, xem ra Ly chủ bộ hôm nay thần thanh khí sảng, hẳn đêm qua có người giúp ngươi đi."

Nghe vậy mặt Lưu Liên Thành đờ ra. Lúc này, từ phía cửa điện truyền đến giọng Vũ Văn Thác, "Đại ca, huynh cũng quá nóng vội

đi."

Vũ Văn Thái quay đầu, hướng phía đó phất phất tay, nói, "Ta chỉ là sợ nếu Tam đệ đến trước, không chừng ta không tìm được Ly chủ bộ."

Vũ Văn Thác lúc này đã bước đến đứng cạnh Liên Thành. Liên Thành thấy sắc mặt Văn Thác ẩn ẩn có chút tối tăm, lại nghe lời nói quái dị kia của Vũ Văn Thái, trong lòng lập tức hiểu được bảy tám phần.

"Đại ca, Ly Yến thủy chung là người của phủ Thái tử. Trước khi có chứng cứ rõ ràng, nếu hắn bị bất kỳ thương tổn nào, ta tất truy cứu." Giọng nói Vũ Văn Thác thoáng có chút trầm thấp cùng lãnh liệt.

Mắt Vũ Văn Thái lưu chuyển, đảo qua trên người hai người đứng đối diện, sau đó, cười cười, "Tam đệ đúng là đa tình. Đại ca tự nhiên sẽ không làm khó hắn."

Lúc này, một người từ cửa điện vội vàng đi tới. Hai người nhìn lên đúng lúc thấy Lý công công, nội thị bên người Vũ Văn Giác, khom lưng hành lễ, sau đó liền thanh thanh giọng nói, "Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, lập tức truyền Thái tử điện hạ Vũ Văn Thác cùng Chủ bộ phủ Thái tử Ly Yến tới điện Tuyên Thất nói chuyện."

Cái gì? Ba người đều sửng sốt.

Điện Tuyên Thất, hoàng cung Bắc Chu.

"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."

"Ly Yến khấu kiến Hoàng Thượng."

Hai người quỳ một gối trên tấm thảm lông dê mềm mại. Trước khi hai người tiến vào, Vũ Văn Giác đã vẫy lui người hầu trong điện. Lúc này, trong điện chỉ một mảnh vắng lặng. Tiếng gió lãnh liệt thổi tung mành cửa sổ. Thật lâu sau, cuối cùng hai người cũng nghe thấy tiếng trầm thấp, uy nghi của lão nhân trên thượng vị.

"Đứng lên đi."

Lưu Liên Thành khấu tạ, lập tức đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía hoàng đế Bắc Chu. Khi hắn còn nhỏ, hắn đã nghe kể về tâm địa ngoan độc của người này khi sát hại toàn bộ hoàng tộc Thác Bạt, hành vua đoạt vị*

[hành thích vua, đoạt ngôi]. Sự kiện "Hoàng âm chi biến" khiến tất thảy người trong thiên hạ đều run sợ. Nhưng con người tàn nhẫn trong truyền thuyết trước mặt hắn bây giờ, ngoại trừ đôi mắt lộ ra quang mang thâm thúy lợi hại, thấu triệt bể dâu, không khác gì một lão nhân gần đất xa trời. Lưu Liên Thành cảm thấy ánh mắt đối phương dừng trên người hắn có chút kỳ quái. Vẻ mặt ấy như thể nhìn xuyên qua hắn để tìm kiếm hình bóng một người khác. Sau đó, hắn thấy mặt lão nhân nhàn nhạt lộ ra một tia đau thương. Hắn quay sang nhìn Vũ Văn Thác đứng bên cạnh, thấy đối phương cùng đang nhìn mình có chút không hiểu.

"Khụ khụ!" Đột nhiên, Vũ Văn Giác ho khan kịch liệt, thân hình gầy yếu, vô lực khiến người ta liên tưởng đến ngọn đèn sắp tắt. Vũ Văn Thác thấy vậy liền nhanh nhẹn tiến lên, vuốt sau lưng lão nhân, chậm rãi giúp người thuận khí, vẻ mặt khẩn trương nói, "Phụ hoàng! Người sao rồi? Người muốn nhi thần gọi thái y không?"

Bàn tay khô gầy của lão nhân xoa xoa ngực,

hít sâu vài hơi, sau đó có chút vô lực mà nói, "Không cần." Lập tức, lại nhìn về phía Lưu Liên Thành đang đứng trước mặt, ánh mắt sáng quắc,

"Người trong tranh là ai?" Nói xong, liền mở quyển trục trên bàn.

Cả người Vũ Văn Thác nháy mắt trở nên căng cứng. Bức tranh này sao tới tay phụ hoàng? Liếc mắt nhìn bên cạnh, thấy mấy quyển trục tuyển Thái tử phi, liền minh bạch vài phần.

Ly Yến lúc này tiến lại gần bàn, cúi đầu, vừa nhìn bức họa cũng không khỏi ngẩn ra. Kia rõ ràng là hắn khi giả trang ở hoàng cung Nam Sở sáu năm trước, liền ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thác. Trong thời gian ngắn, bốn mắt giao nhau, nhãn thần phức tạp. Không khí trong điện đột nhiên trở nên ngưng trọng. Cả điện chìm trong bầu không khí tĩnh mịch, nghe rõ tiếng hít thở.

Thật lâu sau, Vũ Văn Thác mở miệng, chậm rãi nói, "Phụ hoàng, người trong bức họa chính là muội muội của Ly chủ bộ. Sáu năm trước, khi nhi thần tới Phiên Vũ đã cùng kết bạn, rất mến nhau. Sau khi về Trường An liền lệnh vẽ bức họa này để tưởng niệm. Không ngờ, nội thị có thể làm lẫn vào trong những quyển trục tuyển Thái tử phi."

Vũ Văn Giác nghe vậy, mặt cũng không có biểu tình gì, thản nhiên quay đầu nhìn Lưu Liên Thành, "Vậy sao? Ly chủ bộ, lời Thác nhi có đúng không?"

"Đúng vậy, lời Thái tử điện hạ nói đều là sự thật." Lưu Liên Thành buông mí, cúi đầu, cung kính trả lời.

Vũ Văn Giác không nói gì thêm mà lại cúi đầu sờ lên bức họa kia. Ngón tay chậm rãi lướt trên mũi, môi, mặt mày của người trên tranh. Cuối cùng, ngón tay già nua dừng lại trên hạt châu sai, ánh mắt toát ra vẻ quyến luyến thật sâu sắc.

Vũ Văn Thác đứng bên cạnh nhìn theo ngón tay người cha, cũng tinh tế nhìn về phía hạt châu sai kia. Đột nhiên, như thể phát hiện ra điều gì, đồng tử đen láy kịch liệt co lại, trong đầu nổ oanh một tiếng. Mấy ngày trước, khi hắn nhìn hoa văn thêu trên chiếc khăn trong điện Vĩnh Thọ, hắn đã thấy rất quen mắt nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Giờ khi vừa thấy hạt châu sai này, hắn như bừng tỉnh. Ra là hoa văn trên hạt châu sai này cùng hoa văn trên chiếc khăn thêu kia giống nhau như đúc. Ngẩng đầu kinh hãi nhìn về phía Lưu Liên Thành, Vũ Văn Thác còn nhớ, Liên Thành từng nói với hắn, đây là di vật của mẫu thân.

Lúc này, lời trầm thấp của Vũ Văn Giác chậm rãi vang lên, "Hoa văn trên hạt châu sai này chính là ấn ký của hoàng tộc Thác Bạt, Tiền Đại Ngụy," lão nhân ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Liên Thành, "Thác Bạc Tình là gì của ngươi?"