-
Chị, sao mới sáng sớm mà ồn ào thế?
-
Ờ? Sáng sớm vận động một tí sẽ tốt hơn!
-
Chị, chị, sáng sớm này ta đã nhìn thấy một con nhóc nô ɭệ tóc vàng rất kì lạ ở khu ổ chuột…
Cái gì? Tóc vàng? Ta đánh rơi cả đũa, trong lúc đó Menfuisư đã leo lên trên ngựa, vùn vụt lao đi mất, trước khi đi còn hét lên: “Ta sẽ bắt con nhóc đó về để làm từ nhân của ta!!!”
Ari âm thầm nắm tay ta, nhẹ giọng an ủi: “Hoàng đế chỉ ham thích nhất thời thôi, nữ hoàng đừng nghĩ nhiều, thế nào cũng nhận ra tình cảm của người… Ạch @@”
Ta liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh tanh hơn tiền. Từ khi nào Ari thông minh sắc xảo hơn người trở nên lắm điều thế này? Có cảm giác hơi kì lạ, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt thương hại của mọi người… Asisư à, cô xem, tại sao lại mê đắm cái thằng nhãi ranh trẻ trâu đó cơ chứ? Sau này hắn ta trưởng thành chính chắn không nói gì, bây giờ nhìn nó xem, ôi trời ạ >