"Em phải đi." Phượng Như Ảnh sâu sắc nhìn Hồng Bưu, anh biết Hồng Bưu rất quan tâm đến phần thân tình này, nhưng sao anh không có cảm giác như vậy.
Đối với người anh trai này, thật ra Phượng Như Ảnh rất để ý, rất quan tâm. Chẳng qua là vì Mộc Vân Phong, là đả kích quá lớn đối với anh, nhất thời nghĩ không ra mới đem mọi trách cứ dồn lên người Hồng Bưu.
Trải qua mấy ngày tìm kiếm, anh không tìm ra thi thể của Mộc Vân Phong, trực giác nói cho anh biết Mộc Vân Phong có thể vẫn còn sống. Mặc dù những ngày qua bọn họ một mực dò la, nhưng mà không thu hoạch được gì.
Có điều là, Phượng Như Ảnh tin chắc Mộc Vân Phong vẫn còn sống, chính là được người khác cứu đi. Cho nên anh đã nghĩ thông rồi, cũng không còn oán hận đối với Hồng Bưu. Mặc kệ thế nào thì đó cũng là anh trai của anh, là người thân duy nhất trong cuộc đời này. Cho nên anh không hy vọng vì chuyện này, mà khiến hai anh em ruột thịt thân thiết lại biến thành người qua đường.
Huống chi anh ra ngoài thời gian khá lâu, cũng đến lúc trở về Ảnh môn rồi. Mặc dù anh vì báo thù mà đến, nhưng bây giờ kẻ thù này cũng là người thân của anh, anh không xuống tay được.
Cho nên tạm thời anh quyết định rời đi, trở lại đại bản doanh của anh trước mở rộng thế lực của mình, sau đó sẽ chống lại Hồng bang. Như vậy cũng không phải Ảnh môn của anh sợ Hồng bang, chỉ là thông qua điều tra gần đây phát hiện, phía sau Hồng bang dường như còn có một bàn tay nữa.
Lúc đầu Thanh bang bị diệt cũng là bởi vì cái bàn tay kia bày mưu tính kế, nếu không, dựa vào sự gan dạ của Hồng Kinh Thiên thì hoàn toàn không dám tiêu diệt Thanh bang.
Cho nên hiện tại Phượng Như Ảnh không biết tình hình thanh thế cụ thể của bàn tay kia, chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Anh biết cái tay kia ẩn nấp rất sâu, nên thế lực rất lớn. Mà Ảnh môn của anh mặc dù có chút tiếng tăm trong giới, nhưng so với những đại bang phái nổi danh thế giới kia thì một bên là trứng gà, một bên là tảng đá.
Nếu như hai bên đυ.ng nhau, như vậy bị diệt nhất định là phe của bọn anh. Đó cũng là vì Ảnh môn, để báo thù và bảo vệ anh em của mình tốt hơn, Phượng Như Ảnh quyết định trước tiên rời khỏi thành phố B, quyết định tiếp tục tăng cường thế lực của mình.
"Em phải đi? Tại sao?" Hồng Bưu vừa nghe Phượng Như Ảnh nói phải đi, trong lòng quýnh lên, giọng nói có chút vội vàng. Hai anh em bọn họ vừa mới nhìn nhận nhau không bao lâu, gần như không có nói chuyện nhiều.
Nhưng bây giờ Phượng Như Ảnh lại nói muốn đi, anh cũng không biết đi lần này rồi biết đến lúc nào mới có thể gặp lại em ấy nữa.
"Đúng vậy, lẽ ra là phải trở về sớm rồi. Chỉ là có chuyện trì hoãn nên mới kéo dài như vậy." Phượng Như Ảnh nhìn vào mắt Hồng Bưu, mang theo áy náy, nhưng cũng rất kiên quyết.
Anh biết Hồng Bưu không nỡ để anh rời đi, mà anh lại không thể toại nguyện cho anh trai được. Tuy rằng bọn họ mới vừa quen biết không lâu, nhưng anh cảm nhận rất rõ ràng sự yêu mến của Hồng Bưu đối với anh.
Nhưng mà, tuy anh là em trai của Hồng Bưu, nhưng cũng là anh cả của Ảnh môn, là đại ca của mấy trăm người. Anh có trách nhiệm của mình, có chuyện mình phải làm.
Trước đây bởi vì chuyện của Mộc Vân Phong, anh đã bỏ mặc anh em của mình lâu rồi, bây giờ nên trở về cùng bọn họ khuếch trương phát triển địa bàn.
"Tiểu Thụy, chúng ta....." Hồng Bưu rất muốn nói chúng ta mới nhìn nhận nhau không bao lâu, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Phượng Như Ảnh, nghĩ đến thân phận của em ấy, đành nhịn lại không nói tiếp.
Anh biết em trai mình đã trưởng thành, không cần anh che gió che mưa nữa rồi. Hồng Bưu đối diện Phượng Như Ảnh nhìn mãi vào mắt em ấy, cũng có vui mừng. Chính là không muốn Phượng Như Ảnh rời khỏi, chính là vui mừng vì em ấy đã đủ mạnh mẽ.
"Anh hãy bảo trọng." Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Phượng Như Ảnh đứng dậy, nhìn Hồng bưu nói. Trong mắt thoáng lóe lên vẻ không đành lòng, nhưng rất nhanh lại giấu đi.
"Em cũng bảo trọng đó, có chuyện nhớ điện thoại cho anh." Hồng Bưu cũng đứng lên theo, đôi tay đặt trên vai Phượng Như Ảnh, dặn dò.
Phượng Như Ảnh gật đầu, xoay người bước ra ngoài cửa.