Nhìn chiếc xe ngày càng gần, trống ngực Phượng Như Ảnh đập liên tục, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm chiếc xe, cẩn thận quan sát. Cho đến khi Ảnh Phong dừng xe lại, Phượng Như Ảnh mạnh mẽ đẩy cửa, nhảy ra ngoài.
Bước ra khỏi xe, Phượng Như Ảnh mới nhìn rõ xe hơi màu đen bị một chiếc xe khác cản trở. Trong lòng càng thêm lo lắng, tim đập nhanh hơn, bước mấy bước đến trước chiếc xe kia cẩn thận kiểm tra, muốn tìm dấu vết của Mộc Vân Phong
để lại.
Khi anh thấy trong xe sạch sẽ thì thấp thỏm lo âu trong lòng mới thả lỏng đôi chút. Lúc này mới quay đầu quan sát khắp nơi.
Sáng sớm trên núi yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió, và tiếng hít thở của mấy người bọn họ, không có một chút âm thanh nào khác. Phượng Như Ảnh cẩn thận quan sát bốn phía, không bỏ sót chỗ nào.
"Phong, không phải bọn họ nhảy xuống đó chứ." Ảnh Băng đi đến ven đường, nhìn xuống dưới con đường núi, nói ra suy đoán của mình.
"Băng, chớ nói lung tung." Ảnh Phong hung hăng trợn mắt nhìn Ảnh Băng, lên tiếng cảnh cáo. Nhưng anh nhìn lão đại mình lúc Ảnh Băng nói ra câu nói kia, trong mắt lóe lên sát khí, khát máu như vậy, khiến người ta sợ hãi như vậy.
Cho nên anh không thể không lo lắng cho anh em của mình, cẩn thận kẻo bị vạ miệng. Tuy rằng bình thường lão đại đối đãi với bọn họ không tệ, nhưng đối với Mộc Vân Phong cũng vô cùng đặc biệt. Nếu như Ảnh Băng không cẩn thận nói sai, lão đại cũng không phạt cậu ta đơn giản như trước đây đâu.
"À." Ảnh Băng thấy bộ dáng khẩn trương của Ảnh Phong, bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình. Trong lòng có chút không cam lòng đáp lại. Nói thật, anh thật sự hi vọng cô gái kia nhảy xuống từ chỗ này. Tốt nhất là rơi xuống tan xương nát thịt luôn đi, vậy thì lão đại của bọn họ sẽ không bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo nữa.
Tuy là bộ dạng bây giờ của lão đại mới tương đối giống với người bình thường, tương đối có khí sắc của con người. Nhưng anh vẫn thích cái dáng vẻ bất luận xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng lãnh khốc vô tình của lão đại. Anh cảm thấy đó mới là dáng vẻ mà lão đại nên có, chứ không giống như bây giờ, vì một cô gái, cái gì cũng không quan tâm không để ý đến.
"Tìm kiếm kỹ càng cho anh." Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng đảo mắt qua hai người thuộc hạ của mình, trong mắt thoáng lên chút ngờ vực. Tuy rằng Ảnh Băng nói nghe không xuôi tai, nhưng không thể loại trừ khả năng này.
Phượng Như Ảnh cứ lo là Mộc Vân Phong sẽ rơi vào cảnh bất đắc dĩ, sẽ chọn cách nhảy xuống con đường lớn. Dù là anh lúc gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ chọn cách bảo toàn tính mạng của mình.
Bởi vì gặp phải hai người muốn gϊếŧ mình, mà khi đó mình lại không đủ sức chống lại, thì chỉ có một con đường sống chính là nhảy xuống.
"Vâng." Hai người tuân lệnh tìm kiếm xung quanh. Còn Phượng Như Ảnh thì lại quay lại trước xe của Mộc Vân Phong, cẩn thận tưởng tượng lại tình huống lúc đó.
Đứng một hồi, cuối cùng Phượng Như Ảnh cũng thấy được một vết xước nhỏ ở trước xe. Anh cúi thấp người xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ lên vết xước đó, sau đó theo hướng vết xước nhìn ra ngoài.
Phượng Như Ảnh vừa nhìn, vừa từ từ hình dung lại trong đầu tình huống lúc đó. Hình ảnh tưởng tượng liên tiếp hiện ra trong đầu anh, sắc mặt của Phượng Như Ảnh cũng từ từ thả lỏng, sau đó đi ngược trở lại.
Hai người Ảnh Phong và Ảnh Băng thấy lão đại mình không đi về phía trước, ngược lại lui về phía sau, không khỏi tò mò, từ từ đi theo phía sau anh. Cho đến khi đi tới trước một cái cây nhỏ, cuối cùng Phượng Như Ảnh cũng nở nụ cười mỉm. Bởi vì anh thấy được dấu vết bám vào trên thân cây, và dấu vết leo trèo trên đó.
"Chẳng lẽ...." Sau đó Ảnh Phong và Ảnh Băng bước đến, liếc mắt liền thấy dấu vết cào khi người ta leo lên cây, hai người liếc nhìn nhau, sau đó nhìn sắc mặt từ từ khôi phục lại của lão đại nói: "Chúng ta lên đó xem qua một chút đi."