Trên một con đường nhỏ dưới đáy Hắc Sương Vực, một đoàn người đang dò đường để đi qua. Nhóm người này là một đoàn thám hiểm Hắc Sương Vực khí thế cực lớn, nhân số hơn hai ngàn người.
– Mị Nương à, lần này chúng ta đi mở đường rất thuận lợi, khi về sư phụ hẳn sẽ rất vui lòng ah.
Một thanh niên mặc cẩm phục màu xanh sang trọng cưỡi ngựa đi một bên nói với nữ nhân ngồi trong xe. Hắn tên là Phục Minh Hiên, khuôn mặt hắn khá thân thiện, nhưng đôi mắt rất da^ʍ tiện, bản chất luôn thích thể hiện, đặc biệt hắn rất chiếu cố nhường nhịn cô sư muội vì nàng là hũ vàng à nha, có thể giúp hắn một bước từ chó lên trời.
– Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta tranh thủ quay về đi lâu như vậy có chút nhớ cha cùng nương. Cô gái uể oãi vương vai vì mệt mõi.
Bỗng đoàn người dừng lại, tiếng bàn tán lớn nhỏ tràn ra.
– Có chuyện gì?
Minh Hiên bực bội hỏi.
Một tên lính chạy đến bẩm báo.
– Bẩm đoàn trưởng phía trước phát hiện hai người chết nằm ngang giữa đường? Có cần ném sang một bên rồi tiếp tục không ạ?
– Để ta, Minh Hiên phất tay nói.
– Sư huynh muội cũng muốn xem, cô gái trẻ trên xe ngựa cũng vội chạy xuống rồi cả hai cùng đến đằng trước xem xét.
Trước mắt họ lúc này là một già một trẻ, toàn thân là vết bầm đập, máu chảy khắp người nhưng do vài ngày rồi nên đã đổi thành màu đen.
Chuyện là lúc mà Thiên Dương bị rơi xuống vực thì Thiên Lão lao theo xuống rồi dùng thân mình ôm chặt Thiên Dương để hắn nằm phía trên, còn bản thân mình thì xuống phái dưới làm đệm với một hi vọng mỏng manh là có thể giúp thiếu chủ của mình giữ mạng. Khi rơi xuống thiên lão va chạm xuống mặt đát đá toàn thân bị vỡ nát do va đập quá mạnh, Thiên Dương phía trên nhưng cũng bị thương quá nặng mà lâm vào hôn mê.
– Mị Nương lúc này tiến đến kiểm tra mạch ngay cổ của Thiên Dương.
– Hắn còn sống, mau mang về.
– Sư muội à, hắn chỉ còn chút hơi tàn cứu làm gì với lại ai biết hắn thân phận gì, nhảy từ trên đó xuống hắn là bị ép vào đường cùng, không phải tặc cững cũng là phường gian ác. Tên Minh Hiên liên ngăn cản. Hắn có cảm giác nam nhân sắp chết trước mặt sẽ gay nguy hại cho hắn.
– Phụ thân từng nói cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng, với lại tính ta không thể thấy chết mà không cứu được. Mang đi!
Nàng quay về xe ngựa của mình đoàn người tiếp tục di chuyển, chỉ có Minh hiên là mặt hắn nhăn như chó xù, vì bị cái sư muội mà mình dành hết tâm huyết này xem nhẹ.
Trong một gian phòng, thanh niên nằm bất tỉnh trên giường đang dần tỉnh lại, mọi thứ xung quanh dần rõ ràng trước mắt hắn. Một cô gái đẹp đang ngồi cạnh ghế nhìn hắn.
– Đây là đâu? Thiên Dương hướng ánh mắt tới cô gái hỏi.
– Ân, ngươi đã tỉnh đâu, đây là Lãnh Phũ a. – Cô gái cười trả lời.
– Lãnh Phũ? Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây.
Thiên Dương nhìn cô nương trước mắt hỏi.
– Ta là Lãnh Nhược Lan, y sư của Lãnh Phũ, còn ngươi là do sư muội thấy ngươi bất tỉnh liền cứu ngươi về đây. – Cô gái trả lời.
– Ra là vậy, Xin đa tạ. Thiên Dương cuối người cảm tạ nhưng vừa động liền thân thể đau đớn, khiến hắn nhăn nhó.
– Ngươi còn chưa binh phục không cần cử động. Tính ra mạng ngươi cũng thật lớn bị thương như vậy mà không chết. Nhà ngươi tên gì a, ngươi là người ở đâu đến à. – Cô gái hỏi hắn.
Lãnh Phủ cũng không thể chứa chập một kẽ không rõ rãng ở lại.
– Ta hạ Thiên Dương là người ở… Thiên Dương định giới thiệu mình nhưng hiện tại hắn lo lắng tung tích của mình bị lộ liền quyết định thay đổi thông tin của mình một chút.
Chap43: Mị Nương
– Ta là Thiên Dương là người ở Minh Nguyệt Quốc.
– Thế sao ngươi lại bị rơi xuống vực? Cô gái nhíu mày nói.
– Gia đình ta vốn là một cái lái thương nhỏ, trong lúc về Hoàng Nguyên Đế Quốc để bàn mối giao dịch thì gặp phải cướp, tất cả đều bị chúng giết, ta cùng phụ thân chạy đến cạnh vực cùng đường phải đành liều mạng nhảy xuống. Thiên Bảo ôm đầu giả vờ hoảng sợ nói. Cô gái thấy thế cũng mủi khuyên can hắn.
– Ngươi đừng buồn nữa, từ giờ cứ cố nghĩ ngơi cho khỏe!
– Ân, đa tạ cô nương quan tâm à. – Thiên Dương khẽ nhếch môi cường gượng gạo nói. Hắn không muốn người khác thương hại mình. Bây giờ mặc kệ còn sống là tốt rồi không thể để sự hy sinh của Thiên Lão cùng mọi người trở nên vô ích được.
Nhược Lan cũng cáo từ đi ra nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khoảng nữa tháng nghĩ dưỡng Thiên Dương cũng đã có thể tự vận động được.
– Phải đi tắm cái đã. Thiên Dương vừa đi về phía nhà tắm vừa cầm theo y phục mới mà Nhược Lan mang cho hắn.
Vì hắn là không biết nên đen đủi chui vào nhà tắm nữ. Sau một hồi tắm sạch thân thể của mình da dẽ trắng mềm khuôn mặt mỹ nam dần hiện ra, mái tóc dài xõa xuống cũng được gội xạch xẽ (Ngày xưa nam hay nữ cũng đề để tóc dài).
Sau khi tắm xong hắn khoác lên mình tấm khăn rồi đi ra thì phát hiện ngoài mình phía bên kia còn có người khác tắm, tò mò nên hắn đi vào xem thử.
Lúc này Mị Nương đang tắm trong phòng mình thì bị Thiên xông vào khiến nàng giật nẩy mình.
– Là ai, thì ra là một nữ nhân, Mị Nương cũng vơi bớt lo lắng xoa xoa tim mình. Ngươi là ai, sao lại xông vào đây. Vì Thiên Dương mới tắm xong nên để tóc xỏa xuống với khuôn mặt cute hột me của mình thì hắn lúc này không khác gì một đại mĩ nhân à nha chỉ là ngực quá lép.
– Xin lỗi ta không cố ý. Thiên Dương cũng hết hồn vội quay mặt lại muốn bước ra.
– Ngươi là ai sao trước giờ ta chưa gặp bao giờ. Ngươi cũng rất đẹp à nha – Mị Nương tò mò hỏi.
Thiên Dương mặc đỏ bừng, rung rẩy vội chạy ra ngoài.
– Xin lỗi ta chỉ là một người đi nhầm phòng thôi.
Mãi đến khi về tới phòng Thiên Dương mới nhìn xem xung quanh không ai thấy mới thỏ phào một hơi, xém nữa là mạng này khó giữ rồi.