Mễ Nam trên người có một ít vạn tiền, chỉ cần không tiêu xài như nước, cũng đủ một mình cậu ra ngoài trụ được non nửa năm.
Lúc sau, cậu lôi Tưởng Hướng Nghi đã bị trói vào trong nhà, cậu thu hồi đồ vật thiết yếu chuẩn bị thật tốt mang đi, trực tiếp ở lại trong nội thành tìm một cái khách sạn ở tạm, rồi gọi điện cho Lang Cảnh.
Lang Cảnh: "Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào?"
Mễ Nam không mấy vui vẻ: "Dù sao không muốn gặp hắn cũng không muốn trở về, vẫn là muốn đem cái thai này phá đi... Anh giúp tôi tìm xem có bác sĩ nào tốt đi mà!"
Lang Cảnh: "Bệnh trên người cậu chính cậu còn không rõ ràng sao, thể chất có vấn đề, không thể phá chính là không thể phá. Trốn một tháng cũng đủ rồi, trở về đi, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, một mình cậu giải quyết không nổi đâu."
Mễ Nam trực tiếp cúp điện thoại. Cậu đi tắm rửa một phen, đối với cái bụng dưới phẳng lì của mình, cậu phồng má chọc chọc nó.
"Ta thật sự không muốn sinh á..." Cậu có chút ấu trĩ đối với cái bụng nói: "Tiểu vương bát đản, ngươi cùng cha ngươi đều đồng dạng khó làm."
Hôm nay Mễ Nam sầu lo đến mất ngủ, thẳng đến nửa đêm hai ba giờ mới ngủ, còn nằm mơ, mơ thấy Tưởng Hướng Nghi tức giận đến đá chăn, ngày hôm sau liền bị cảm. Cậu ngồi ở trên giường, khăn giấy từng cái một từng cái một mà rút, đem toàn bộ lỗi lầm đổ hết lên người Tưởng Hướng Nghi.
Cậu tìm phục vụ phòng đi mua cho mình ít thuốc, ngủ một ngày trời, không những không tốt hơn, ngược lại nửa đêm còn phát sốt cao. Cậu nằm lì ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng tâm không cam lòng không tình nguyện với tay cầm lấy điện thoại.
Lang Cảnh đã sớm trở về, hiện tại không có khả năng chạy tới ----- vậy cũng chỉ còn có Tưởng Hướng Nghi rồi.
Mễ Nam phát sốt khó chịu đến sắp khóc, giãy dụa một hồi lâu, vẫn là bấm điện thoại, Tưởng Hướng Nghi lập tức nghe máy, khẩu khí nặng nề hỏi: "Em đến cùng lại chạy đi đâu?"
Cậu đem địa chỉ nói ra, ném điện thoại, bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ. Hơn mười phút sau, có người đem cửa mở ra, vội tới bên giường, sờ lên trán cậu.
Mễ Nam cọ cọ tay hắn, hoàn hồn, hữu khí vô lực bắt đầu cáu kỉnh nói: "Anh tránh ra". Tưởng Hướng Nghi tức giận không nổi, một phen đem cậu bế lên, ôm cậu mang đến chỗ phòng tiếp tân gọi xe cứu thương.
Thời điểm bị người ôm lên trên xe cứu thương, Mễ Nam rốt cục an tâm, triệt để buông lỏng, ngủ say mất.
Cậu nằm mơ, mơ thấy Tưởng Hướng Nghi khi còn bé. Đừng nhìn hắn hiện tại khó chịu như vậy, hắn trước kia rất săn sóc cùng sủng nịnh.
Thưở bé, tính cánh của Mễ Nam không hư giống như hiện tại, chỉ là đứa nhỏ bình thường. Có một lần cậu mắc bệnh truyền nhiễm, bị cách ly ở trong phòng, một bên trên trán đắp khăn lông lạnh một bên khụt khịt mũi, sợ hãi khóc hơn nửa buổi tối. Tưởng Hướng Nghi men theo ánh trăng từ cửa sổ tiến vào, đối với cậu dựng lên động tác không sao đâu.
"Ngoan ngoãn ngủ một giấc, đừng khóc." Hắn nói: "Anh kể chuyện xưa cho em nghe."
Hắn lau nước mắt trên mặt Mễ Nam, đem cậu ôm vào trong lòng ngực mình, kể từ tiểu vương tử đến vương tử vui vẻ. Cậu nghe chuyện xưa khóc đến lợi hại hơn, Tưởng Hướng Nghi tay chân luống cuống mắng cậu, cuối cùng là hai người ôm nhau cùng ngủ trên một chiếc giường.
Về sau, cha mẹ của cả hai phát hiện chuyện này, lập tức hung hăng mắng Tưởng Hướng Nghi một trận, đuổi lên xe muốn đi đến bệnh viện làm kiểm tra. Hắn đối với Mễ Nam lại làm cái động tác không sao đâu, nói cho cậu biết: "Đừng khóc." Tiếp theo thật vui vẻ bị ba ba nhéo lỗ tai lôi đi.
Mễ Nam ôm quyển sách hắn để lại cho mình ngày hôm qua, thật vất vả chống đỡ căn bệnh.
Mễ Nam tỉnh lại, trông thấy Tưởng Hướng Nghi nằm sấp bên mép giường mình, ngủ không quá thoải mái, trên mặt giăng đầy mây đen. Bọn họ đang ở trong bệnh viện, Mễ Nam trái phải đánh giá một phen, chọc hắn một chút.
Hắn bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp khoá lấy người trước mặt. Hắn gắt gao nhăn mày, môi nhếch lên, Mễ Nam vừa thấy liền biết hắn muốn mắng chửi người, lập tức cúi đầu thương tâm.
Chiêu này quả thật hữu dụng, Tưởng Hướng Nghi không thể mắng ra được lời gì, chỉ tay vào cậu nửa ngày, cuối cùng vẫn chỉ buồn bực buông tay xuống: "Em đang mang thai, rốt cuộc chạy đông chạy tây cái gì? Cơ thể em chịu được khổ cực như vậy sao?"
Mễ Nam cãi lại: "Không cần anh lo."
Tưởng Hướng Nghi cắn răng bắt đầu chọc cái ót của bản thân: "Không cần tôi lo, em muốn ai lo? Cái kia... Em cùng bằng hữu bỏ trốn?"
"Cái gì mà bỏ trốn chứ, chỉ là đi ra ngoài chơi một tí mà thôi..." Mễ Nam nhỏ giọng nói thầm, lại nâng âm lượng lên: "Anh trước quản tốt chính mình đi rồi nói sau!"
Hai người họ cùng lấy chủ đề ai quản ai nhao nhao cả buổi, người nhượng bộ trước là Tưởng Hướng Nghi, hắn hít sâu một hơi: "Không nói tiếp cái này nữa. Em giải thích thử xem, vì cái gì mang thai không nói cho tôi?"
Mễ Nam quay đầu đi: "Tôi bằng chính bản lĩnh của mình hoài đấy, tại sao phải nói cho anh biết?"
Tưởng Hướng Nghi: "..."
Hắn đáp: "Chú dì cùng cha tôi thực sự quan tâm em, nuôi em từ nhỏ đến lớn, bỏ ra bao nhiêu công sức, em còn không rõ? Em tự tiện chạy lung tung như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì biết làm sao bây giờ, em có nghĩ đến cảm giác của họ sao?"
Mễ Nam: "Các chú hỗ trợ nuôi tôi là vì để tôi sinh con cho anh, tôi đây đem hài tử sinh hạ đến cho anh, thiếu nợ các người đều trả hết đi à nha?"
Biểu tình Tưởng Hướng Nghi lập tức khó coi. Vừa định mắng cậu,
chợt thấy cậu trộm cắn xương ngón tay, mới vừa sinh bệnh xong có phần tái nhợt. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra đáng thương, thanh âm thật thấp: "Dù sao anh không thích tôi, hài tử tôi lại không thể phá, vậy dứt khoát sinh ra, rồi cắt đứt quan hệ là được. Đương nhiên nếu anh nghĩ không cần, tôi hiện tại sẽ suy nghĩ biện pháp phá thai... Hậu quả không cần anh gánh chịu."