Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Mang theo không phục, Dương Tiễn vừa nhớ lại những chuyện Đế Quân làm với hắn ngày đó vừa chiếu theo ký ức trả lại cho y từng chút một.
Khẽ cắn vành tai, đầu lưỡi ra vào trong lỗ tai.
Đầu lưỡi lướt qua cổ, cắn một cái lại mυ'ŧ một cái.
Bàn tay trượt vào trong vạt áo, cảm nhận cơ ngực rắn chắc bên dưới.
…
“Ngươi cho chút phản ứng được không hả?!” Dương Tiễn nổi giận dừng động tác lại, ngồi thẳng người.
Hắn bận rộn hơn nửa ngày, người này một chút phản ứng cũng không có, ngược lại bản thân lại có phản ứng trước.
“Ta không phải là đang xem biểu hiện của ngươi sao? Ngươi nói muốn ở phía trên mà.” Đế Quân ung dung thong thả, hai tay đang chống hai bên dời lên trên, để cho mình dựa lên đầu giường khắc hoa, chế nhạo nhìn Dương Tiễn. Mặc dù Dương Tiễn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thật ra là không tệ, có điều vì lợi ích của chính mình, y vẫn động chút tay chân, để cho mình không bị ảnh hưởng.
Đương nhiên chuyện này không thể cho Dương Tiễn biết.
Đế Quân từ nằm biến thành ngồi dựa, tư thế thay đổi, Dương Tiễn vốn ngồi ngang hông y cũng đổi chỗ, chuyển thành ngồi trên đùi y.
Vị trí phông lên của mình cách lớp vải ma sát bụng dưới của người ta, cái này, làm cho mặt Dương Tiễn đỏ bừng. Không khiến người ta động tình, ngược lại bản thân lại có phản ứng, đúng là xôi hỏng bỏng không a.
Đế Quân thật ra không chê cười hắn, chỉ một tay ôm hông hắn, một tay dùng ngón tay cách lý y trắng tuyết, vẽ vòng vòng trên lưng hắn, nghiêng đầu ghé vào tai hắn thì thầm: “Còn muốn tiếp tục không? Hay là… ta tới?”
“Không được!” Dương Tiễn quyết tâm muốn cho Đế Quân động tình, nhất định không chịu cúi đầu.
“Nhưng ngươi tốn nhiều thời gian như vậy rồi vẫn không có tiến triển gì, vậy phải làm sao mới được?” Đế Quân vẻ mặt khổ não, tay lại càng lúc càng không quy củ, bàn tay đang vẽ trên lưng tiến vào trong lý y, dừng tại bên hông, cực kỳ nhẹ nhàng vẽ vẽ, không ngoài ý muốn dẫn tới người trên thân thân thể cứng ngắc, khóe miệng rỉ ra một tiếng hút khí, vật nào đó đang dựng lên ở bụng dưới chớp mắt trướng lớn hơn.
Giống như không chú ý tới phản ứng của hắn, Đế Quân làm ra vẻ trái lo phải nghĩ, sờ mấy cái bên hông hắn, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hay là ta dạy cho ngươi đi, thế nào?”
“Ừm?” Lực chú ý của Dương Tiễn bị bàn tay bên hông phân tán, nhất thời không để ý Đế Quân nói gì, chỉ đáp lại lung tung.
“Ha ha.” Đế Quân cười kéo tay Dương Tiễn, để hắn ôm vai mình, sau đó đem tay của mình đặt lên bờ môi hắn, ngón tay tách môi hắn ra, chui vào, “Đừng cắn ta nha.”
Dương Tiễn chỉ cảm thấy hai ngón tay nằm trong miệng mình linh hoạt phi thường, không ngừng khuấy động đầu lưỡi hắn, vuốt ve khoang miệng hắn, khiến trong miệng hắn càng tiết ra nhiều nước bọt hơn, chỉ có thể bị động nuốt xuống, phát ra tiếng ừng ực.
“Du͙© vọиɠ của nam nhân cực kỳ dễ bị gợi lên, ngươi chỉ cần làm như vậy là được rồi.” Đế Quân cầm một tay Dương Tiễn, dán lên bụng dưới của mình, vuốt ve.
Vật thể dưới tay là gì không cần nói cũng biết, Dương Tiễn theo bản năng muốn lùi bước, nhưng cuối cùng vẫn là chặn lại sự nhát gan của mình.
“Tốt lắm.” Đế Quân mỉm cười, mang theo khích lệ nhắc nhở: “Chiếu theo ta mà làm, hửm?” Y buông hắn ra, đi đυ.ng chạm trấn an cái tên không an phận kia.
Cảm giác nơi yếu hại bị công kích trực tiếp lại đột ngột, dù chỉ cách lớp y phục, nhưng vui thích mà vải vóc ma sát mang tới khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Dương Tiễn chỉ do dự một chút, liền thuận theo cảm giác bắt đầu học tập động tác của Đế Quân.
“Làm không tệ.” Đế Quân biểu dương nói, vừa rút ngón tay trong miệng hắn ra, vừa rướn người hôn lên.
Môi lưỡi giao hòa, khuấy động, mυ'ŧ mát, tiếng nuốt xuống đáng ngờ mà ái muội quanh quẩn trong nơi cổ họng cả hai, nhưng không ai để ý đếnnó.
Ý thức có chút mơ hồ, nhưng Dương Tiễn vẫn cảm giác được hô hấp của Đế Quân bắt đầu gấp gáp, nhịp tim cũng nhanh lên không ít, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên. Vật thể lạ trong lòng bàn tay cũng có động tĩnh, thức tỉnh.
Nhận ra ái nhân được lấy lòng, khiến cho du͙© vọиɠ của Dương Tiễn càng tăng vọt, hắn không hề xấu hổ làm theo động tác của Đế Quân, đem tay luồn vào trong quần y, miêu tả chính xác từng nơi của vật yếu hại.
Quần áo lộn xộn, mặt mày ửng đỏ, da thịt lộ ra ngoài nhiễm lên một màu hồng nhàn nhạt, Dương Tiễn thế này trong mắt Đế Quân không thể nghi ngờ chính là mỹ vị thượng đẳng nhất, đang đợi y đến thưởng thức.
Đế Quân buông nơi yếu hại của Dương Tiễn ra, xé rách lý y hắn, khiến người đang ngồi trên đùi, trở thành không mảnh vải che thân.
Thân thể tráng kiện lộ ra trước mắt khiến y thoả mãn, cho nên y cũng không hề keo kiệt đi tôn sùng thân thể chẳng mềm mại, lại khiến y yêu thích, môi lưỡi cùng ngón tay lưu luyến trên da thịt căng bóng, để lại hàng loạt dấu vết.
Dương Tiễn càng lúc càng hưng phấn, nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ của mình, đồng thời lúc hô hấp càng thở càng dồn dập, bất mãn chỉ có mình mình là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bàn tay cũng không rảnh rỗi tịnh chỉ thành kiếm, không hề khách khí vạch lên thân thể Đế Quân, lực đạo không lớn không nhỏ, vừa vặn đem y phục trên người y biến thành vải vụn, lại không hề tổn thương y mảy may nào.
Nơi yếu hại của Đế Quân có người chiếu cố, nhưng Dương Tiễn lại không có, vì vậy hắn giật giật thân thể, dung nơi yếu hại của mình ma sát y, cảm giác tê dại thoải mái đến mức khiến hắn thở dài, “A…”
Đế Quân nhìn dáng vẻ động tình của Dương Tiễn có chút thất thần, thân dưới tự giác căng cứng, cái thứ vốn không chên lệch bao nhiêu trướng lớn không ít, áp Dương Tiễn cả một đầu.
“Ưm… Ha a…” Dương Tiễn rêи ɾỉ nhỏ vụn trầm thấp, quanh quẩn trong không trung, loại chuyện ngươi tình ta nguyện này, có gì phải xấu hổ.
Ma sát càng nhanh, cảm giác lại càng tốt, Dương Tiễn giống như cưỡi ngựa, đong đưa tới lui trên đùi Đế Quân, đầu ngửa thật sao, đường nét cần cổ ưu mỹ, mỹ lệ mà mê hoặc.
“Âm thanh thật đpẹ, gọi tên ta…” Đế Quân dán lên tai hắn vừa hôn vừa nói.
“Quân… Minh… Quân Minh…” Như nỉ non lại như than thở, gọi từng tiếng từng tiếng, bên trong còn có khẩn thiết mà chính bản thân cũng không biết.
Đỉnh cao du͙© vọиɠ đột nhiên tới, sau một trận co giật như chuột rút, là xụi lơ trong lòng, quanh thân thể hồng hồng dính một lớp mồ hôi mỏng.
“Ha.” Đế Quân bật cười, oán trách vỗ vỗ bờ mông cong cong rắn chắc của người trong lòng, “Không phải muốn lên trên ta sao? Sao lại ra trước ta một bước vậy?”
“Không lên nữa.” Dương Tiễn còn đang cảm nhận dư vị híp mắt rũ rượi dựa vào trong lòng Đế Quân.
“Vậy ta phải làm sao đây?” Đế Quân động động, để hắn cảm nhận được nơi yếu hại ở bụng dưới của mình vẫn đầy tinh thần.
“Ưm… Tùy ngươi.” Dương Tiễn lười biếng động một chút cũng không muốn động, hàm hồ bảo y tùy tiện.
Bật cười lắc đầu, Đế Quân nghe theo ý kiến của hắn, “tùy y” vậy.
Điều chỉnh lại tư thế, Đế Quân để cho Dương Tiễn ôm lấy vai mình, hai tay nâng mông hắn, dùng đầu ngón tay chạm vào huyệt khẩu mềm mại, chà xát từng nếp nhăn.
Dương Tiễn ậm ờ một tiếng, ôm thật chặt tay Đế Quân, nhưng cũng không lùi bước, tùy ý ngón tay y nhấn ép xoay tròn tiến vào.
“Tiễn…” Ngữ điệu dịu dàng cưng chiều từ miệng Đế Quân bay ra, mỗi một tiếng đều bay vào trong tai Dương Tiễn, khiến hắn không tự chủ được lần thứ hai hưng phấn, hết sức thả lỏng chính mình, để ngón tay trong thân thể ra vào càng thêm dễ dàng.
“Ưm… Đừng… quá lâu… còn công vụ…” Lời nói đứt quãng, ngón tay trong cơ thể tăng thêm, lời nói cũng càng thêm vụn vỡ.
“Được, mai ta làm cùng ngươi.” Đế Quân phụ họa nói vừa khuấy động dũng đạo, vừa tiếp tục châm lửa thổi gió trên người hắn.
“Ừm…” Một câu mơ hồ không biết là rêи ɾỉ hay là đáp lại, Dương Tiễn co rút dũng đạo, khát vọng được đến càng nhiều.
Đế Quân cũng không khách khí, thấy đã ổn, rút ngón tay ra, kéo mông hắn, thẳng tiến —-
“A!” Dương Tiễn cau mày, đau đớn kêu thành tiếng, xâm nhập bất thình lình khiến hắn có chút không chịu nổi.
“Thả lỏng, Tiễn…” Đế Quân hiểu rõ đi trấn an ái nhân y, vừa thì thầm tên hắn, vừa dùng tay nắn bóp huyệt khẩu, nơi vốn nhăn nhúm đã bị mở rộng đến tận cùng, trơn nhẵn không gợn sóng.
Cứ cấm chỉ bất động như vậy một lúc lâu, Dương Tiễn thích ứng với tình hình, tay đang ôm Đế Quân chậm rãi dời xuống dưới, học theo y vuốt ve lưng.
Đế Quân đây là tín hiệu, y tiếp nhận, bắt đầu đưa đẩy lên xuống.
Bên tai là tiếng rêи ɾỉ đầy cám dỗ của ái nhân, thân dưới được bao bọc chặt chẽ ấm áp, hương vị tuyệt vời đếnmức cả thần tiên cũng thích thú.
“A a… Ưm…” Ánh mắt người trên thân bắt đầu mê ly, đôi môi căng mọng hé mở, phun ra tiếng rêи ɾỉ vụn vỡ, cao cao thấp thấp không có ý nghĩa, cũng chính là nhạc khúc dễ nghe nhất, khiến Đế Quân tiến công càng thêm mãnh liệt.
Nương theo trọng lượng người phía trên, mỗi một lần xâm nhập đều đạt tới nơi sâu nhất dũng đạo, đập vào nơi mất hồn nhất, lúc lùi ra còn mang theo vách thịt, kéo thịt non trở ngược ra ngoài.
Hôn lên bờ môi hé mở, thần thức lần thứ hai dây dưa với nhau, dẫn dắt lẫn nhau tìm kiếm bí ẩn trong khoái nhạc. Không một ai chạy thoát, không một ai quên được.
Tiếng thở dốc đôi bên bị đôi môi ẩm ướt che giấu, kèm theo vị xạ hương thoang thoảng trong không khí, là tiếng nước nhóp nhép.
Bọn họ lạc lối trong kɧoáı ©ảʍ đã quên hết tất thảy từ lâu, chỉ theo bản năng truy đuổi khoái nhạc, không hề ngượng ngùng phát tán nhiệt tình của mình.
Ừ, đợi hắn làm việc xong, không cần lại phải lo lắng trật tự tam giới, y đi đâu, hắn đều theo cùng.
Có điều bây giờ, vẫn nên ngủ thôi…