[Bảo Liên Đăng] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 19

“Trẻ người non dạ?” Hai mắt Đế Quân híp lại, trong đó lưu chuyển uy nghiêm khiến người ta kinh hồn táng đảm, từng chữ từng từ phun ra từ giữa đôi môi mỏng, từ tốn mà lại hùng hồn bức nhân, “Trẻ người non dạ có thể đánh cắp toàn bộ tiên đan trong Đâu Suất cung? Trẻ người non dạ có thể đẩy ngã lò bát quái? Trẻ người non dạ có thể giả mạo Ngọc Đế, chửi bới Vương Mẫu? Một câu trẻ người non dạ liền có thể giải thích cho những tội lỗi mà nó gây ra sao? Vậy thì Thiên Đình còn cần

thiên điều làm gì nữa?”

Mặc dù kinh hồn táng đảm, nhưng Hằng Nga vẫn chống chọi áp lực mở miệng nói, “Đế Quân, việc tiên đan của Đâu Suất cung bị trộm còn chưa điều tra rõ, sao có thể nói là Trầm Hương làm được?” Nàng đây đúng là trợn mắt nói dối, người sáng suốt đều nhìn thấy Trầm Hương vừa đại phát thần uy, một thân pháp lực trực tiếp dồn ép Dương Tiễn, nếu không phải là ăn tiên đan thì sao trong vài ngày ngắn ngủi pháp lực lại tăng nhiều như vậy.

“Lão quân nhân từ, không muốn trách tội, không có nghĩa là bản quân không biết, năm đó lúc tu kiến Đâu Suất cung, để phòng ngừa kẻ hữu tâm trộm tiên đan mà bắt không được kẻ trộm, có đặc biệt tu luyện một món pháp bảo, giấu trong Đâu Suất cung, pháp bảo này không có tác dụng gì lớn nhưng lại có thể ghi lại hình ảnh thanh âm

(CCTV?), có phải là nó hay không, chỉ cần xem một cái là biết.” Đế Quân nói, ánh mắt chuyển về phía bên ngoài Lăng Tiêu Điện, ở đó, Dương Tiễn đang dẫn theo huynh đệ Mai Sơn đi lên cầu thang, bên cạnh bọn họ, Linh Hư đang áp tải Bát Thái tử theo sát bên.

Lời nói của Đế Quân không chỉ khiến người trong điện sắc mặt đột biến, ngay cả những người ngoài điện cũng không ngoại lệ.

Vương Mẫu hả giận nói: “Hằng Nga, ngươi còn muốn giải vây cho nó sao?”

Hằng Nga mở rồi lại mở miệng, cuối cùng vẫn là khom người lui ra.

“Linh Hư bái kiến nương nương, Đế Quân, bẩm Đế Quân, đã bắt được người rồi.” Linh Hư áp tải Bát Thái tử tiến lên, ngay từ lúc vừa phát hiện Ngọc Đế là giả, Đế Quân liền âm thầm truyền lệnh bảo Linh Hư đến Dao Trì xem tình hình, nếu còn có đồng đảng, cũng bắt luôn tới.

“Ai đây? Một con rồng con?”

“Ca ca, đây là Đông Hải Bát Thái tử Ngao Xuân.” Vương Mẫu giải thích, sau nói với Ngao Xuân: “Khá lắm Đông Hải Bát Thái tử, cũng dám lên Thiên Đình làm loạn, ngươi không sợ bổn cung trị tội Long tộc của ngươi sao?”

Ngao Xuân không nói gì, hắn cũng nói không nên lời, Linh Hư không hổ là thị đồng của Đế Quân, thủ đoạn đối phó người cũng không hề kém cạnh. Nhưng người sáng suốt nhìn sắc mặt hắn thì biết ngay là hắn đang sợ.

Đế Quân không hề có ý định buông tha hắn, “Nói ra, mấy ngày trước Đông Hải lão Long Vương không phải là vì chuyện của Tứ công chúa mà lên Thiên Đình cáo trạng sao?”

Vương Mẫu nghĩ một vòng liền biết Đế Quân muốn nói gì, cười nói: “Đúng vậy, bổn cung còn nhớ rõ ca ca ngươi đáp ứng cứu Tứ công chúa giúp lão đấy thôi.”

Ngao Xuân vừa nghe, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng lời nói kế tiếp của Đế Quân, lại phá tan hy vọng của hắn.

“Vậy thì thật là đáng tiếc, bản quân nhờ lão quân dùng lò bát quái luyện hồn cho Tứ công chúa, nay lò bát quái đã ngã, hồn của Tứ công chúa e là không còn nữa rồi.” Đế Quân trong lúc nói chuyện, không nhìn Ngao Xuân, mà nhìn về phía Dương Tiễn, hơi hơi mang theo tia cảnh cáo.

Không cho nói gì hết!

Lời cảnh cáo từ sâu trong đầu não đánh thẳng đến trái tim hắn, Dương Tiễn trầm mặc không nói.

Tỷ tỷ không cứu được? Còn là vì Trầm Hương? Ngao Xuân không dám tin, cả người đều sợ đến ngây ngẩn. Đợi phục hồi tinh thần, cho dù không nhúc nhích được, nhưng cũng không nhịn được dùng khoé mắt nhìn Trầm Hương một cách căm thù.

Trầm Hương cũng chịu đả kích sâu sắc, không ngờ trong lò bát quái nó nhất thời thất thủ đẩy ngã đó, lại được đặt linh hồn của Tứ cô cô, là nó hại chết Tứ cô cô… Trong lúc nhất thời, nước mắt hối hận đong đầy khuôn mặt.

Đế Quân muốn chính là hiệu quả này, huynh đệ phản bội, xem sau này Ngao Xuân còn có thể giúp đỡ Trầm Hương hay không.

“Hằng Nga, một tội phạm sát nhân như vậy, vẫn có thể dùng một câu trẻ người non dạ để bỏ qua cho nó sao?”

Hằng Nga mở rồi lại mở miệng, cuối cùng cũng không thể nói gì, Tứ công chúa là hảo tỷ muội của nàng, dù thế nào đi nữa nàng cũng không nói nên lời câu buông tha Trầm Hương.

“Nếu không phản đối, vậy không bằng giao nó cho Thái Thượng Lão Quân xử trí thế nào? Đem một thân pháp lực luyện lại về tiên đan, tuy so ra kém với lúc đầu, chung quy cũng là bồi thường.” Đế Quân ghét bỏ liếc nhìn Trầm Hương một cái.

“Cứ theo lời ca ca nói, Dương Tiễn, giải nó đến Đâu Suất cung giao cho Thái Thượng Lão Quân xử trí, còn Bát Thái tử này, áp vào thiên lao, để lão Long Vương lên đây nói chuyện rõ ràng.”

“Tiểu thần tuân chỉ.” Dương Tiễn hạ mắt, áp tải Trầm Hương và Bát Thái tử đi.

“Vậy chuyện đã được giải quyết, mọi người tan triều đi, bổn cung phải nhanh đi xem bệ hạ thế nào.”

“Cung tiễn nương nương!”



Nói sang Dương Tiễn ở bên này áp tải Trầm Hương vào Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân nhận được tin tức đã chờ sẵn trong điện.

“Đây là tên tiểu tặc trộm tiên đan của ta?” Thái Thượng Lão Quân xoay vòng vòng quanh người Trầm Hương, ánh mắt như là hận không thể ăn tươi nuốt sống nó, nhưng Trầm Hương vẫn còn chưa từ đả kích hại chết Tứ công chúa khôi phục lại, ngu ngơ mặc lão loay hoay.

“Đúng vậy, nương nương hạ lệnh bảo lão quân luyện lại một thân pháp lực của nó.”

“Lão đạo tuân chỉ, khụ, một thân pháp lực của nó hẳn sẽ luyện ra được một lò tiên đan thượng đẳng, có điều tấm thân thối tha này không dùng được, đợi lão đạo luyện được tiên đan rồi, liền thả nó trở lại nhân gian, Thiên Đình không phải là nơi người trần có thể ở.” Thái Thượng Lão Quân vô tình cố ý nói.

“Cứ vậy đi, làm phiền lão quân rồi.” Dương Tiễn thận trọng hành lễ, hắn biết lão quân đây là đang nói với hắn, Trầm Hương sẽ không chết.

Vì mối quan hệ với Đế Quân, hắn sớm đã biết những người còn sống sót từ thời hồng hoang này đều không dễ đối phó, chỉ sợ cả Ngọc Đế và Vương Mẫu, thường ngày cũng đều giấu giếm thực lực.

“Nhị Gia.” Lão lục trong đám huynh đệ Mai Sơn đi vào trong điện.

“Chuyện gì?”

“Đông Hoa Đế Quân phái người đến mời Nhị Gia tới Đông Hoa cung, nói là có việc thương lượng ạ.”

“Nhị Lang Chân Quân có việc thì cứ đi làm đi thôi.” Lão quân vuốt râu cười nói.

“Vậy đi, Dương Tiễn cáo từ trước, lần sau lại tới thăm lão quân.”

“Chân Quân đi thong thả.”

Cất bước Dương Tiễn, Thái Thượng Lão Quân vuốt râu phân phó đồng tử: “Các con nhóm lửa lên đi, hôm nay sư tổ ta sẽ dạy cho các con cách luyện chế người thành tiên đan.”

Đám đồng tử trăm miệng một lời nói: “Vâng, sư tổ, đồ tôn nhất định nỗ lực học tập!”



Dương Tiễn giải tán mọi người, một mình theo Linh Hư đến Đông Hoa cung, trên đường, Dương Tiễn hỏi Linh Hư, “Không biết Đế Quân tìm bản tọa đến, là vì chuyện gì?”

Linh Hư lắc đầu, “Lúc đi Đế Quân không có cho tiểu tiên hay, vẫn xin Chân Quân hãy tự đến hỏi cho rõ ạ.”

Linh Hư chỉ một mực vùi đầu dẫn đường, Dương Tiễn cũng vì có chuyện trong lòng mà hơi xuất thần, vì vậy dọc đường đi không ai nói chuyện.

Đến Đông Hoa cung, nơi này không còn quạnh quẽ như lúc Đế Quân mới xuất quan, ngoài cửa cung có một nhóm thiên binh vô thanh đứng yên, trông coi bằng vẻ mặt trang nghiêm, trong Đông Hoa cung cũng có thiên nô tiên tỳ đi qua đi lại, chỉ vì Đế Quân thích im lặng, nên động tác của mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ phát ra một tia tạp âm.

Linh Hư dẫn Dương Tiễn đến bên ngoài tẩm cung của Đế Quân, rồi không đi thêm nữa, “Đế Quân phân phó, Chân Quân tới không cần bẩm báo, trực tiếp đi vào là được.”

“Cảm phiền.” Vì nhiều nguyên nhân, Dương Tiễn đã điều tra tỉ mỉ chuyện của Đế Quân, biết Linh Hư mặc dù trên danh nghĩa là thị đồng của Đế Quân, kì thực càng có thể nói là đệ tử không ký danh của y, trước khi Đế Quân không thu đồ đệ, toạ hạ của Đế Quân liền thuộc về hắn lớn nhất.

Hai người khách sáo vài câu, Dương Tiễn lúc này mới bước vào tẩm cung, để lại Linh Hư ở ngoài giữ cửa.

So với Lăng Tiêu Điện của Ngọc Đế, Dao Trì của Vương Mẫu, Đông Hoa cung của Đế Quân có vẻ hơi đơn sơ, nhưng những chỗ rất nhỏ lại lộ ra xa hoa một cách khiêm tốn, hai nơi

trước quả thực không thể so sánh được. Như là chiếc cổ cầm dùng để trang trí trên tường kia, lấy ngọc thạch làm đế có màu hồng nhạt, thiên tàm làm dây, hình dáng tựa như cổ tranh, toàn thân hiện lên ánh sáng trắng nhu hòa, nếu Dương Tiễn nhớ không lầm, kiểu dáng này không khác mấy so với Phục Hy cầm mà sư phụ từng nói qua với hắn. Còn giữa những món kỳ trân dị bảo trên giá trưng bày đồ cổ ở trong góc bên kia, có một chiếc chuông vàng nhỏ hoa văn mộc mạc, màu sắc hoài cổ càng chói mắt hơn, Dương Tiễn vô thức nghĩ tới, đây sẽ không phải là chuông Đông Hoàng đại biểu cho cánh cửa thiên giới trong truyền thuyết đã biến mất từ lâu đấy chứ.

Lúc nhìn thấy Đế Quân, y đang ngồi xếp bằng trên tháp, bên người có ba luồng ánh sáng quây quanh, luồng ánh sáng nhấp nháy nhấp nháy, như là có sinh mệnh vậy.

L*иg ngực Dương Tiễn nghẹn lại, hai mắt nhìn ba luồng ánh sáng chậm rãi bay về phía hắn, chỉ cảm thấy cơ thịt toàn thân đều cứng còng, không thể động đậy.

Ba luồng ánh sáng hai lớn một nhỏ, luồng ở giữa lóe sáng nhất, hai luồng khác dường như không được khoẻ mạnh lắm, có vẻ ảm đạm không ít, nhưng đều vây xung quanh Dương Tiễn xoay tròn liên tục, thi thoảng đυ.ng chạm một chút, như âu yếm, như làm nũng.

Dương Tiễn không dám nhúc nhích, sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là bóng nước trong mơ, vừa động vào liền tan vỡ.

“Suy cho cùng vẫn là cốt nhục huyết thân, mặc dù hiện tại không có thần chí gì, nhưng vẫn nhớ được người.” Đế Quân cười nói, khó được không mang theo ác ý, y coi trọng nhất là cốt nhục thân tình, bây giờ nhìn thấy cảnh này tự nhiên là tán dương trong lòng.

“Bọn họ…” Dương Tiễn nghe thấy Đế Quân nói, vốn suy đoán được khẳng định, trong lòng mừng như điên, nhưng vẫn không dám tin tưởng. Do dự dưa tay chạm vào luồng ánh sáng, ấm áp nhàn nhạt từ đầu ngón tay tràn ra toàn thân, khiến tâm thần hắn chấn động.

“Như ngươi nhìn thấy đấy, thần hồn của phụ mẫu huynh trưởng ngươi.” Đế Quân vẫy tay, ba thần hồn bất đắc dĩ bay về bên cạnh y, “Cũng là tạo hóa của bọn họ, ở trong Thiên kính lâu, lây dính linh khí công đức, không cần độ kiếp, liền có được thần hồn, hiện nay cũng chỉ thiếu một thân thể, đợi tạo

xong, liền trực tiếp đứng hàng tiên ban, nhập tiên tịch, chỉ là không có tư chất không có đạo hạnh, vẫn phải tu hành cho tốt.” Đế Quân bô lô ba la nói một đống, cũng khó có được.

Đế Quân dùng đầu ngón tay chạm vào từng luồng ánh sáng, như đang nghịch, mắt sắc như Dương Tiễn cũng không khó nhìn ra một tia linh khí nhạt màu đang từ đầu ngón tay của y lan ra, bị luồng ánh sáng hấp thu.

“Không biết Đế Quân hôm nay tìm Dương Tiễn đến, có phải là vì người nhà Dương Tiễn?” Dương Tiễn suy đoán nói.

Đế Quân liếc hắn một cái cười nói, “Ngươi đúng là thông minh, mấy ngày trước bản quân đã nói chuyện với sư phụ ngươi rồi, để hắn tìm tài liệu tốt chế tạo thân thể, nếu không muốn hắn bế quan, thì việc rắc rối này để cho ngươi đi làm đi.”

Dương Tiễn nghe vậy, nhớ ra thân thể Na Tra chính là dùng một cánh hoa trên Bảo Liên Đăng làm ra, vội hỏi, “Nhưng phải dùng bao nhiêu cánh hoa của Bảo Liên Đăng?” Bảo Liên Đăng hiện còn ở trong Chân Quân thần điện của hắn, chỉ là không có pháp lực không biết còn có thể dùng hay không.

“Cái này thì không cần, phụ mẫu huynh trưởng ngươi cũng không phải là gia hoả Na Tra thích đánh nhau thích làm loạn, đợi hoa sen trong suối Bất Lão ở tiên cảnh Côn Lôn ra hoa, hái vài đoá là được, những thứ còn lại sư phụ ngươi đều giao cho bản quân rồi, chỉ thiếu thứ này cần ngươi tự mình mang tới nữa thôi, nhớ kỹ không được cắt gốc bỏ nước, phải dùng linh lực cầm mới được.”

“Vậy không biết hoa sen trong suối Bất Lão khi nào mới có thể hái được?”

“Chắc còn khoảng mười ngày nửa tháng, bản quân bế quan trước kia cũng vào độ này, hiện tại không biết thế nào, đại khái không kém mấy ngày đâu.” Đế Quân thả luồng ánh sáng ra, mặc bọn chúng bay trở về bên cạnh Dương Tiễn, “Bản quân đã cho người đi nhìn rồi, thời gian đến tự khắc sẽ có người đến thông báo cho ngươi.” Nếu hỏi y vì sao không trực tiếp tạo người ở tiên cảnh Côn Lôn? Thì chẳng qua là vì ác thú quấy phá, không nhìn nổi Dương Tiễn nhàn hạ như vậy mà thôi.

“Đa tạ Đế Quân.” Dương Tiễn làm một đại lễ, bất luận nói thế nào thì Đế Quân cũng là đại ân nhân của Dương gia hắn, một lễ này vẫn nhận được.

“Ngươi nếu không ngại bản quân đa sự, nể tình mẹ ngươi, bản quân vẫn muốn chỉ điểm ngươi một câu, Lưu Trầm Hương mặc dù là cháu ngoại của ngươi, nhưng chung quy không phải là người Dương gia, ngươi cứ che chở nó nơi nơi như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày nó xông vào đại họa di thiên, phụ thân nó không dạy dỗ tốt nó, lẽ nào ngươi cũng không muốn tốt cho nó?”

Dương Tiễn không nói gì, hắn không hề biện giải gì trước mặt Đế Quân, mặc dù không biết vì sao Đế Quân lại khẳng định hắn thiên vị Trầm Hương như vậy, nhưng đây là sự thật, xem thái độ xử thế đoạn thời gian này của Đế Quân, là biết y không phải hạng người thích quản việc không liên quan đến mình, nghĩ tới thuật bói toán của vị đại thần này rất

lợi hại, nhất định là đã tính được chuyện gì sắp xảy ra mới có thể nhiều lời như vậy đi.

Đế Quân cũng không muốn Dương Tiễn trả lời cái gì, nói tiếp, “Tử bất hiếu, phụ chi quá

(một câu trong Tam tự kinh, nghĩa là con mà bất hiếu thì là lỗi của cha), nó bây giờ không có phụ thân quản giáo đã là vô pháp vô thiên, cũng không biết Lưu Ngạn Xương đang ở đâu, nếu có ở bên cạnh nó, thì nó cũng sẽ không không biết cố kỵ như vậy.”

Dương Tiễn trong lòng khẽ động, giương mắt nhìn Đế Quân, thấy đầy trong ánh mắt y là lẽ đương nhiên, liền biết đối phương đã biết Lưu Ngạn Xương hiện tại đang bị giam giữ trong Chân Quân thần điện của hắn, “Dương Tiễn sẽ tìm kỹ, để hắn quản giáo tốt Trầm Hương.”

“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Đế Quân gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, “Hôm nay tìm ngươi đến chính là vì những chuyện đó

thôi, ba thần hồn này điều dưỡng cũng sắp được rồi, ngươi mang bọn chúng đi đi, mỗi ngày chuyển chút linh khí vào, rồi lấy tiên lộ ngâm là được, chỉ cần để ý đừng cho kẻ xấu cướp đi, thần hồn được xem như là vật đại bổ. Chỉ có mẫu thân ngươi vì là thần nhân trời sinh, nay tuy chỉ là thần hồn, nhưng mỗi ngày dùng thần thức tiếp xúc, cũng có thể khai thông vài câu.”

Dương Tiễn động dung, “Dương Tiễn ghi nhớ trong lòng, ơn huệ hôm nay, Dương Tiễn tương lai sẽ báo đáp.”

Đế Quân phất tay, để hắn đi.