Trung Cung Có Hỉ

Chương 18: Chơi bóng đi

Ngày hôm sau, Luyện Nguyệt Sênh mang A Sử Na Yến đến thỉnh an Thái Hậu.

A Sử Na Yến ở Đột Quyết là công chúa dưới một người trên vạn người, thân

phận địa vị cao, trước giờ đều là người khác quỳ xuống hành lễ khi thấy

nàng, đến đất nước khác, lẻ loi một thân một mình nơi hoàng cung, thành

phi tử Hoàng Đế, có ba người mà nàng phải hành lễ.

Thân phận này làm địa vị thay đổi, mới đầu làm A Sử Na Yến luôn cao ngạo có chút không thể tiếp nhận.

Thái Hậu không nóng không lạnh quan sát A Sử Na Yến; “Minh Hiền phi ở trong

cung đã quen chưa?” Âm thanh cũng lạnh lùng, mang theo ý xa cách rõ

ràng.

Thật ra, trang phục của Vinh Triều rất khác Đột Quyết, màu

sắc rực rỡ thì không nói làm gì; cho dù là trang phục mùa hè, mặc vào

cũng có 3-4 tầng, lại thêm thắt lưng đai lưng, lúc mới bắt đầu mặc vào

thì A Sử Na Yến hô hấp cũng không thoải mái.

Sự kiêu ngạo của A

Sử Na Yến là không bỏ được, cho dù là gặp mặt Thái Hậu trong chốc lát,

giữa lông mày cũng mang theo ngạo khí làm người ta không thể bỏ qua,

ngược lại giọng nói lại là cung kính vài phần.

Nhưng biểu tình kiêu ngạo kia, làm Thái Hậu vô cùng không hài lòng.

Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấu tâm tư Thái Hậu, nhưng A Sử Na Yến lại không nhận thấy, ngẫm lại cũng phải, ở Đột Quyết, Khả Hãn luôn yêu thương nàng từ

nhỏ đến lớn, chưa hề chịu ủy khuất gì, lại còn nhiều người theo đuổi,

sống rất tự tại, một khi vào cung làm phi, công chúa kiêu ngạo như nàng, làm sao có thể nhìn thấy những thứ cong vẹo trong cung này.

Sau

khi đi khỏi Từ Ninh cung, Luyện Nguyệt Sênh đi trước vài bước, thì dừng

chân nói: “Sau này ngươi nếu là thiếu gì, hãy phái người nói cho bản

cung một tiếng.”

A Sử Na Yến ngẩng khuôn mặt đầy kiêu ngạo, đôi

môi đỏ vểnh lên một độ cong biểu lộ một chút cao quý, “Thϊếp đa tạ nương nương chiếu cố.” Âm thanh trong trẻo, thân hình đứng yên, một thân đàng hoàng mà cao quý cùng ngạo ý.

Con mắt Luyện Nguyệt Sênh hơi

lạnh, “Một mình ngươi ở đây, sẽ có chút không quen, bản cung sẽ cho

ngươi thời gian thích ứng.” Nhướn đôi mắt phượng mang theo hàn khí, môi son gợi lên nở nụ cười có chút ý vị thâm trường, “Nơi này là hoàng cung Vinh Triều, không phải Đột Quyết của ngươi, ở trong này ngươi cần tuân

thủ chính là phép tắc nơi này, nếu là ngươi làm trái, bản cung cũng sẽ

không bởi vì ngươi là công chúa Đột Quyết, mà mở một mặt lưới cho

ngươi.”

Nghe vậy, mặt A Sử Na Yến nghiêm túc, mơ hồ có chút tức

giận, đứng ở bên cạnh nàng là thị nữ mang từ Đột Quyết đến, đều là biểu

tình hoảng hốt, làm hạ nhân, ở Đột Quyết là hạ nhân, đến Vinh Triều cũng là hạ nhân, cho nên bọn họ đều tự hiểu lấy mình hơn A Sử Na Yến. Có một cung nữ thanh tú kéo tay áo A Sử Na Yến, nàng ngẩn ra, chớp mắt, nhếch

khóe môi, nói: “Lời dạy bảo của Nương nương, thϊếp xin ghi nhớ.”

Một dung nhan thiên sinh lệ chất tuyệt sắc, nàng lại nghĩ đến lời phụ vương miêu tả về Giang Nam, giống một nhánh hoa đào nở trong sương ở Giang

Nam, đẹp đến mức làm người ta không thể dời mắt. Cố tình một nữ nhân mềm mại đáng yêu như sương khói, lại chấn nhϊếp nàng trong nháy mắt.

”Rất tốt.” tay áo mỏng của Luyện Nguyệt Sênh vung qua, nhìn nàng một cái,“Bản cung sẽ phái vài cô cô dạy lễ nghi đến dạy lễ nghi cung đình cho

ngươi, hi vọng Minh Hiền phi học tốt, lần sau tạm biệt bản cung thì chào theo lễ nghi là được.”

A Sử Na Yến cố nhịn lửa giận trong lòng,

cúi đầu trước nàng, thực hiện một lễ nghi Đột Quyết, “Thϊếp cẩn tuân

giáo huấn của nương nương.”

Nếu như nói lúc A Sử Na Yến vừa tới,

Luyện Nguyệt Sênh còn cảm thấy nàng không tệ, nhưng là hiện tại, thì

không còn cảm giác này, đến Vinh Triều, vào hoàng cung, còn khắp nơi bày biện mặt mũi công chúa, thật coi nơi này là Đột Quyết sao!

”Bảng tên của ngươi thì qua một đoạn thời gian nữa bản cung lại cho ngươi đặt lên, trước tiên ngươi cứ học tốt những thứ cần học rồi nói sau.” Nói

câu này xong, Luyện Nguyệt Sênh liền xoay người đi theo một vách tường

nói: “Minh Hiền phi về trước đi.”

A Sử Na Yến cắn môi dưới, không tình nguyện cung tiễn Hoàng Hậu.

— — — — — — — — — — — — —

Ba ngày sau, sứ thần Đột Quyết rời khỏi kinh thành, trở về Đột Quyết, A Sử Na Yến đến đưa tiễn.

Trên lầu cao, dưới ánh bình minh, tay Luyện Nguyệt Sênh che nắng, nhìn đoàn người đã đi xa.

”Có muốn đánh bóng hay không.” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói bình tĩnh.

Luyện Nguyệt Sênh quay đầu lại, nhìn thấy bộ lễ phục Minh hoàng của Cảnh

Diễm, thầm nghĩ hắn thay quần áo thật nhanh, “Bệ hạ đã nói là lo lắng

tình hình thiên tai ở Giang Tây, không quan tâm đến chuyện khác sao? Sao lại nghĩ đến đánh bóng.” Tầm mắt nàng di chuyển về phía cửa Chu Tước ở

phía xa xa.

Phía sau thì Cảnh Diễm thong thả bước từng bước đến

gần, “Những ngày qua, Trẫm ngày ngày sống trong căng thẳng; thật sự là

sắp không chịu nổi nữa rồi, cũng nghĩ cần thư giãn một tí.” Hắn khoác

tay lên trên lan can, nghiêng người nhìn nàng, nhìn theo tầm mắt của

nàng, nhìn đến cửa Chu Tước, vì vậy nghi hoặc lên tiếng, “Sao? Muốn ra

ngoài?”

Luyện Nguyệt Sênh mím chặt môi, không lên tiếng, nàng dời mắt đi, hỏi hắn: “Sao Bệ hạ cũng đến đây.”

”Nghe nói ngươi lên Triêu Dương lâu.” Hắn ngưng lại, “Sợ là nàng lại luẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu.”

Luyện Nguyệt Sênh cười, khuỷu tay chống trên lan can, tay chống cằm, liếc qua hắn nói: “Thế thì phải cảm tạ ý tốt của Bệ hạ rồi.”

”Chỉ là đánh bóng thôi.” Ánh mắt của nàng chậm rãi dời đi; thì thào tự nói, “A Sử Na Yến nghe thấy chắc chắn sẽ cao hứng lắm.”

Cảnh Diễm nghe, mày nhíu lại, liền thấy nàng ngồi dậy, xoay người nhìn hắn,“Bệ hạ quyết định thời gian đi, sau đó thần thϊếp sẽ thông báo cho các

cung tần phi.”

Bốn ngày sau, trong nội cung phi tần có phong hào

đều đều đến sân bóng, thời khắc có thể tỏa sáng như thế này, ai cũng

muốn biểu hiện trước mặt Hoàng đế, ngay cả Thiên tiệp dư cũng thay đổi

trang phục cưỡi ngựa màu xanh lá, như mọi người.

Sân bóng đặt ở

trước Vĩnh Ninh lầu, một thảm cỏ xanh lớn; hai bên để cầu môn bằng gỗ,

mặt trên còn điêu khắc vân mây, phía dưới đặt cái bệ.

Thái Hậu

cũng hiếm khi đi ra giải sầu, dẫn vài thái phi ngồi trên Vĩnh Ninh lầu, chung quanh còn ngồi vài phi tần không đánh bóng, ví dụ vẫn luôn đau ốm bệnh tật, vẻ mặt buồn thiu Trương tần Trương U Huyên; kiêu ngạo Nhâm

chiêu dung Nhâm Thần Thần đám người.

Luyện Nguyệt Sênh mặc một bộ kỵ trang màu đỏ, một mái tóc đen được búi gọn gàng, một cây trâm tử

ngọc xiên nghiêng để cố định búi tóc, quả nhiên là tư thế oai hùng hiên

ngang.

Trang phục như vậy, làm mắt Cảnh Diễm sáng ngời.

Ngay từ lúc A Sử Na Yến nghe thấy thông báo đánh bóng, còn cảm thấy không

thể tin tưởng nổi, bởi vì nàng tưởng tượng không ra một đám nữ nhân như

nước cũng biết cỡi ngựa! Ngày hôm nay nàng mặc một bộ kỵ trang màu vàng

nhạt, tóc cũng chải theo cách của người Đột Quyết, tuy rằng cũng có tư

thế oai hùng như nhau, nhưng so với Luyện Nguyệt Sênh thì vẫn là thiếu

chút gì.

Màu sắc kỵ trang của các phi tần thật muôn màu muôn vẻ,

không dễ phân đội, cho nên Luyện Nguyệt Sênh lấy ra hai mảnh vải có màu

sắc khác nhau, để các nàng tự chọn màu mình thích, cột vào cổ tay.

Luyện Nguyệt Sênh cầm mảnh vải màu đỏ cột vào cổ tay xong, Cảnh Diễm tự nhiên liền cầm mảnh vải màu trắng.

Mấy phi đưa mắt nhìn nhau, theo sau liền đi lấy vải.

Thiên tiệp dư tự nhiên là cầm màu trắng, cột chắc sau, liền đứng phía sau

Hoàng Đế; Đức phi cân nhắc rồi cuối cùng cầm màu trắng; Hạ phi vốn dĩ

cũng không hợp với Luyện Nguyệt Sênh, cũng cầm màu trắng ; A Sử Na Yến

cùng Hoàng Hậu không hợp nhau thì khỏi phải nói; hiện tại còn bị nàng

đoạt sự nổi bật, ngạo khí dâng lên cầm màu trắng để cùng đội với Hoàng

Đế.

Tô quý tần gần như là không chút suy nghĩ cầm màu đỏ, cùng

Hoàng Hậu một đội; Thục phi ngần ngừ một chút, rốt cuộc là cầm màu đỏ;

Trang phi cùng Hạ phi bất hòa, gặp Hạ phi gia nhập vào đội của Hoàng Đế, nàng tự nhiên muốn cùng đội với Hoàng Hậu; Nguyên thục viện là nhìn màu trắng không còn thừa nhiều, thế này mới cầm màu đỏ.

Đội phân

xong, ánh mắt Luyện Nguyệt Sênh rời khỏi đóa hoa màu đỏ trên tóc Thiên

tiệp dư sinh; khi thu hồi tầm mắt thì nhìn lướt kỵ trang màu xanh mà hôm nay Thiên tiệp dư mặc, hình như có một câu nói như thế này, Hồng phối

với xanh... Cuộc đua sẽ đến...

Đứng sau Cảnh Diễm là một đám vợ

bé, phía sau Luyện Nguyệt Sênh cũng là một đám vợ bé của Cảnh Diễm, tình thế rõ ràng, lại để lộ ra vài phần vi quỷ dị.

Đế hậu hai người đối mắt, đều nhìn thấy ý chí quyết phân cao thấp ở trong mắt đối phương.

Cảnh Diễm nhảy lên ngựa, tiếng trống cái vang lên, chúng phi giục ngựa đến vị trí của mình.

Luyện Nguyệt Sênh một tay nhấc cương, một tay nắm trượng, đợi Cảnh Diễm khai cầu.

Hồng Tư đứng ở ngoài sân, vung cánh tay, sau đó dùng hai tay khép tại bên

miệng, làm một cái khẩu hình “Nương nương cố gắng lên“.

Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấy, khóe môi cong lên, bên kia Cảnh Diễm cũng đã khai cầu.

Có lẽ là thâm cung tịch mịch, chúng phi hiếm khi được tận hứng một lần,

Cảnh Diễm vừa mới khai cầu, chúng phi liền giục ngựa đuổi theo, muôn màu muôn vẻ quần áo màu sắc trộn lẫn cùng nhau, làm mắt mọi người hoa lên.

A Sử Na Yến khó khăn truy đuổi quả cầu ở gần, Cảnh Diễm cũng đuổi theo,

lập tức một kích bay tới, A Sử Na Yến kinh ngạc không thôi, chớp mắt lại vui sướиɠ vài phần, vị hoàng đế này, thật sự có tài, hoàn toàn không

giống một dạng hào hoa phong nhã như dung mạo.

Cảnh Diễm đánh cầu đi qua, nhìn thoáng qua Luyện Nguyệt Sênh giục ngựa từ bên mình; miệng

phát ra một tiếng cười, có phần châm chọc.

Luyện Nguyệt Sênh bị

hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thành công đuổi theo cầu bên trong một đám màu sắc rực

rỡ, sau vài cú đánh, một cú đánh mạnh đã đánh cầu ra xa.

Nhìn đế

hậu hai người không phân biệt trên dưới, ngươi truy ta đuổi, Thiên tiệp

dư gần như đứng một chỗ thì bất mãn cắn môi, tay nắm lấy dây cương cũng

phải đuổi theo, nào ngờ quả banh kia bị Thục phi đánh một phát ra sau,

đập thẳng tắp về phía nàng, nàng sợ hãi, vội vàng giục ngựa rời xa chỗ

đó; nhưng không kịp rồi, cơ thể vừa động, quả banh kia cọ sát bả vai

nàng, nàng kinh hãi mặt trắng bệch.

”Không sao chứ!” A Sử Na Yến giục ngựa đến.

”Không... Không sao...” Thiên tiệp dư run rẩy.

A Sử Na Yến nhìn nàng một cái, gật gật đầu, tiếp tục gia nhập cuộc chiến.

Nàng vừa rồi suýt nữa bị bóng nện nào, bệ hạ cũng không phát hiện ra! Còn

cùng đối chiến với Luyện Nguyệt Sênh! Thiên tiệp dư nhìn hai bóng lưng

kia, tức giận cắn chặt răng, một màn kinh tâm động phách vừa trải qua

đều không quan tâm.

Nói là đánh bóng, nhưng không biết có bao nhiêu

người nghĩ tới trong hỗn loạn ở đây thêm một chút là lộn xộn, trả thù

cừu nhân của mình.

Thục phi chính là cố ý đánh đến chỗ Thiên tiệp dư, Trang phi liền nghĩ tới thừa cơ đẩy Hạ phi một phát, không ngờ là

vẫn không tìm ra cơ hội.

Cầu lại đến chỗ Luyện Nguyệt Sênh rồi

lại bị Cảnh Diễm chiếm được, hắn đánh một phát, như thường lệ lại nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ Luyện Nguyệt Sênh.

Luyện Nguyệt Sênh giục ngựa đuổi theo, đυ.ng vào Hạ phi đang phi nhanh.

Hạ phi “A” kêu to một tiếng, lăn từ trên ngựa xuống dưới, đồng thời Luyện

Nguyệt Sênh cũng rơi xuống đất, ngựa của Hạ phi chấn kinh, nhấc hai chân trước lên.

Khuôn mặt Cảnh Diễm vô cùng căng thẳng, cơ thể hành

động nhanh hơn suy nghĩ, hắn phi từ lưng ngựa xuống đất, ôm Luyện

Nguyệt Sênh vào trong lòng, bảo vệ nàng lăn qua bên cạnh.

Móng

ngựa dẫm trên bãi cỏ xanh, mặt Luyện Nguyệt Sênh trắng bệch, khuôn mặt

tuấn tú của Cảnh Diễm mang theo chút lo lắng, đánh giá nàng, “Bị thương

chỗ nào sao?”