Quyết Tuyệt

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời khắc đại quân Lý Thế Dân quay về kinh thành khiến cho nhiều người cả đời không thể nào quên được. Đối với các tướng quân mà nói, đến đây cục diện thiên hạ đã định, ngày công thành danh toại đã tới rồi; đối với binh lính mà nói, đã trải qua bao nhiêu chiến hỏa tinh phong huyết vũ, rốt cuộc cũng có thể bình an trở về nhà, cùng với người nhà sống một đời bình an; đối với bách tính mà nói, ai là hoàng đế không quan trọng, ai có được thiên hạ không quan trọng, quan trọng là, cuộc sống diễn ra bình thường, tất cả trở về như cũ. Thế nhưng, đối với một số người mà nói, có một chút thay đổi, muốn quay đầu lại, muốn tìm lại bình tĩnh, lại vô cùng khó khăn.

Tiệc chúc mừng tại Tần Vương Phủ vẫn náo nhiệt đến tận lúc mặt trời lặn, hầu hết mọi người đều uống say rồi, say rất thích thú, chiến trường nguy nan, đường làm quan gập ghềnh, tất cả thân tình ái hận đều tạm thời gác sang một bên, ai nấy đều khoái trá tận hưởng lạc thú trước mắt.

Lý Thế Dân cũng uống không ít, nhưng hắn không hề say, không phải vì địa vị Tần Vương không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mà chỉ cần là người thông minh ắt có thể nhìn ra, Tần Vương, không vui, về phần vì sao, không ai dám hỏi, đều tự đoán già đoán non trong lòng mà thôi.

Còn có ba người rõ ràng cũng không say, ánh mắt bọn họ trước sau không hề rời khỏi Tần Vương, lòng ai nấy đều có hoài nghi cùng nghĩ ngợi.

Ánh mắt Phòng Huyền Linh là cay nghiệt, coi thường thiên địa, động thị càn khôn, trong cảm nhận của hắn, Lý Thế Dân là cứu thế thế chủ duy nhất giữa thời loạn này, có lòng dạ của chính trị gia, có sự gan dạ sáng suốt của quân sự gia, có phương thức tư duy của nhà tư tưởng, khí chất vương giả không thiếu, thế nhưng, hắn cũng biết, Tần Vương có hoài bão rộng lớn, song lại thiếu đi một phần dã tâm, một phần dã tâm dứt khoát theo đuổi thứ quyền lực cao nhất. Sự bất mãn hôm nay của Tần Vương thể hiện cái gì? Hắn rất muốn biết.

Ánh mắt La Thành là thưởng thức, kiêu ngạo như cậu, khinh cuồng như cậu, người có thể lọt vào mắt cậu đã không nhiều, huống chi nhập vào tâm cậu, mà lúc này, vị Tần Vương Lý Thế Dân kia lại vừa vặn nhập vào tâm La Thành. Vị vương giả cao cao tại thượng này, ngoại trừ địa vị cùng quyền thế, anh minh cùng cơ trí, còn có một thứ gì đó rất mơ hồ hấp dẫn cậu, chỉ sợ cũng chính là thứ đó khiến cậu không thể rời mắt khỏi hắn. Lý Thế Dân đối với người ngoài luôn tỏ ra khiêm tốn, nụ cười thường xuyên nở trên môi, hắn rất hay cười, cười rất đạm nhiên, lại khiến cho người ta có cảm giác được coi trọng đặc biệt, cậu rất muốn thấy, muốn thấy mãi mãi, thế nhưng hôm nay, hắn không hề cười, mà thay vào đó là một mạt phiền muộn không sao nhìn thấu.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ là sáng tỏ, giao tình từ thời tổ tông duy trì đến tận bây giờ khiến hắn vô cùng rõ ràng ỹ nghĩ của từng người trong gia tộc này. Lý Thế Dân kỳ thực là một người cẩn thận mà trầm ổn, năng lực khống chế mọi chuyện cũng rất cao, tài hoa quân sự càng bỏ xa người thường, có điều, tình cảm của hắn, phức tạp mà tinh tế, mỗi khi có chuyện gì phát sinh, hắn luôn có thể kiên định để lý trí chiến thắng tình cảm, cái nhìn đại cục vô cùng cường liệt, thế nhưng, lại có một khoảng thời gian, hắn không cách nào tự giữ mình kiên định được, mặc cho bản thân bị khuất phục, tỷ như, khi đối mặt với Lý Kiến Thành. Trưởng Tôn Vô Kỵ không biết từ lúc nào thì

đã phát hiện cục diện này, chỉ biết, mỗi lần Lý Thế Dân có những phản ứng bất thường thì nhất định có liên quan đến ca ca của hắn.

Nhìn chén rượu trống trơn trước mặt, tâm tựa hồ cũng trống không. Lý Thế Dân không muốn cứ ngồi như vậy, hắn biết lúc này nên làm cái gì. Ngẩng đầu nhìn chúng tướng đã theo mình nam chinh bắc chiến, tuy biết rằng lúc này mình rời đi sẽ khiến họ kinh ngạc, thế nhưng hắn không cầm cự được lâu hơn nữa. Hắn đứng dậy, không nói nửa lời, đi thẳng ra cửa dưới ánh mắt của bao nhiêu con người.

Đại môn Đông cung vĩnh viễn không thể ngăn được bước tiến của Tần Vương, trước đây như vậy, ngày hôm nay cũng không thay đổi.

Lý Kiến Thành đứng một mình sau hàng lang gấp khúc ngắm mặt trời hồng sắc đang từ từ lặn xuống phía chân trời, trong lòng không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ là muốn an tĩnh một chút, im lặng một chút mà thôi.

Đột nhiên y bị một người phía sau kéo lấy, lực đạo không phải là quá lớn, nhưng đủ để kéo cả người y lên chuyển qua một vòng, y kinh ngạc nhìn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói sao.

Lý Thế Dân cũng không cho y cơ hội, cánh tay dắt đại ca rời đi, về phần rời đi đâu, cứ tùy ý đi, có thể đơn độc nói chuyện là tốt rồi.

Trong Đông cung không ai dám lắm miệng, thậm chí đến nhìn xem cũng không ai có dũng khí để nhìn, dù sao đây cũng là hai huynh đệ không giống với người thường, bọn họ đã bị quyền lực phủ kín, phong ấn không thể nhìn vào. Thế nhưng, chủ tử nhà mình bị người ta cưỡng ép lôi đi cũng không phải chuyện nhỏ, cho nên có người lo lắng đã lập tức chạy đi tìm Lục Tuấn.

“Thế Dân, làm sao vậy, đệ muốn đi đâu?” Lý Kiến Thành biết nhị đệ khí lực lớn, không thể phản kháng mạnh, nhưng cũng không thể cứ như vậy để người ta kéo đi.

Lý Thế Dân không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ một mực đi thẳng về phía trước.

Bắc Thần Điện của Đông Cung các đó không xa, hai người vừa chuyển vài bước đã vào trong tiền sảnh, giữa lúc xoay người cũng không dừng bước, Lý Thế Dân một đường dắt người kia vào trong điện, xoay tay nặng nề đóng sầm đại môn.

Trong khoảnh khắc, tất cả trở nên an tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, quang hoa lưu chuyển không phát ra nửa chữ, không gian tràn ngập tình tố khó nói nên lời.

Chẳng biết qua bao lâu, khi hắn thậm chí đã nghĩ rằng: Mặc kệ người nhà, mặc kệ bằng hữu, mặc kệ toàn bộ thị phi xung quanh, chỉ muốn cùng y tồn tại, sánh bước bên nhau. Thế nhưng, hắn biết chuyện này không cách nào làm được, biết ý nghĩ của mình đơn thuần không đáng tin, nhưng đó là mộng tưởng bấy lâu nay của hắn, không có bất cứ ý nghĩ giả tạo nào. Đại ca, huynh đến tột cùng có biết hay không? Có biết đối với ta mà nói thứ gì mới là quan trọng nhất?

Cánh tay Lý Kiến Thành bị hắn kéo đến sinh đau, y nhìn ra trong ánh mắt người kia có thứ gì đó, lại không cách nào mở miệng hỏi, không biết đệ đệ luôn ngoan hiền trước mặt mình của ngày xưa hôm nay bị làm sao? Nhưng y biết, nguyên nhân nhất định liên quan đến mình, bởi vì, cho đến nay, giữa bọn họ đều có sợi dây vô hình ràng buộc.

Nhẹ nhàng gỡ thanh kiếm bên hông xuống, Lý Thế Dân giơ lên trước mắt y, “Kiếm này, có ý gì?” Một câu nói giản đơn, lại có vẻ khó khăn vô cùng.

Lý Kiến Thành trong nháy mắt tựa hồ minh bạch.

“Hiệt Lợi bảo đệ nói lại với huynh, đây là nguyên nhân đưa bách tính Đại Đường vào chiến hỏa triền miên.” Khi nói những lời này, ánh mắt Lý Thế Dân khảm thật sâu vào con người Lý Kiến Thành, tựa như kim châm.

Lý Kiến Thành đưa mắt nhìn qua thanh kiếm, tâm cuối cùng cũng sáng tỏ, mấy tháng tới trầm tịch cùng hoang mang, tất cả đều tan thành mây khói, thế nhưng, lại có phiền não mới xuất hiện rồi, đối mặt với Thế Dân, y nên nói thế nào?

Nhìn người gần trong gang tấc cúi đầu không nói, Lý Thế Dân xung động dâng trào, toàn bộ anh minh cơ trí trong khoảnh khắc tiêu thất không còn dấu vết. Hắn ném kiếm, một tiếng leng keng vang vọng trong đại diện. “Đại ca, ta cần huynh giải thích, cần huynh nói cho ta toàn bộ.” Ánh mắt cùng ngữ khí hắn vô cùng quyết liệt, không cho phép phản kháng.

Lý Kiến Thành luôn rất giỏi ứng biến, nhưng ngày hôm nay, trong lúc này, y đã có cảm giác khϊếp đảm, dù sao, trong chân tướng đó có vài thứ khiến y không cách nào nói ra.

“Đại ca…” Lý Thế Dân bước gần thêm một bước, hai người gần như đυ.ng vào nhau.

“Kiếm kia là Hiệt Lợi cho ta.” Y nói vô cùng rõ ràng, nếu biết không thể tránh khỏi, y cũng không muốn nói dối hắn, hơn nữa…

Biểu tình Lý Thế Dân biến hóa không lớn, hắn đã đoán được câu trả lời như vậy, thứ hắn cần không phải điều này, mà là phía sau…

“Ngày đó, ta và phụ hoàng từng có minh ước với hắn…” Y thản nhiên đón nhận ánh mắt cường ngạnh của Lý Thế Dân, “Song phương sẽ vứt bỏ phân tranh cùng nghi kỵ, Đại Đường sẽ giúp hắn đắc thế, hắn đắc thế xong trợ giúp Đại Đường hưng thịnh, tương hỗ lần nhau, củng cố thế lực cho nhau, kiếm kia, là tín vật, biểu thị kết minh.”

Lý Thế Dân lông mày khẽ giật, tâm tính rõ ràng cho thấy, hắn – không hài lòng với câu trả lời này.

“Hắn từng nói, muốn ta luôn mang thanh kiếm này bên người, không thể có bất cứ tổn thương nào.” Ngữ khí y vô cùng bình thản, không có chút lay động, “Nếu như để mất, ta sẽ phải trả giá đắt.”

Lý Thế Dân chau mày kiếm, “Nếu đã quan trọng như vậy, vì sao còn cho ta?”

Lý Kiến Thành nở nụ cười, rất nhẹ nhàng, rất đạm nhiên, chân thực mà không chứa đựng bất cứ tư tâm nào, “Bởi vì đệ thích.” Lời nói cũng nói ra rồi, cho dù có nghĩ đến hậu quả, muốn thu hồi, cũng không kịp nữa.

Thế nhưng, Lý Thế Dân cau mày càng chặt, không vì biểu lộ chân thành tha thiết của Lý Kiến Thành mà thu hồi nôn nóng trong lòng, “Vậy hắn thì sao?” Đã muốn hỏi thẳng, vậy cứ trực tiếp hỏi thẳng, “Vậy hắn thì sao? Hắn cũng chỉ đơn giản muốn thực hiện cho xong một minh ước?”

Ý cười trong mắt Lý Kiến Thành nháy mắt đọng lại, đột nhiên minh bạch đệ đệ vì cái gì mà nôn nóng cùng khẩn trương như vậy. Vấn đề nói trắng ra như vậy, y biết trả lời thế nào?

Tình cảm của Lý Thế Dân rõ ràng đã viết lên mặt rồi, không cần ngụy trang, cũng không muốn ngụy trang, nhưng sự trầm tư của Lý Kiến Thành lại khiến hắn nhìn không thấu, không phải là muốn ngụy trang, mà chỉ vì như vậy sẽ giúp y cảm thấy an toàn nhất.

Cánh tay dò xét quá khứ càng sâu, đem người này vững vàng khống chế trong tầm mắt, Kiến Thành không nói gì khiến toàn thân Lý Thế Dân máu tươi sôi sục. Hắn nổi lên xung động muốn y phải xoa dịu lại những đau xót của hắn, ngay lúc này, xoa dịu những thống khổ không ngớt mà hắn phải chịu đựng thời gian qua. Lý Thế Dân không cho y có bất cứ cơ hội phản kháng nào, hôn lên môi y, tay cũng thuận thế men xuống dưới, cởi đai lưng của y.

Phía sau Lý Kiến Thành là cột trụ vững vàng của Bắc Thần Điện, theo thân hình áp tới của Lý Thế Dân, y chỉ có thể dùng cây cột chống đỡ thân thể của chính mình, ý thức rõ ràng mà kiên quyết, lúc này, y phải phản kháng, dù vì bất cứ nguyên nhân gì.

Cảm giác được người dưới thân đang cố sức đẩy mình ra, tâm Lý Thế Dân run lên. Bao nhiêu năm rồi, đại ca cho tới bây giờ đều đối xử với hắn rất ôn nhu, có cầu tất ứng, bao gồm cả vân vũ, nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên, y cự tuyệt, y phản kháng. Đột nhiên, lửa giận dâng trào. Cự tuyệt? Vì cái gì? Là vì chiến công hiển hách của ta? Hay là vì Hiệt Lợi kia? Càng nghĩ, hắn càng bất giác gia tăng lực đạo chèn ép.

Loại cưỡng chế bằng sức mạnh này, Lý Thế Dân chưa từng dùng với y, y biết sự phản kháng của y đã chọc giận hắn, thế nhưng, Lý Kiến Thành lúc này càng thanh tỉnh khác thường, bọn họ tuyệt đối không bao giờ có thể như vậy nữa, cứ tiếp tục như thế đối với ai cũng không có lợi. Càng nghĩ, đôi tay y càng không thả lỏng mà tiếp tục gắng sức đẩy hắn ra.

Dù sao, Lý Thế Dân cũng là tướng quân trên chiến trường, khí lực cường đại không phải người như Lý Kiến Thành có thể chống lại được, cho dù y kiên quyết không muốn, nhưng y có thể phản kháng thế nào? Huống chi, Tần Vương ngày hôm nay thật sự điên rồi. Dây lưng bên hông bị hắn tháo xuống, ngoại y thanh sắc cũng bị hắn xả ra, trung y bạch sắc tựa hồ không đủ để ngăn cản hắn, chỉ có thể mặc hắn một bước lại một bước thâm nhập. Như vậy không được! Lý Kiến Thành thật sự cấp bách rồi, thế nhưng, y có thể bày mưu tính kế, y có thể chỉ điểm giang sơn, nhưng chuyện tình lúc này, y lại hoàn toàn vô sách.

Lý Thế Dân kỳ thực cũng không muốn đối xử với huynh trưởng như vậy, thế nhưng, hắn sớm đã không giữ được trầm ổn cùng ôn thuận ngày thường, hắn muốn y, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để có y, biết rõ như vậy sẽ làm y tức giận, biết rõ phản kháng của y đồng nghĩa với cự tuyệt, nhưng hắn càng muốn, muốn phải làm như vậy. Tay đã dò xét đi vào, Lý Kiến Thành dựa vào cây cột gần như mất đi trọng tâm, tư thế đứng hiện tại khiến cả hai đều cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng, không quá lâu sau, sự tình có chuyển biến. Lý Thế Dân cho dù điên cuồng cũng không đến nỗi đánh mất ý thức, hắn cảm giác được có vấn đề xảy ra. Tay không nhúc nhích, con mắt hoa lên, nhìn về người bị mình áp bách dưới thân.

“Đại ca…” Lý Thế Dân thu hồi cánh tay dưới thân Lý Kiến Thành, tay kia cố sức giữ lấy thắt lưng y, ý thức trở nên thanh tỉnh dị thường.

“Đại ca…” Hắn lại hô, lúc này hai cánh tay hắn kéo toàn bộ người phía trước ôm vào trong ngực. Khuôn mặt động nhân này, nguyên bản phải là một khuôn mặt vô cùng tức giận, hiện tại lại không còn một tia huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền.

Lý Kiến Thành tinh tường cảm giác được đau đớn trước ngực, không thể ức chế, không thể chống cự, so với đau đớn mà Lý Thế Dân mang đến cho y còn cường liệt hơn nhiều, toàn thân y không còn chút khí lực, biết là cánh tay Thế Dân đang đỡ lấy chính mình, biết rằng không có sự duy trì này, cơ thể y nhất định mất đi thăng bằng, thế nhưng, thứ mà y nghĩ đến đầu tiên lại không phải là chuyện xảy ra trên thân thể mình, mà là, chuyện này, không thể để Thế Dân biết được.

Trong đầu Lý Thế Dân một mảnh hỗn loạn, hắn giận việc mình vừa làm, đầu óc không ngừng suy nghĩ, lo lắng thân thể đại ca, làm sao vậy? Là bởi vì mình sao? Hắn ngồi xổm xuống, ôm ngang y vào trong ngực, tận lực giúp y thả lỏng, tận lực giúp y thoải mái, thế nhưng tâm hắn, cũng nhanh chóng nát rồi.

“Đi gọi Lục Tuấn.” Lý Kiến Thành khó khăn nói, không có mở mắt, là không biết phải đối mặt thế nào, cũng là vì không còn khí lực.

Không đợi Lý Thế Dân phản ứng, cửa Bắc Thần Điện đột ngột bị đẩy ra, Lục Tuấn chạy vọt đến, phía sau không còn ai khác, trên gương mặt hắn tràn đầy vẻ bất an cùng cấp bách.

Lục Tuấn vừa nhìn qua đã lập tức hiểu rõ tất cả những chuyện vừa xảy ra trong điện. Vừa rồi hắn nhận được lá thư của chủ nhân, trên đó nhắc nhở hắn lưu ý Lý Thế Dân, cũng nói lại lần gặp mặt không tầm thường kia, tuy rằng ngôn ngữ giản đơn, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng, Hiệt Lợi thấy được thanh kiếm đó, đã ám chỉ sự tình cho Lý Thế Dân, để rồi hiện tại Lý Thế Dân đang ở đây khởi binh vấn tội.

“Điện hạ…” Lục Tuấn quỳ xuống, kéo lại trung y xộc xệch của Lý Kiến Thành, sau đó nhìn về phía Lý Thế Dân vẻ mặt vô cùng khẩn trương, “Tần Vương, thỉnh ngài rời đi, chuyện ngài muốn biết ta sẽ nói cho ngài biết, nhưng thỉnh ngài lập tức rời đi.” Ngữ khí vô cùng kiên quyết, không có một chút khách khí nào.

Lý Thế Dân ngây ngốc, Lục Tuấn như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Lục Tuấn cũng không chờ Lý Thế Dân phản ứng thêm, trực tiếp vung song chưởng đem Kiến Thành từ trong lòng Lý Thế Dân kéo ra, tự mình ôm lấy, đi vào phía trong đại điện, tại thời khắc bước qua cánh cửa, hắn chợt dừng bước, quay đầu nhìn Lý Thế Dân còn quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói, “Ngươi nghĩ ngươi có thể cho y hạnh phúc sao?” Hắn nói xong, quay người rời đi.

Đại điện trống trải chỉ còn lại một mình Lý Thế Dân, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, khiến hắn không thể lập tức phản ứng, thế nhưng, lời nói của Lục Tuấn trước khi ly khai, hắn nghe được rõ ràng từng chữ. Hạnh phúc, hắn thật sự không thể cho y? Hắn đột nhiên nhận ra, hắn hiểu quá ít về đại ca, đằng sau đôi mắt trong suốt như suối kia, đến tột cùng ẩn chứa những thứ gì? Hắn hoàn toàn không biết.

Bóng đêm đã phủ dày đặc, gió đêm rất lạnh, thổi ý nghĩ của Lý Thế Dân đến thanh tỉnh dị thường. Hắn chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này.

Tại cửa Bắc Thần Điện, Lục Tuấn đã nói lại sự tình liên quan tới đại ca và Hiệt Lợi, mùa đông năm ấy gặp nhau, đại ca sinh bệnh, Hiệt Lợi xuất thủ tương trợ, trong lúc đó hai bên kết minh ước, từ đó về sau bắt đầu dây dưa không rõ, thậm chí cả thân phận người Đột Quyết của Lục Tuấn, một chuyện cũng không giấu diếm.

“Những lời này ta vốn không nên nói, nhưng ta hiểu được tâm điện hạ, vô luận đối phương là ai, đối với ngài ấy mà nói, cũng không quan trọng bằng Tần Vương, thế nhưng, Tần Vương, ta thật sự rất muốn hỏi ngài, ngài thực sự cho rằng có thể cho ngài ấy hạnh phúc sao?... Nếu như không thể, vậy cần gì cứ phải tiếp tục dây dưa, khiến cả hai đều thống khổ.”

Đi trên đường, Lý Thế Dân tâm tư rối loạn. Hạnh phúc, ta thật sự không thể cho huynh ấy? Vì sao? Bởi vì huynh là Thái tử Đại Đường? Bởi vì ta là Đại Đường Tần Vương? Từ khi hắn về kinh đến nay, bên tai liên tục vang lên những thanh âm luẩn quẩn. Chiến công hiển hách của hắn uy hϊếp đến địa vị của y rồi? Hùng tâm hoài bão bao nhiêu năm qua khiến y không cách nào dung hạ hắn? Hay là, cảm tình của hắn đối với y ngay từ đầu đã là một loại áp bách, cưỡng chế? Hắn mê muội rồi, tâm bắt đầu hoang mang rối loạn.

Không khí rất ẩm ướt, có phải là điềm báo trời sắp mưa không? Trên đường lớn Trường An không còn ai qua lại, dưới ánh đèn dầu lấp lóe từ nhà ai hắt ra, thấp thoáng một bóng người.

Không biết từ lúc nào, có người đã bắt đầu đi theo sau hắn, nhưng Lý Thế Dân căn bản không chú ý tới, toàn bộ tâm tư hắn hiện tại đều không còn trên người, đột nhiên hắn bị người ta vỗ nhẹ một cái, “Tần Vương.”

Lý Thế Dân quay đầu lại, thấy một khuôn mặt thanh tú mà anh tuấn, nhất thời phục hồi tinh thần, chỉ đứng đó mà nhìn đối phương, không biết phải nói gì.

“Tần Vương?” La Thành lại gọi một tiếng, nghĩ Lý Thế Dân ngày hôm nay thật sự có chút kỳ quái.

“La tướng quân...” Lý Thế Dân phục hồi tinh thần, vội vàng vẽ ra một nụ cười trừ, “Có việc gì sao?”

“Không có.” La Thành cười đến vô cùng đẹp. Vị tướng quân oai phong một cõi này lại sở hữu một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, có mỹ lệ, có tuấn tú, có hấp dẫn, nhưng loại đẹp này vô cùng khác với Lý Kiến Thành, là loại đẹp ngạo nghễ khiến người ta ngưỡng mộ, đẹp đầy kiêu ngạo, mà Lý Kiến Thành, những lúc nhìn người khác mà đạm nhiên mỉm cười, tự nhiên có một loại tao nhã mê người, khiến ngươi không cách nào không ngơ ngẩn nhìn theo.

Lý Thế Dân rất thích thanh niên tràn ngập sức sống trước mắt này. Đúng lúc mọi chuyện xảy ra khiến lòng hắn vô cùng uể oải, đang muốn tìm cách thả lỏng một chút, “Xem ra ngươi uống còn chưa đủ, đi, theo ta tìm một chỗ khác uống tiếp.”

La Thành tự nhiên vui vẻ phụng bồi, mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Dưới bóng đêm dày đặc của thành Trường An, hai thanh niên anh hùng vừa đi vừa nói, trong lòng mỗi người đều có chút suy nghĩ.

----------------------

Chẹp, ta ngửi ra mùi gian tình nha. Ông Dân, ông định hốt cả Thành lớn lẫn Thành bé đó hả?!PS: Định làm hình minh họa chính, nhưng thần thái không được giống lắm nên thôi quyết định để làm hình bonus. Chư vị độc giả nghĩ thế nào thì nghĩ =))