Dù Anh Có Ở Đâu

Chương 4: Chúng ta đang gần nhau hơn (phần 2)

( Đôi lời tác giả: xin lỗi mọi người vì thời gian gần đây em có chuyện buồn nên không viết truyện được. Nay em trở lại với một chương truyện ngắn em hứa các chap sau sẽ dài hơn. Thank you everyone!!!)

Ngày duyệt văn nghệ rồi cũng đến. Hai người đều đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ

Bài hát được chọn để tham gia cuộc thi lần này là "Mình cùng nhau đóng băng" của Thùy Chi.

Đằng sau cánh gà, mấy bạn nữ đang hối hả dặm lại chút phấn son và chỉnh trang phục cho Nhi. Cô xinh xắn hơn trong bộ váy màu hồng cùng kiểu make up nhẹ nhàng. Cậu lại thanh tú trong chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu và đôi giày rich owen dáng lười.

Nhi ngồi trên ghế, cô khẽ thở dài, hai tay bấu vào mảnh giấy ghi lời bài hát. Mọi hành động của cô đều thu vào tầm mắt của cậu:

- Đừng căng thẳng, cứ thả lỏng người đi.

Cậu nhìn cô mỉm cười.

- Ừ, tớ hơi lo một chút thôi. - cô nhìn cậu trìu mến đáp lại.

Thật ra trong lòng cậu vẫn lo lắng chẳng kém gì cô. Chỉ là cậu không muốn thể hiện ra, vì sao ư? Vì muốn giữ thể diện, mang tiếng là nam nhi chẳng lẽ lại run sợ trước mấy công việc đơn giản thế này. Thật là mất mặt quá, nên có chết cậu cũng không thể để lộ ra nỗi lo lắng trong lòng mình.

Bất ngờ, Phương ở đâu láu nháu chạy đến. Vỗ bình bịch vào vai hai người:

- Hai bạn không cần cố quá đâu. Chỉ cần làm cho đủ là được.

Vừa dứt lời, giọng bí thư đoàn trường kiêm vai trò MC sân khấu cất lên:

- Sau đây là tiết mục song ca ca khúc: " Mình cùng nhau đóng băng" do hai bạn Trần Phương Ái Nhi và Hoàng Ngọc Dương lớp 10a2 trình bày.

Cậu cười nhẹ quay sang nhìn cô:

- Sẵn sàng chưa?

cô thoải mái nhìn cậu, đầu khẽ gật.

Dương nắm tay Nhi bước ra sân khấu. Dưới ánh đèn màu xanh đỏ, cô xuất hiện như một nàng công chúa xinh đẹp trong những câu chuyện cổ tích. Còn cậu chính là chàng hoàng tử - người con trai luôn xuất hiện và đem đến những điều diệu kì cho cuộc đời nàng công chúa.

Kết thúc tiết mục, những tiếng hò hét, tiếng vỗ tay nổi lên. Họ cúi người chào mọi người rồi đi vào trong.

Mọi người trong lớp đổ xô khi thấy hai người:

- Không ngờ hai đứa bay lại hát hay vậy luôn. Có tài mà dấu kĩ quá nha. - Phương mặt tỏ vẻ đa nghi, miệng cười tươi rói nhìn hai người

- Đệ tử Dương. Nay ta thật tự hào về con. Không uổng công ta đã tin tưởng bấy lâu.- Lộc khoác tay lên vai cậu nhìn cậu lại điệu bộ nháy mắt với cậu một cái.

Thẳng thắn đẩy tay Lộc ra khỏi vai mình. Dương giả bộ giơ nắm đấm dọa nạn:

- Ai là đệ tử của mày. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à con.

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay bành bạch của Lộc vang lên, cùng tiếng cười sảng khoái:

- A mày ngon. Anh em đâu xử nó.

Tức thì, cả đám con trai xông lại. Nhấc bổng cậu lên. Người đỡ tay, người đỡ chân. Lôi cậu ra giữa sân rồi tiện thả cái bịch làm cậu ngã lăn ra đất dưới cái nhìn của biết bao nhiêu học sinh. Cậu thật không biết dấu mặt vào đâu cho hết xấu hổ.

Khuôn mặt đỏ tía tai, Dương chỉ tay về phía lũ bạn đã bỏ mình đi được 1 đoạn:

- Rồi có ngày đấy mấy thằng khốn!

Chẳng thèm đáp lại cậu, cả bọn vẫn vừa đi vừa cười điên đảo. Còn không quên quay lại lè lưỡi chêu ngươi cậu.

Trước cảnh tượng ấy, cả lũ con gái trong cánh gà lắc đầu ngán ngẩm. Có mấy bạn lại suýt xoa:

- Mấy thằng kia không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả khổ thân Dương đẹp trai.

-...

Nhi lại thấy buồn cười hơn là thương. Ít nhất thì tuổi học trò cũng phải vui như vậy, có những kỉ niệm để khi nghĩ lại sẽ chẳng bao giờ quên.