Dương Thanh Ký

Chương 57: Lại gặp vận đen

Lời còn chưa nói hết gã họ Lương đã lao lên trước ý đồ đánh nhanh thắng nhanh, từ hai tay gã, một cuộn mây ngũ sắc tuôn ra nhanh chóng bao trùm Thân Thanh Quân. Biết gã họ Lương vừa ném phù truyền tin cho sư phụ gã, rất nhanh lão con rùa đó sẽ tìm đến nơi nên Thương Thanh Quân cũng lập tức chống trả quyết liệt. Nàng búng nhẹ ngón tay, một chiếc bảo kính có khảm đồ hình bát quái ở phía sau xuất hiện. Từ bảo kính một luồng ánh sáng màu vàng thoát ra, đánh bật luồng mây ngũ sắc rồi lao tới Lương Doanh với thế tấn công như vũ bão. Vì quá bất ngờ Lương Doanh phải vội vã gọi từ hư không ra một tấm thuẫn bài để phòng thủ. Một tiếng va đập ngân lên như tiếng công trầm. Luồng anh sáng vàng không chỉ gây hư hại thấy rõ cho tấm hộ thuẫn mà nó còn hất bắn gã họ Lương về phía sau mười mấy bước. Bị một người phụ nữ tấn công mà phải chật vật như vậy, khiến lão tức giận, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng như chó sói tru rồi vung tay lấy ra một chiếc hồ lô bằng vàng óng ánh, lão tung chiếc hồ lô lên không, nó tự động bật nắp rồi phóng ra ba mươi sáu thanh phi đao, từ bốn phương tám hướng nhằm vào Thương Thanh Quân lao tới. Xem ra lão đã quyết ngọc nát đá tan, Thương Thanh Quân thấy nguy hiểm cận kề cũng nghiến răng giơ bảo kính lên xoay ba vòng trong không khí, luồng ánh sáng màu vàng lại một lần nữa bay ra tạo thành một tấm lưới lấp lánh bao bọc nàng vào giữa. Thấy cảnh đó Lương Doanh chỉ cười nhạt gia tăng tiên lực vào chiếc hồ lô. Nó rung lên dữ dội rồi một chiếc phi đao hóa thành hai, hai hóa thành bốn... chớp mắt đã có mấy trăm chiếc phi đao lao tới găm lên tấm lưới. Thấy không chống lại được chiếc hồ lô quái dị, Thương Thanh Quân thở dài một tiếng thầm nghĩ. " ta thà chết cũng còn hơn là rơi vào tay hắn ". Nàng nhắm buông bảo kính ra, tấm lưới vàng lập tức bị triệt hạ, phi đao không còn gì ngăn cản lao tới nàng tự như một bầy quạ đói. Vừa hay khi đó một giọng nói nóng nảy vang lên:

- Lương Doanh ngươi dám.

Kèm theo tiếng nói đó là một cái chuông khổng lồ bay từ trên trời xuống, chụp lấy Thương Thanh Quân vào trong. Đám phi đao của Lương Doanh găm vào chiếc chuông lũ lượt bị cắt mất tiên lực rụng xuống đất, làn khói mờ trên bãi đất tan đi, hiện ra một người thanh niên mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hai tay chắp sau lưng uy nghi đứng đó. Vừa nhìn thấy gã Dương Thanh đã hít một hơi khí lạnh Kết Đan Hậu Kỳ cảnh giới, trong lúc còn đang ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi thì hắn đã quên mất mà ngẫu nhiên gạt bỏ bảo hộ bản thân của hỏa lân bào, hắn vội vã khôi phục lại vừa nơm nớp ngó về phía gã kết đan. Có vẻ như gã Kết Đan kia không nhận ra, hắn chỉ ngước mắt lên nhìn quanh một lát rồi bảo với Lương Doanh bằng một giọng vô cùng nghiêm khắc:

- Ngươi tại sao lại muốn hạ độc thủ, lẽ nào đã quên lời ta dặn dò.

Gã họ lương sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, gã vội vã quỳ xuống hướng tên Kết Đan thanh minh:

- Thưa sư phụ, vừa rồi quả thật con đã nóng giận mà làm bừa, mong sư phụ giơ cao đánh khẽ.

Gã mới đến cười ha hả rồi nói:

- Nếu ta đến chậm một chút thì việc lớn đã bị ngươi làm hỏng rồi. Lẽ ra ta định phạt ngươi thật nặng thế nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của Lý Tử Hà ta và Thương Thanh Quân hiền thê nên ta cho ngươi lập công chuộc tội.

Gã họ Lương vái lậy như tế sao luôn mồm nói:

- Đa tạ sư phụ rộng dung. Đồ nhi biết lỗi.

Bất thình lình Lý Tử Hà nhìn vào phía mà Dương Thanh đang núp nói một câu khiến cho hắn rùng mình mấy lượt:

- Tên kia, ta không biết ngươi có pháp môn gì có thể che dấu khi tức hoàn hảo như vậy. Nhưng lúc nãy ngươi đã bị lộ rồi, khôn hồn thì mau bước ra đây, nếu không chớ trách Lỹ mỗ xuống tay ác độc.

Biết là hành động lúc nãy đã làm lộ mình, không còn cách nào khác hắn đành bước ra rồi tùy cơ ứng biến:

- Vãn bối xin gặp qua nhị vị tiền bối. Vừa rồi chỉ là vãn bối đi ngang qua đây. Mong các vị tha cho ta chuyện ngày hôm nay nhất định ta sẽ giữ trong lòng.

Lý Tử Hà cười sằng sặc vung tay thu chiếc chuông có nhốt cô gái bên trong về và nói với hắn:

- Ngươi biết không, ngươi đã xuất hiện không đúng chỗ rồi.

Nói xong tên này quay sang bảo với Lương Doanh:

- Nghiệt đồ, vi sư chuẩn bị cùng Thương cô nương bái đường, việc ở đây giao cho ngươi. Nếu như tên luyện khí kỳ này mà ngươi cũng không giải quyết cho gọn được thì đừng vác mặt về gặp ta.

Hắn cất tiếng cười đầy dâʍ đãиɠ rồi ngự khí phi hành biến mất. Còn lại một mình Lương Doanh nhìn Dương Thanh rồi cất tiếng cười ghê rợn:

- Ngươi hãy mau giao cho ta tính mạng.