Dương Thanh Ký

Chương 47: Luyện hồn

Nghiên cứu xong tấm thẻ ngọc, hắn lại dốc túi trữ vật ra kiểm tra một lượt, trừ món linh dược mới mua và một ít cướp được từ người Hoàng Minh Đạo ra trong túi của hắn còn có một cái hộp làm bằng gỗ tử đàn lấy được ở hoàng dương môn, hộp ngọc, sách ngọc cùng với âm ma châm, âm ma giáp, âm ma kiếm, và hộ thuẫn lấy được ở pháp trận trong Cửu Khúc Huỳnh Hà. Một cái âm dương giới. Và mấy quyển sách. Nói chung là ngoài âm phủ ma châm ra thì chẳng còn gì dùng được cả, hắn nhét tất cả trở lại túi trữ vật rồi cho chiếc túi trữ vật vào trong chiếc hộp ngọc rồi nhét xuống gầm giường. Kế đến hắn bắt đầu ngồi xuống tu tập tầng 1 của tinh hồn quyết.

Hắn xếp bằng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần rồi hồi tưởng lại phương pháp tu luyên trong tinh hồn quyết, đến khi hoàn toàn nắm rõ phương pháp rồi, hắn liền mở hai mắt ra há miệng phun ra một quả cầu máu trắng bạc. Quả cầu này không ngừng nở lớn dần, cuối cùng nó huyễn hóa thành một nhân ảnh giống Dương Thanh như đúc. Nhân ảnh này nhìn hắn mỉm cười rồi cũng ngồi xếp bằng trước mặt hắn, đưa hai tay lên chạm vào hai bàn tay của hắn. Thấy vậy hắn liền nhắm mắt lại dựa theo pháp quyết ghi trong thẻ ngọc. Từ huyệt Lao Cung của hắn một luồng nhiệt khí nhẹ nhàng truyền sang bên nhân ảnh kia. Nhân ảnh nhận luồng nhiệt khí từ phía Dương Thanh thì cũng im lặng nhắm mắt lại thu hết về Đan Điền, thôi động chân khí, điều hóa hơi thở. Một cảnh tượng đáng sợ hiện ra trong động phủ, cứ mỗi khi người hắn tỏa ra một làn nhiệt khí thì nhân ảnh kia lại toàn thần kết băng giá và ngược lại. Quanh chỗ hai người ngồi hào quang sáng chói, trên thân mình nhân ảnh lúc thì chuyển thành màu đen, lúc thì chuyển thành trong suốt. Có vẻ như cả hai đều vô cùng đau đớn. Một tiếng bụp nhỏ vang lên, liên kết giữa hai người bị phá vỡ, nhân ảnh kia lại trở về với màu trắng bạc vốn có của mình rồi thu nhỏ trở lại thành quang cầu như trước. Nó run rẩy một lát. Đợi Dương Thanh há miệng ra nó lập tức chui trở lại trong người hắn. Dương Thanh mở mắt ra thầm nghĩ. Quả nhiên luyện tinh hồn quyết này không phải chuyện dễ dàng gì vừa rồi nếu ta không nhanh chóng dừng lại rất có thể hồn phách đã bị đốt cháy rồi. Sau này mỗi ngày chỉ nên luyện một chút mà thôi. Không nên vội vã.

Kể từ đó hắn luôn luôn ở trong động phủ không ra ngoài một bước. Hắn tự ra hạn cho mình là sẽ đợi vạn dược viên năm năm. Nếu sau năm năm vẫn chưa tìm đủ hắn sẽ tự thân đi tìm. Còn trong năm năm này hắn sẽ ở trong động tu luyện. Cứ như vậy

Một năm

Hai năm

...

Năm năm thoáng cái đã qua đi. Hiện tại hắn đang ngồi xếp bằng trên giường nhìn một nhân ảnh đối diện hắn, không giống như năm năm trước giờ đây nhân ảnh này không còn là màu trắng bạc nữa mà đã sẫm màu hơn một chút, ngũ quan cũng đã rõ ràng hơn và so với chính gương mặt hắn hiện tại thì trẻ hơn một chút. Vào khoảng một năm trước trải qua hơn bốn năm tu luyện hắn đã thành công luyện được một nửa tầng một trong tinh hồn quyết, làm cho hồn phách hữu hình thoát ly khỏi cơ thể, mặc dù rời xa cơ thể chưa được lâu nhưng điều nàu chứng tỏ tinh hồn quyết này quả thật là dùng được, nếu như sau này trong chiến đầu chẳng may bị chết. Những chủ hồn mà hắn ký thác sẽ thay cho bản thể hắn tiếp tục sống sót. Điều này đại diện cho hắn sẽ có tận mấy cái mạng sống. Chỉ nghĩ đến đã làm cho hắn hưng phấn không thôi. Nhưng hắn không vì thế mà dám liều mạng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, pháp môn này nếu luyện không cẩn thân tất sẽ bị phản phệ, hồn sẽ rời khỏi cơ thể vĩnh viễn không quay trở lại nữa. Hắn dừng suy nghĩ lại, há miệng ra hút nhẹ, nhân ảnh phía trước hắn lại biến thành quang cầu phát ra ánh sáng chói mắt rồi chui vào người hắn. Sau năm năm lần đầu tiên hắn đứng dậy đi ra ngoài động phủ.