- Hả?
Vừa rời khỏi Dược Các Hùng đen mặt, khoé miệng co giật.
Cảm nhận phân thân đang bị Mộng Hương đùa nghịch, Hùng lao nhanh về hướng kí túc xá.
......
Hơn tiếng trước.
Phân thân của Hùng đi tìm chúng nữ. Chỉ năm phút sau, hắn liền đi tới phòng Ý.
- Anh Hùng!
- Đại ca!
- Tướng công!
- Huhu..
Như Ý, Vân, Tiểu Vi thấy Hùng tới, các nàng nhao nhao từ trong nhà chạy vội ra, nghênh đón hắn. Thấy Hùng không sao các nàng vui mừng phát khóc..
Hùng cười cười, đảo mắt lướt qua trên mặt Như Ý, Vân, Tiểu Vi, trong mắt hiện lên đầy thâm tình, nhìn thấy nữ nhân của mình. Trong lòng Hùng run lên, dường như linh hồn đều vui sướиɠ nhảy múa, tình cảm chan chứa không thể nói thành lời. Hùng yêu thương xoa đầu Như Ý, Vân. Thấy Tiểu Vi đang nghển cổ lên, Hùng hỏi: “ Nàng làm gì ở đây?”
“ Người ta là vợ huynh, không ở đây thì ở đâu.” Tiểu Vi chu miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ không vui, vì sao hắn yêu thương xoa đầu Vân, Ý tới nàng thì lại mặc kệ.
-Bé con về nhà đi.
-Không. Muội muốn huynh.
Hùng nghẹn họng.......
-Hihi, huynh có sao không?
Lúc này tiếng cười ngọt ngào vang lên, Hùng quay sang chỉ thấy Mộng Hương chậm bước đến, một thân váy tơ màu đỏ, tóc đen thật dài phủ xuống vai, toàn thân xinh xắn lả lướt, đôi mắt câu hồn đang chớp chớp nhìn Hùng.
“Ta không sao.” Nghĩ tới mấy lần bị nàng trêu chọc, Hùng hơi mất tự nhiên nói.
“ Muội giúp huynh bảo vệ các nàng, huynh thưởng cho muội cái gì đây?” Mộng Hương đưa một ngón tay đặt trên môi, đầu lưỡi thơm tho khẽ mυ'ŧ một cái.
Mặc dù là phân thân nhưng tất cả cảm giác đều truyền tới bản thể. Nhìn nàng làm động tác mê người như vậy khiến Hùng có chút không chịu được. Hắn hít sâu một hơi cố tự trấn định tâm tình một chút. Không thèm quan tâm tới Mộng Hương, Hùng quay ra trò chuyện với Vân, Ý.
“Thật là làm cho người ta thương tâm mà.” Nhìn Hùng không thèm quan tâm tới mình, Mộng Hương hờn dỗi dậm chân kêu lên.
Hùng nhếc miệng:
- Hương bảo bối, ta tới đây?
Hùng bước tới ôm Mộng Hương vào lòng. Một mùi thơm ngát thấm ruột gan xông vào mũi hắn, khiến Hùng có chút phản ứng. Hùng thoáng cúi đầu liền nhìn xuyên qua cổ áo của nàng, liếc mắt một cái là có thể thấy khe trắng, bộ ngực đẫy đà no đủ. Làn da giống như ngọc. Chỉ cần dùng ánh mắt có thể cảm giác được sự trắng mịn trơn mềm trong đó. Nhìn bộ ngực đang đè lên ngực mình. Hùng không tự chủ được mà nuốt ngụm nước miếng. Hắn nghi hoặc, yêu nữ này sao để hắn ôm mà không chạy.
-Hihi. Có đẹp không? Có muốn thấy rõ hơn một chút không?
Thấy Hùng cứ dán mắt vào khe ngực của mình, Mộng Hương dùng giọng điệu ngọt ngào, ghé vào bên tai Hùng nói.
-Không, ta muốn ăn cơ.
Hùng vô thức nói, tay hắn vuốt dọc từ lưng xuống mông nàng rồi bóp nhẹ vài cái. Cảm giác tròn mẩy săn chắc khiến Hùng rêи ɾỉ.
-Sắc lang.
-Bại hoại.
-....
Vân, Ý thấy Hùng như vậy đỏ mặt gắt lên.
- Sờ đủ chưa?
Mộng Hương mỉm cười nói.
- Chưa.
Nữ nhân này nhất định là đang đùa bỡn chính mình, trong lòng Hùng không khỏi phát sầu, tay hắn luồn vào trong qυầи ɭóŧ của nàng.
- Tiểu quỷ, công phu không có luyện tốt, chỉ thích làm bậy.
Mộng Hương nhân lúc Hùng không phòng bị vận khí phong ấn thực lực phân thân của hắn, phong toả thân thể Hùng, rồi treo ngược hai chân hắn lên cây. Nàng vận lực đánh nát quần áo hắn, chỉ còn lại có một cái quần đùi miễn cưỡng che chim hắn.
- Hihi.
Nhìn bộ dạng của Hùng, Mộng Hương khanh khách cười duyên, mặt đỏ ửng.
“Xong lại bị yêu nữ này lừa” Không thể cử động cơ thể, mặc nàng đùa bỡn Hùng trợn trắng mắt nghiến răng.
-Haha..
Vân, Ý nhìn Hùng bị treo ngược ôm bụng cười lăn lộn.
Tiểu Vi vỗ tay hoan hô lao thẳng tới vuốt loạn trên người Hùng, thậm chí nàng còn dùng đầu lưỡi nho nhỏ liếʍ mặt hắn.
Hùng hoảng sợ a, hắn không những bị Mộng Hương chơi mà còn bị bé Vi hϊếp da^ʍ nữa.
Lúc này, bản thể Hùng từ xa lao nhanh tới thu phân thân vào trong Trấn Thiên Bi, xong hắn lấy một tay kéo thân thể tuyệt mĩ của Mộng Hương ôm vào lòng, tay kia vỗ mạnh một cái ở phía trên mông vểnh cao của nàng.
Bốp!
Hùng nhìn Mộng Hương hung dữ nói:
- Yêu nữ xem hôm nay nàng trốn đi đâu.
- A! Sao huynh thoát được.
Lúc này Mộng Hương mới phản ứng lại, nhìn hai Hùng loé lên còn một người, nàng tưởng hắn thi triển thân pháp gì thoát khỏi phong ấn, nàng liền hoảng sợ giãy dụa nhưng không thoát.
Hắc hắc!
Hùng da^ʍ tiện luồn tay vào trong áo váy vuốt ve ngực với khe suối nàng.
-A! Không! Không muốn.
Vân, Ý sửng sốt Hùng bỗng nhiên mạnh mẽ khống chế Mộng Hương, nhìn Hùng chỉ có tu vi Võ Tôn mà.
Giãy dụa một hồi không thoát, cảm nhận cơ thể mềm oặt Mộng Hương run run:
-Không muốn.... không muốn.
Mặc dù nàng có chút yêu thích Hùng nhưng chưa tới mức làm chuyện đó, nàng hơi sợ.
-Anh Hùng.... huynh... huynh từng đáp ứng muội ba điều kiện?
-Ừ.
-Điều kiện thứ nhất, mong huynh không ép buộc muội.
Nghe nàng nói vậy Hùng khó chịu buông nàng ra, Mộng Hương liền sợ hãi bay nhanh đi.
Nhìn nàng hoảng sợ chạy mất, Hùng có chút tiếc nuối đưa tay lên mũi hít sâu vài hơi.
-Muội cũng muốn!
Tiểu Vi lao tới ôm cổ Hùng, dụi dụi vào người hắn. Hùng vội đẩy nàng ra chạy tới bên Vân,Ý nói:
-Hai nàng thả lỏng tinh thần, ta dẫn hai nàng đi.
Hùng thu hai nàng vào Trấn Thiên Bi, thân thể hắn loé lên rồi biến mất. Trấn Thiên Bi hoá thành hạt bụi rơi xuống đât.
Thấy Hùng bỏ mình lại, Tiểu Vi tức dậm chân bịch bịch, chạy ra ngoài tìm hắn.
....
Vân, Ý mở mắt thấy không gian rộng lớn nghi hoặc nhìn ngó xung quanh.
-Đây là không gian độc lập giống nhẫn trữ vật.
Hùng nói.
Hai nàng hoảng sợ, không ngờ có không gian cho người vào được.
-Hắc! Lúc nãy hai nàng dám cười ta, xem ta dùng côn pháp trừng trị.
Hùng lao lên ôm hai nàng vào lòng rồi cởϊ qυầи áo hai nàng ra.