Dùng năm cung tì để đổi, đủ thấy thành ý.
Phó Diệp tuy chỉ là
một
tiểu nam hài sáu tuổi, nhưng trời sinh thông tuệ hơn người. Cho nên muốn lừa gạt
hắn
giống như những hài tử bình thường, là
một
chuyện cực kỳ khó khăn. Đôi mắt phượng đen nhánh của tiểu gia hỏa giống như nho đen giống nhau, cực kỳ giống vị phụ thân cửu ngũ chí tôn của
hắn. Nếu
không
phải bởi vì tuổi quá
nhỏ, hai má mềm mềm, toàn thân tràn ngập hơi thở trẻ con, nhìn
thật
là có vài phần uy nghiêm
không
thua gì phụ thân.
Tiêu Hành liếc mắt nhìn A Hạo, ánh mắt nhàn nhạt.
A Hạo có chút chột dạ,
không
dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hành.
Tuy là mới gặp, nhưng nàng nhìn Thái Tử điện hạ liền nghĩ tới đệ đệ của mình. Tuy rằng tiểu gia hỏa này trầm mặc ít lời lại diễn xuất lão luyện, lại làm nàng đột nhiên sinh ra vài phần thân thiết. Thái Tử điện hạ là do Thẩm Hoàng Hậu sinh ra, việc hôn nhân của Thẩm Hoàng Hậu cùng Cảnh Cùng đế cũng coi như
một
đoạn giai thoại Yến Thành. Phế truất hậu cung, độc sủng
một
người, đủ thấy
sự
sủng ái của Cảnh Cùng đế đối với vị Thẩm Hoàng Hậu này.
Chỉ là —— nếu muốn nàng tiến cung làm cung tì của Thái Tử điện hạ, nàng trong lòng
thật
đúng là
không
muốn. Trước mắt Thái Tử điện hạ
đã
mở miệng, nàng lo lắng thế tử
sẽ
thuận nước đẩy thuyền đem nàng đưa cho Thái Tử điện hạ.
Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là
một
tiểu nha hoàn.
Phó Diệp nhìn Tiêu Hành
không
nói
lời nào, lúc này mới
nói:
"Chẳng qua chỉ là
một
tiểu nha hoàn, biểu thúc chẳng lẽ
không
chịu sao?" Ở trong mắt Phó Diệp,
một
nha hoàn chỉ giống như là
một
đồ vật trang trí, chẳng qua là đồ vật cực kỳ tầm thường.
hắn
thấy thích, cũng
sẽ
không
ỷ vào thân phận tự tiện lấy
đi, mà là qua
sự
đồng ý của chủ nhân. Đạo lý đều là nương dạy
hắn,
hắn
luôn luôn ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối
không
được ỷ thế hϊếp người.
Hơn nữa,
hắn
khó mà thấy
một
nha hoàn nào thuận mắt vậy. Phó Diệp nhìn về phía A Hạo
đang
đứng ở bên cạnh, thanh
âm
non nớt hỏi:
"Ngươi nguyện ý tiến cung sao?" Nếu như là nha hoàn này nguyện ý, biểu thúc hẳn cũng
không
thể
nói
gì hơn.
Chỉ tưởng rằng đó là
một
tiểu công tử nhà giàu,
không
nghĩ tới là đương kim Thái tử. Tuy rằng tuổi còn
nhỏ, nhưng thân phận đằng sau kia, cũng là đắc tội
không
nổi. A Hạo nghe vậy lại liếc mắt nhìn Tiêu Hành
một
cái. Nàng thấy thế tử sắc mặt nhàn nhạt, đúng là
một
bộ dạng do nàng làm chủ bộ. A Hạo đương nhiên hiểu được, giờ phút này nếu nàng trả lời nguyện ý, thế tử nhất định cũng
sẽ
không
ngăn trở gì, rốt cuộc cũng
không
thể vì
mộtnha hoàn nho
nhỏ
mà đắc tội với Thái Tử điện hạ. Chỉ là —— A Hạo nghiêm túc nghĩ,
nhẹ
nhàng
nói:
"Đa tạ Thái Tử điện hạ nâng đỡ, chẳng qua nô tỳ nghĩ vẫn luôn hầu hạ bên người thế tử,
không
muốn rời
đi
Quốc công phủ." Lời
nói
xem như cực kỳ trực tiếp.
Phó Diệp nghe xong, đôi mày nho
nhỏ
khẽ nhíu, có chút
không
vui vẻ.
hắn
liếc mắt xem xét A Hạo, cảm thấy nha hoàn này
thật
không
có nhãn lực, lúc sau lại xem mặt Tiêu Hành mặt. Tiểu gia hoả tâm tư mẫn cảm đột nhiên phát
hiện
ánh mắt của biểu thúc khi nhìn nha hoàn này có chút kỳ quái. Tiểu nam hài sáu tuổi đối với việc tình
yêu
tự nhiên là
không
biết, nhưng mỗi ngày nhìn phụ mẫu nhà mình hằng ngày ân ái, khó tránh khỏi
sẽ
mưa dầm thấm đất
một
ít.
hắn
cũng thường xuyên nghe mẫu thân nhà mình nhắc mãi,
nói
vị biểu thúc này của
hắn
vẫn chậm chạp chưa thành thân, sau lại dứt khoát
đi
theo nhị cữu công du lịch.
hiện
giờ ánh mắt này......thật
ra lại có chút giống khi phụ thân nhìn mẫu thân.
Phó Diệp nghĩ nghĩ,
nói:
"Được. Chỉ là, nếu về sau ngươi thay đổi chủ ý, có thể lại đến tìm ta." Đối với những thứ chính mình nhìn thuận mắt, tính tình Thái Tử điện hạ cũng
sẽtốt
một
chút, cho nên giờ phút này biểu
hiện
cũng tương đối khoan dung.
A Hạo cong môi, trong lòng cũng thở phào
nhẹ
nhõm
một
hơi.
Cơm trưa dùng ở Minh Viễn Sơn Trang.
Sau khi Tiêu Hành
đi
theo Hàn tiên sinh học vẽ, còn A Hạo lại tiếp tục bồi Phó Diệp
một
đường ở bên hồ thả câu.
một
buổi trưa, có thể coi như thu hoạch phong phú. Tới lúc chạng vạng, A Hạo mới theo Tiêu Hành ra thôn trang.
Thái Tử điện hạ còn hào phóng thưởng hai con cá chép béo mập.
A Hạo cười tiếp nhận, khéo léo
nói:
"Phiền công công
nói
với Thái tử, nô tỳ đa tạ Thái Tử điện hạ ban thưởng." A Hạo cúi đầu nhìn hai con cá chép màu đỏ trong thùng gỗ, con cá phe phẩy cái đuôi chơi đến cực kỳ vui sướиɠ. A Hạo ngẩng đầu, thấy thế tử gia nhìn chính mình. Trải qua
một
ngày này, A Hạo
thật
ra
đã
bớt chút câu nệ, đánh bạo
nhỏ
giọng đề nghị:
"Thế tử gia, ngày mai có thể nếm thử món cá chép chua ngọt mà nô tỳ làm được
không?"
Thấy nàng đối chính mình bớt
đi
vài phần sợ hãi, Tiêu Hành hơi hơi gật đầu,
nói:
"Có thể."
Từ đồ ăn sáng hôm nay, nàng nhìn ra khẩu vị của thế tử thiên ngọt, chắc cũng
sẽ
thích ăn cá chua ngọt. Nàng tự cảm thấy trù nghệ cũng
không
tệ lắm, sở trường nhất cũng chính là cá chua ngọt. Nàng vừa mới tới Ký Đường Hiên hầu hạ, đây là thời điểm
yêu
cầu đứng vững gót chân. Hôm nay nàng
không
chút do dự cự tuyệt đề nghị của Thái Tử điện hạ, tuy rằng là bởi vì chính mình
không
muốn
đi, nhưng cũng
sẽ
làm thế tử gia thấy được
sựtrung tâm của chính mình. Mặc kệ thế nào, tóm lại là
một
chuyện tốt.
A Hạo xách theo thùng gỗ lên xe ngựa. Hai người cùng nhau trở về Tĩnh Quốc công phủ.
Trở lại Tĩnh Quốc công phủ, sắc trời
đã
có chút tối. A Hạo đem cá tới phòng bếp
nhỏ
của Ký Đường Hiên, lại nhìn thấy Như Ý
cô
cô
vội vã hướng thư phòng của thế tử chạy đến.
A Hạo tò mò, vội tiến lên hỏi:
"Như Ý
cô
cô, phát sinh chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Như Ý cũng
không
dễ nhìn, gương mặt tròn tròn gắt gao cau lại, thấp giọng
nói
với thấp A Hạo:
"Lục di nương
không
cẩn thận đẻ non."
Lục di nương? Mắt A Hạo nheo lại, có chút giật mình. Nàng tự nhiên hiểu được, Lục di nương là bảo bối
trên
đầu quả tim của quốc công gia. Nghe
nóiLục di nương cùng quốc công gia
đã
từng là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, nếu
không
phải sau này tiên đế tứ hôn, Quốc công gia cũng
sẽkhông
cưới Quốc công phu nhân, mà ủy khuất Lục di nương làm thϊếp thất. Nàng ở trong phủ tuy rằng chỉ mới ba năm, nhưng
sự
sủng ái của Quốc công gia với Lục di nương vẫn biết
một
ít. Lục di nương thích ăn quả vải, mỗi năm vào mùa vải chín, bao giờ cũng
sẽ
đưa tới phòng Lục di nương nhiều nhất.
Chỉ là ——
Lục di nương là khi nào có thai? Trong phủ chính là
một
chút động tĩnh đều
không
có.
Như Ý
nói:
"Lục di nương có thai
không
đầy ba tháng, vốn tính toán chờ thai ổn định mới
nói. Nhưng hôm nay lục
cô
nương ở trong sân cùng ngũ
cô
nương xảy ra tranh chấp, Lục di nương tiến lên khuyên,
một
không
cẩn thận
đã
bị lục
cô
nương đẩy ngã
trên
mặt đất, sau đó liền thấy đỏ...... Đứa
nhỏ
này liền
không
còn"
Như Ý mặt lộ vẻ háo sắc,
nói:
"Thôi,
không
cùng ngươi
nói. Ta phải
đi
nói
cho thế tử gia......"
nói
rồi lại than
một
tiếng, "Cũng
không
hiểu được lục
cô
nương tạo nên tội nghiệt gì......"
Con nối dõi chính là chuyện quan trọng hàng đầu, lại
nói
Lục di nương ở trong lòng quốc công gia rất có phân lượng. Lục
cô
nương tuy là đích nữ, nhưng Quốc công gia đối với nữ nhi này
không
chút nào để bụng, trong lòng A Hạo liền có chút lo lắng. Nàng thấy thế tử từ thư phòng
đi
ra, phía sau còn mang theo Như Ý
cô
cô.
A Hạo nghĩ
một
chút, rồi cũng
đi
theo sau.
Lúc này lão thái thái, quốc công gia cùng quốc công phu nhân đều ở Đinh Lan Cư của Lục di nương.
Vừa bước vào, liền nhìn thấy Quốc công gia mặc
một
thân áo cổ tròn màu xám, ngồi bên cạnh lão thái thái cũng đầy mặt lo lắng. Còn có khuôn mặt
nhỏ
nhắn tái nhợt lục
cô
nương Tiêu Ngọc Đề
đang
đứng bên người Quốc công phu nhân Lan thị, hai mắt hồng hồng, có lẽ là vừa mới khóc xong.
Lục
cô
nương Tiêu Ngọc Đề sinh ra
đã
xinh đẹp hoạt bát, còn ngũ
cô
nương đứng ở bên người Quốc công gia Tiêu Ngọc Tiêm lại mảnh mai dịu dàng, bộ dáng lớn lên cực giống Lục di nương, cho nên Quốc công gia đối với thứ nữ này cũng cưng chiều. Theo lý thuyết thế này
thật
sự
là
không
nên, nhưng ai bảo Lục di nương đến niềm vui cho Quốc công gia. Lại
nói
tiếp lục
cô
nương cũng là
một
người đáng thương, nếu
không
phải hậu phương của Quốc công phu nhân cường đại, cuộc sống phỏng chừng cũng
không
có thoải mái như vậy.
Tiêu Ngọc Đề đỏ hoe mắt, nhìn Tiêu Hành
đang
tiến vào, ủy khuất gọi
một
tiếng:
"Ca ca."
Tiêu Ngọc Tú xuất giá nhiều năm,
hiện
giờ bên người Tiêu Hành cũng chỉ có
một
thân muội muội, tuy tính tình nhạt nhẽo,
nói
đến cùng cũng là vô cùng
yêu
thương.
hắn
cúi đầu nhìn Tiêu Ngọc Đề, mở miệng hỏi:
"Đến tột cùng chuyện là như thế nào?"
hắn
hiểu được muội muội tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng cũng
sẽ
không
vô lý đối xử với Lục di nương như vậy.
Tiêu Ngọc Đề thành thành
thật
thật
giải thích:
"Mới vừa rồi ta ở trong sân đυ.ng phải ngũ tỷ tỷ, nhìn thấy nàng nuôi
một
con mèo
nhỏ, cảm thấy thú vị liền muốn ôm
một
chút,
không
nghĩ tới kia con mèo kia tính tình kiêu ngạo, hung hăng cào ta
một
cái......"
nói
tới đây, Tiêu Ngọc Đề liền đem bàn tay đưa ra. Có lẽ còn chưa kịp xử lý,
trên
mu bàn tay trắng nõn, vết cào máu chảy đầm đìa nhìn mà ghê người. Nàng tiếp tục
nói, "Cho nên...... Cho nên ta liền cùng ngũ tỷ tỷ
đã
xảy ra tranh chấp, Lục di nương mới vừa
đi
lại đây, liền
không
cẩn thận bị ta......" Thanh
âm
yếu bớt, phía sau
nói
đã
rất
rõ
ràng.
Tĩnh Quốc công sắc mặt xanh mét
nói:
"rõ
ràng là chính mình làm sai chuyện, vậy mà còn có mặt mũi cùng Tiêm nhi cãi nhau."
Quốc công phu nhân còn
đang
đứng ở đây, Quốc công gia lại
không
cho mặt mũi như vậy, đủ thấy Quốc công gia thiên vị Lục di nương cùng ngũ
cônương. Vừa
nói
xong, ngũ
cô
nương Tiêu Ngọc Tiêm liền mở miệng, ôn nhu
nói:
"Là ta
không
đúng,
không
nên cùng lục muội muội so đo."
Tĩnh Quốc công vốn bảo vệ ngũ
cô
nương, nghe ngũ
cô
nương đem sai lầm ôm về mình, liền che chở
nói:
"nói
gì vậy? Sai
không
ở ngươi. Hôm nay Đề tỷ nhi làm hại Lục di nương đẻ non,
không
thể
không
phạt, người đâu —— lấy gia pháp."
Gia pháp.
Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Tiêu Ngọc Đề thoáng chốc trắng bệch, vội nhìn về phía mẫu thân Lan thị.
Lan thị sắc mặt bình đạm, nghe thấy lời Quốc công gia, đứng dậy đem nữ nhi kéo đến bên người,
nói:
"Có ta ở đây, ai dám đυ.ng đến nữ nhi của ta." Lan thị xuất thân hiển quý, khí chất
trên
người
thật
làm người ta khϊếp sợ. Lời
nói
nhẹ
nhàng rơi xuống, cũng làm Tĩnh Quốc công nháy mắt thay đổi sắc mặt.
hắn
nhìn Lan thị,
nói:
"Đề tỷ nhi tính tình này chính là bị ngươi chiều hư, hôm nay ta liền phải quản giáo nó.."
Lan thị khẽ nâng khóe môi, làm như cảm thấy có chút buồn cười:
"Quốc công gia chưa bao giờ quản qua nữ nhi, hôm nay vậy mà lại muốn quản giáo, vừa quan tâm
đã
dùng roi"
"Ngươi ——" Tĩnh Quốc công nhất thời khó thở, cầm lấy chiếc roi bên người hạ nhân,
nói, "Đây là
một
mạng người. Ngươi nếu cứ che chở nàng, về sau
không
biết còn
sẽ
xảy ra chuyện gì."
Tiêu Ngọc Đề tuy rằng sợ đau, nhưng càng
không
muốn nhìn thấy cha mẹ chính mình phát sinh tranh chấp. Nàng hiểu được cha mẹ cảm tình
khôngtốt, nếu là lại bởi vì chuyện của nàng mà nháo lên, về sau chỉ sợ càng thêm bằng mặt
không
bằng lòng. Tiêu Ngọc Đề nghĩ
một
chút, "Phịch"
mộttiếng quỳ xuống,
nói
với Lan thị:
"Việc hôm nay quả
thật
là nữ nhi
không
đúng, nương người
không
cần che chở nữ nhi." Cuối cùng lại giương mắt nhìn Tĩnh Quốc công,
nói, "Nữ nhi bằng lòng nhận phạt......"
Tĩnh Quốc công đối với nữ nhi này vốn
đã
không
có nhiều cảm tình,
hiện
giờ lại
đang
nổi nóng, nghe xong lời này đột nhiên giương roi lên hung hăng đánh xuống.
Lục
cô
nương là
cô
nương thế gia mềm
yêu, làm sao chịu được
một
roi của người tập võ như Quốc công gia? Nếu roi này
thật
sự
đánh xuống, còn
không
phải da tróc thịt bong a.
A Hạo đứng ở
một
bên,
không
dám nhìn tiếp. Đột nhiên lúc này, Thế tử đứng ở bên cạnh nàng động tác cực nhanh đem lục
cô
nương
đang
quỳ
trênmặt đất kéo lên. Roi của Quốc công gia đánh xuống, "Bụp"
một
tiếng đánh vào lưng thế tử.
A Hạo sợ tới mức che miệng lại.
Tiêu Hành mặt
không
đổi sắc đem muội muội kéo lên,
nói
với Tĩnh Quốc:
"Hôm nay việc muội muội làm mặc dù có sai, chỉ là nàng tuổi còn
nhỏ, hơn nữa cũng biết sai rồi.
một
roi này xem như người làm huynh như ta thay nàng chịu, hy vọng phụ thân cũng nguôi giận,
không
cần tiếp tục so đo."
hắn
dừng
một
chút, lại
nói, "Rốt cuộc —— hộ con nối dòng bất lợi, Lục di nương cũng có
một
phần trách nhiệm.
Lão thái thái tuy rằng
không
thích Lan thị cùng lục
cô
nương, nhưng đối với vị đích trưởng tôn này vẫn là đau lòng.
một
roi này đánh xuống, tức khắc tâm can đều run rẩy, vội đứng dậy
nói:
"Chuyện này liền như vậy
đi. A Dung cũng thiện tâm, Đề tỷ nhi rốt cuộc tuổi còn
nhỏ, hơn nữa......
nói
đến cùng cũng là hài tử kia
không
có duyên phận." A Dung là khuê danh của Lục di nương. Lão thái thái lại nhìn tôn tử của chính mình, vô cùng đau lòng, vội
nói
với A Hạo vẫn còn
đang
ngơ ngác, "Còn thất thần làm cái gì, nhanh mang thế tử gia trở về bôi thuốc."
A Hạo nghe lão thái thái
nói, chạy nhanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành.
Lão thái thái lại đối với Lan thị
nói:
"Được, hôm nay chuyện này liền đến đây kết thúc, ngươi cũng mang theo Đề tỷ nhi trở về
đi. A Dung vừa mới đẻ non, đây là thời điểm tĩnh dưỡng, ồn ào nhốn nháo như vậy ra thể thống gì."
đã
đến thế này, Lan thị cũng
không
có gì để
nói, liền trầm mặt mang theo nữ nhi ra khỏi Đinh Lan Cư.
A Hạo
đi
theo sau Tiêu Hành,
một
đường
đi
ra ngoài.
đã
là buổi tối, Tĩnh Quốc công phủ
đã
treo đèn. Chẳng qua muốn
đi
Ký Đường Hiên còn phải
đi
qua
một
khu rừng trúc. Buổi tối gió lớn, thổi trúng xung quanh cây trúc rào rạt rung động. A Hạo trong tay cầm đèn
đi
ở đằng trước, vì thế tử gia phía sau chiếu sáng, lại bị đông lạnh đến run bần bật, thân mình thẳng run lên. Nghĩ mới vừa rồi thế tử gia che chở lục
cô
nương như vậy, A Hạo có chút hâm mộ. Nếu như mình cũng có
một
ca ca như vậy, có lẽ lúc trước cũng
sẽ
không
bị bán vào Quốc công phủ làm nha hoàn.
Gió quá lớn, lập tức thổi tắt đèn trong tay nàng, xung quanh tức
thì
liền
một
mảnh đen nhánh.
"Thế tử gia?" A Hạo
đang
xuất thần, vừa thấy đèn tắt, liền dừng bước chân.
Tiêu Hành hiểu được nàng sợ tối, lại
nói:
"không
cần đốt đèn,
đi
thôi."
đã
nói
như vậy, A Hạo cũng
không
còn lời gì để
nói. Rốt cuộc hôm nay bởi vì
sự
tình lục
cô
nương, thế tử gia tâm tình cũng
không
được tốt, hơn nữa vừa nãy mới ăn
một
roi của Quốc công gia, phỏng chừng trong lòng cũng
không
thoải mái. Công tử nhà giàu, tính tình đều
không
tốt, chỉ
không
tốt
một
chút
sẽ
đem cơn tức xả lên đầu hạ nhân bọn họ. Lúc này, nàng tự nhiên
sẽ
không
ngây ngốc
đi
chọc
hắn.
Chỉ là ——
Đen như mực thế này, nàng nhìn đường thế nào a?
A Hạo mới vừa
đi
vài bước, dưới chân cũng
không
biết dẫm phải cái gì, thân mình liền lảo đảo trượt
một
cái.
đang
chuẩn bị té ngã, phía sau lại có
mộtđôi tay vững vàng tiếp được nàng.
Ban đêm quá tối, A Hạo từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Lưng nàng dán vào ngực thế tử, đôi tay kia vòng qua nách nàng, gắt gao ôm lấy eo nàng để ngừa nàng té ngã. Hai cơ thể thân cận, nàng cơ hồ có thể ngửi được mùi trúc xanh nhàn nhạt
trên
người thế tử. A Hạo có chút kinh hoảng thất thố, vừa hoàn hồn liền hết sức muốn đứng lên, vừa vặn thế tử lại
không
có nửa phần muốn buông tay, chỉ
không
đầu
không
đuôi hỏi
một
câu:
"Hôm nay những lời ngươi
nói
với Thái tử, chính là xuất phát từ trong lòng?"