Sức khỏe của Giản Chính Dương tốt hơn Tiểu Thố, sau khi xuống thuốc xong, không bao lâu sau đã hạ sốt rồi, thấy vậy, Tiểu Thố mới có thể thở phào nhẹ nhõm, chờ bụng cô tiêu hóa hết chẳng còn gì, mới cảm thấy đói, suy nghĩ một lát, lấy một vài đồ ăn vặt từ trong vali ra ăn một chút, sau đó trở người ngủ trong lòng Giản Chính Dương, mặc dù Giản Chính Dương đã ngủ rồi, nhưng Tiểu Thố vừa nằm xuống, anh vẫn theo thói quen mà vuốt ve thân thể Tiểu Thố rồi ôm cô vào lòng.
Ngày thứ ba, sắc mặt của hai người có vẻ cũng không tồi, có điều để không phát sinh chuyện bất ngờ lần nữa, Tiểu Thố kiến nghị hai người nên nghỉ ngơi thêm một ngày, hôm nay chỉ lòng vòng xung quanh khách sạn một lúc, sau đó lại về khách sạn nghỉ ngơi.
Mãi cho đến khi đến Tây Tạng ngày tứ tư, hai người mới trả phòng, điều này rõ ràng không đúng với kế hoạch của Giản Chính Dương, nhưng cũng may hai người bọn họ là du lịch tự túc, lộ trình có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Chặng đường tiếp theo xem như là thuận lời, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ngủ lều vải, còn cưỡi ngựa, những địa điểm du lịch nổi tiếng như cung điện Potala của Tây Tạng cũng đã đến, thẻ nhớ máy ảnh cũng đã dùng đến ba cái (chủ yêu là Giản Chính Dương luôn cầm chụp ảnh quay phim cho Tiểu Thố), tính toán thời gian, hai người cũng nên quay về rồi.
Vé máy bay lúc trước đã đặt xong rồi, trước ngày quay về một ngày, Tiểu Thố lôi kéo Giản Chính Dương đi mua những đặc sản địa phương ở những nơi dừng chân, mấy ngày nay mỗi khi đi đến nơi nào đó, cô cũng mua một ít đồ, vali hành lí lúc đầu đã nhiều thêm một túi lớn, toàn là đặc sản địa phương mà cô đã mua.
“Vợ à, đủ rồi đó, đã mua đủ nhiều rồi, đến lúc đó sẽ rất khó cầm.”
Đi theo phía sau Tiểu Thố, ban đầu là hai người tay trong tay, chưa bao lâu đã biến thành Giản Chính Dương đi theo phía sau, bởi vì hai tay anh chỉ toàn là đồ, nhìn Tiểu Thố hào hứng bừng bừng mua đồ, Giản Chính DƯơng không thể không nhắc nhở:
“Những thứ này đã mua rồi thì đừng mua nữa.”
“Những thứ này đã mua rồi à?” Tiểu Thố nghi ngờ nhìn Giản Chính Dương, cô mặc trên người quần áo và trang sức của dân tộc thiểu số xinh đẹp đáng yêu, mặc dù không ngũ quan không giống người bản địa, nhưng trong mắt Giản Chính Dương, Tiểu Thố của anh là số một.
“Ừ.” Kiên định gật đầu.
“Vậy được rồi, không mua nữa.” Để những đồ trong tay xuống, nhìn quần áo trang sức Tây Tạng trên người Giản Chính Dương, đôi mắt sáng bừng: “Hay là chúng ta mua thêm mấy bộ quần áo về đi, không biết mọi người có thích hay không, không sao, dù gì cái này cũng không phân biệt tuổi tác, để bọn họ chọn vài kiểu, đến lúc đó nếu như mẹ thích thì tặng mẹ, dù sao quay về cũng không hay mặc, bày ở trong tủ quần áo cũng không tồi, đi thôi ông xã, chúng ta đi mua quần áo.”
Tiểu Thỗ là một người nói làm là làm, lập tức từ quán đồ ăn vặt chuyển hướng sang phố bán quần áo và trang sức, thời gian này trừ đồ ăn còn chưa quen lắm, khí hậu thay đổi thất thường cũng không được thoải mái, còn những cái khác mà nói, vẫn vui chơi vô cùng vui vẻ, đặc biệt là cảnh đẹp ở Tây Tạng, khiến người tham quan si mê vô cùng, chẳng muốn rời đi.
“Chồng à, nhanh lên nào.” Đường phố náo nhiệt, Tiểu Thố kéo Giản Chính Dương chạy đi.
Mặc dì trên người mặc quần áo người bản địa, nhưng cho dù hai người không mở miệng, cũng có thể dễ dàng phân biệt bọn họ không phải người ở đây, nhất là ngủ quan anh tuấn của Giản Chính Dương, đi đến đâu cũng làm tiêu điểm.
Chỉ lo lôi kéo Giản Chính Dương chạy đi, nhưng lại không chú ý trước mặt, một người không cẩn thận, đâm thẳng vào người: “Á.”
“Bà xã.” Giản Chính Dương hoảng sợ ném luôn đồ trong tay đi, ôm Tiểu Thố vào trong lòng mình.
Người bị Tiểu Thố đâm vào tương đối xui xẻo, cả người mất hồn, hoàn toàn không ngờ có người đâm thẳng vào mình, chẳng có một chút phòng bị, lao thẳng về phía trước mấy bước đã ngã như chó gặm bùn rồi.
“Ôi, xin lỗi, thật xin lỗi, cô không sao chứ.” Tiểu Thố giật mình, vội vàng lao ra khỏi l*иg ngực của Giản Chính Dương đến chỗ người bị mình va phải, từ bóng dáng có thể nhìn ra, hẳn là một cô gái, kéo cánh tay của đối phương, vừa đối mặt với đối phương, lập tức đoán ra cô gái này cũng giống mình là người dân tộc Hán mặc quần áo của dân tộc thiểu số.
“Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cẩn thận không nhìn thấy cô, cô vẫn ổn chứ?”
Trên đường đυ.ng người ta ngã sấp mặt như thế, Tiểu Thỗ đã chuẩn bị việc bị ăn chửi rồi.
“Không sao đâu.” Người bị va chạm lại bình tĩnh ngoài dự đoán, theo lực kéo của Tiểu Thố mà đứng lên, nhân tiện phủi phủi đất trên người: “Là tôi không cần thận thôi.”
“Không hề, chẳng ai có mắt mọc sau lưng cả, đó mới là đáng sợ nha, rõ ràng là tôi không chú ý va phải cô, là tôi sai.” Tiểu Thố thấy đối phương biết rõ phải trái như thế, thiện cảm lập tức tăng cao.
“Nhìn cô, hẳn là giống tối đến đây du lịch hả?”
“Ừm.”
“Cô từ đâu đến vậy?”
“Bắc Kinh.”
“Bắc Kinh à, là người thủ đô nha, cô du lịch tự do hả?’
“Ừ, một mình đến đây.”
“Thật là lợi hại, nếu như để một mình tôi đi du lịch, chắc chắn sẽ không biết phải làm như thế nào.” Tiểu Thố nói, mặc dù cô rất thích du lịch tự do nhưng cảm thấy có người đi cùng mình vẫn tốt hơn.”
“Tôi đã đến đây vài lần rồi, cũng xem như quen thuộc.” Cô gái này bề ngoài rất thanh tú, nhìn thấy Giản Chính Dương nhặt đồ trên mặt đất đi đến chỗ bọn họ, đoán ra có thể là người đi cùng Tiểu Thố.
“Người đi cũng cô tới rồi, tôi phải đi đây.”
Thấy người ta lúc nhìn Thấy Giản Chính Dương thế mà chẳng có một chút gợn sóng, thiện cảm của Tiểu Thố lập tức lại tăng nhanh: “Thật sự là cô không sao chứ?”
“Không sao.”
“Tôi họ Bạch, tên là Bạch Tiểu Thố, hay là chũng ta làm bạn bè đi, tôi cảm thấy cô rất được.”
“Bạch Tiểu Thố?” Cô gái lúc nghe thấy tên của Tiểu Thố, khóe môi dường như run rẩy một chút.
“Ừ.” Nhiều năm trôi qua khiến Tiểu Thố cũng đã quen với sự chấn động của người khác khi nghe thấy tên của mình: “Cô tên là gì vậy?”
“Tôi họ … Hắc, tên, Tiểu Hùng.”
“Hắc Tiểu Hùng? Có người có tên như vậy sao, còn là một cô gái xinh đẹp như thế này?” Tiểu Thố nhìn sắc mặt của đối phương không đúng, cho rằng đối phương không muốn nói cho mình biết tên, còn cố ý châm chọc mình, nhất thời không vui.
“Không muốn nói cũng không cần lừa tôi chứ.”
‘Hắc Tiểu Hùng’ hình như cười một tiếng: “Nếu như có duyên gặp lại, toi sẽ đưa chứng minh thư cho cô xem, để cô biết tôi tên gì, thế nào?”
“Được thôi, một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Gật đầu cười cười, lúc Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố, ‘Hắc Tiểu Hùng’ chủ động tạm biệt: “Tôi đi trước đây.”
“Ồ, tạm biệt.”
“Bà xã, em không sao chứ?” Tiểu Thố không chờ được lời tạm biệt của ‘Hắc Tiểu Hùng’, chờ được Giản Chính Dương đến hỏi han: “Vừa rồi không bị đυ.ng đau ở đâu chứ?”
“Không có.” Tiểu Thố lắc lắc đầu: “RÕ ràng là em va vào người ta.”
“Sao em thấy ai cũng có thể vui vẻ chảo đón vậy.” Một tháng nay, Tiểu Thố dồn sức phát huy hết tất cả nhiệt tình cả mình, nụ cười trên khuôn mặt chưa bao giờ tắt, có lúc nói chuyện với người bản địa, những người đó tiếng phổ thông không tốt lắm, ngay cả mình cũng còn nghe không hiểu, cô thì tốt rồi, nói chuyện với người ta vui vẻ vô cùng.
“Ra ngoài đi chơi chính là phải thoải mái mà.” Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương, người đàn ông này, nói là ra ngoài đi hưởng tuần trăng mật, trừ nhiệt tình ở trong phòng khách sạn ra, thấy ai cũng một vẻ mặt, ai cũng chẳng quan tâm.
Nghĩ đến căn phòng trong khách sạn, không khỏi phải đỏ mặt, ban ngày ban mặt lại có thể nghĩ đến cái này, trời ạ, cô thật đúng là bị Giản Chính Dương làm hư rời, đều tại người đàn ông bên cạnh mình lúc nào cũng có thể động dục, mặc dù một tháng này cô chơi rất vui vẻ, nhưng eo của cô hần như cũng chẳng được dễ dàng,mỗi tối đều phải đón tiếp nhiệt tình của Giản Chính Dương, thật sự là chịu không nổi, bằng không, ban ngày cô cũng sẽ không chạy khắp nơi mua nhiều đồ như thế cho anh cầm, chính là muốn dùng cách này để tiêu hao thể lực của anh, nếu không cô sợ mình sẽ chết ở đây mất.
Thấy Tiểu Thố đột nhiên không nói chuyện nữa, khuôn mặt thì đỏ rực, yết hầu Giản Chính Dương căng chặt, con thỏ đáng ghét này, không biết cô có sức hấp dẫn với mình thế nào hay sao, lại cứ thế mà quyến rũ anh.
“Vợ à …”
“Em không muốn.” Tiểu Thố nghe thấy giọng nói đen tối của Giản Chính Dương, nghĩ cũng không thèm nghĩ mà buột miệng nói ra.
Hai người đều bởi vì câu nói này mà ngây người một lúc, sau đó Tiểu Thố hận không thể tìm một cái lỗ nào đó chui xuống, Giản Chính Dương lại cười đen tối: “Vợ à, em có phải là nhớ đến tối qua chúng ta… ưm…”
“Im mieengh, không được nói lung tung.” Căng thẳng nhìn xung quang, hi vọng không ai chú ý đến bọn họ, hung hăng lườm anh: “Còn không đi mau.”
Nếu thật sự để anh ở trên đường lớn nói ra những lời đó, thật là không còn mặt mũi mà nhìn người nữa.
Khóe môi Giản Chính Dương không che giấu được ý cười, bà xã của anh sao lại đáng yêu đến như vậy cơ chứ, đi nhanh đuổi theo: “Vợ à, chờ anh với.”
“Nhanh lên, đi lạc thì anh tự chịu.”
“Haha…” Giản Chính Dương nhanh chân đuổi kịp, cũng không biết hai người bọn họ thì ai mới là người đi lạc nữa.
…
Cuồi cùng cũng đến lúc quay vè, mặc dù ở Tây Tạng chơi rất vui, nhưng dù sao cũng không phải nhà của mình, từ sâu trong lòng mà nói, Tiểu Thố còn rất nhờ nhà, điểm này, từ lúc lên máy bay nhìn vẻ mặt chờ mong của cô là có thể nhìn ra.
Ngày hôm qua Giản Tình đã gửi tin nhắn đến hỏi bọn họ mấy giờ lên máy bay, trước khi lên máy bay Tiểu Thố còn trả lời tin nhắn nói một tiếng, ngồi trong khoang máy bay, đầu Tiểu Thố dựa vào l*иg ngực Giản Chính Dương: “Anh nói chúng ta xuống máy bay có thể thấy mẹ hay không?”
“Có thể.” Giản Chính Dương gật gật đầu, Giản Tình nói tới bọn họ thì nhất định sẽ tới.
“Ông xã, em có phải đã đen đi rất nhiều rồi hay không? Anh nói xem mẹ nhìn thấy chúng ta rồi có nhận ra nữa không?” Thời tiết Tây Tạng thay đổi rất nhiều, nhất là buổi trưa, nóng muốn chết, mặc một cái áo ba lỗ thôi vẫn thấy nóng, Tiểu Thố không muốn phơi nắng, mặc dù đã bôi rất nhiều kem chống nắng và bảo vệ da, nhưng da vẫn bị phơi cho đổ lên, giống như với say độ cao, nếu không phải nguyên nhân này, thật ra ở đó thêm một thời gian cô cũng không để ý.
“Nhận ra.”
“Vì sao anh chẳng bôi gì cả, mà nhìn qua chẳng thấy bị sao vậy?” Nhìn làm da Giản Chính Dương vẫn trắng nõn như cũ, vẻ mặt Bạch Tiểu Thố ghen ghét, rõ ràng người đàn ông này chẳng dùng đồ gì bảo vệ da, mặc dù mỗi ngày cũng phơi nắng đến đỏ mặt như mình, thế nhưng buổi tối đi về ngủ một giấc, ngày hôm sau vừa nhìn đã thấy giống như làn da của trẻ con, một người đàn ông, vì sao làn da lại đẹp đến như thế?
“Thành thật khai báo, anh có phải là lén lút dùng kem chống nắng và đồ bảo vệ da hay không?”
“Không hề.” Giản Chính Dương mỉm cười nhìn Tiểu Thố: “Cho dì em biến thành thế nào, trong mắt anh em vẫn là người đẹp nhất.”
“Có quỷ mới tin.” Mặc dù tỏ ra không tin, nhưng trong lòng Tiểu Thố vẫn rất vui vẻ.
Xuống máy bay, hai người đi lấy hành lý ký gửi trước, đi đến cửa ra, vừa nhìn qua đã thấy Giản Tình, Tiểu Thố lập tức giơ tay cao lên hô to: “Mẹ, mẹ, mẹ…”
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Thố, Giản Tình theo đó mà nhìn sang, quả nhiên Tiểu Thố đang chạy về phía mình, con trai thì sít sao đi theo phía sau cô: “Tiểu Dương, Tiểu Thố.”
“Mẹ…” Tiểu Thố vui mừng chạy đến trước mặt Giản Tình.
“Phì…” Nhìn thấy Tiểu Thố đen đi, Giản Tình không nhìn được mà bật cười: “Tiểu Thố, mặt của con…”
Vừa mở miệng đã nhắc đến vết thương của mình, Tiểu Thố sờ sờ mặt, nhìn Giản Tình với ánh mắt ngấn lệ: “Mẹ, con không muốn trở thành người Châu Phi, mẹ phải cứu con đó.”
“Không sao không sao, có mẹ ở đây, bảo đảm trong vòng một tháng làm da con trắng nõn như xưa.” Lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà nói, Giản Tình nói ra những lời như vậy, là tuyệt đối nắm chắc.
Trên máy bay Tiểu Thố đã nghĩ xong xuôi rồi, mẹ chồng là người làm về thẩm mỹ, nếu như mình không xin mẹ chồng chỉ bảo, thì quả thực quá lãng phí tài nguyên, nghe thấy Giản Tình nói như vậy, lập tức vui vẻ gật đầu.
“Cảm ơn mẹ.”
“Được rồi, đi thôi, kể với mẹ xe, một tháng này đã chơi được những gì rồi, chơi có vui không?” Giản Tình kéo Tiểu Thố đi về phía trước, con trai không thay đổi gì, cũng không tệ lắm.
“Được ạ, con nói với mẹ, Tây Tạng có nhiều chỗ chơi vui lắm…” Tiểu Thố và Giản Tình nắm tay đi ra ngoài, vừa nói với Giản Tình những chuyện vui vẻ trong một tháng này, Giản Tình chốc chốc bật cười thể hiện cùng chia sẻ niềm vui với Tiểu Thố.
Giản Chính Dương im lặng theo sau hai người phụ nữ, thấy Tiểu Thố vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo, tuần trăng mật của mình không hề sắp xếp sai, Lý Quả nói rất đúng, phần lớn phụ nữ đều thích du lịch, Tiểu Thố và mình ở bên nhau đã không dễ dàng rồi, cho nên trong cuộc sống, anh càng phải đối xử tốt với cô, đền bù cho cô những tổn thất mà khi ở cùng mình cô không có.
Về đến nhà, khuôn mặt của Giản Chính Dương và Tiểu Thố không giống nhau, đương nhiên lại một lần nữa khiến cho ông bà ngoài Giản Chính Dương kinh ngạc cảm thán, sao Giản Chính Dương chẳng thay đổi gì mà Tiểu Thố lại như thay một tầng da vậy.
Nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của mọi người, Tiểu Thố càng kiên định với suy nghĩ phải biến làn da trở về như cũ, cô mới không muốn làm cô gái da đen đâu.
Vào buổi tối, Tiểu Thố đã bôi một lớp lên mặt, sáng sớm ngày hôm sau muốn đến thẩm mỹ viện cùng với Giản Tình, bị Giản Chính Dương lôi kéo, nhìn Giản Tình nói: “Làm thế nào, mẹ dạy con đi.”
Giản Tình và Tiểu Thố kinh ngạc một lúc, mới hiểu suy nghĩ của Giản Chính Dương: “Con muốn tự học, sau này giúp Tiểu Thố hả?”
“Vâng.” Giản Chính Dương gật gật đầu, anh đã suy nghĩ rồi, thà rằng tự mình làm con hơn để những người khác chiếm tiện nghi của vợ mình, hơn nữa mình tự học, bà xã chỉ cần ở nhà hưởng thụ là được rồi, không cần bã xã phải chạy ra ngoài, cô đi anh cũng phải đi, thế nhưng vừa từ bên ngoài về, bây giờ anh chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà thôi.
Tiểu Thố nghe thấy Giản Chính Dương nói như vậy, lại nhìn Giản Tình, dù sao một người đàn ông như Giản Chính Dương lại vì vợ mà học làm đẹp, truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ bị người ta chê cười, một người làm mẹ, chắc là sẽ không vui đi.
Nào ngờ Giản Tình nghe xong, thế mà cũng chẳng có gì bất mãn, cười tủm tỉm nói: “Không tồi, biết đau lòng người khác, thế này đi, mẹ đến viện thẩm mỹ lấy về một vài dụng cụ, sau đó lại dạy con, thế nào?”
“Được.” Giản Chính Dương gật đầu.
Chờ Giản Tình đi rồi, Tiểu Thố dựa vào l*иg ngực Giản Chính Dương, có chút vui mừng lại có chút cảm động nói: “Anh tự học làm cái gì, em đến viện thẩm mỹ cũng thế mà.”
Giản Chính Dương ôm eo Tiểu Thố: “Không muốn để bọn họ chạm vào em.”
Tiểu Thố không còn gì để nói: “Bọn họ đều là phụ nữ, em có gì thì người ta cũng có cái đó.”
“Không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống.”
“Dù sao chính là không thích bọn họ chạm vào em.” Giản Chính Dương chơi xấu nói: “Hơn nữa, anh học tập, mỗi ngày cũng có thể giúp em mát xa lại không cần phải ra ngoài, tốt biết mấy.”
Tiểu Thố im lặng một chút, nói: “Vậy mục đích chính là mát xa chứ gì, mỗi ngày em đều lưng mỏi eo đau, vô cùng cần cái này.”
Lời cô nói không phải là giả, nhưng eo mỏi lưng đau, cũng không phải là sức khỏe không ổn, mà là làm loại vận động nào đó quá nhiều mà thôi.
Nghe thấy Tiểu Thố nói như vậy, Giản Chính Dương mờ ám nhìn cô: “Bà xã …”
“Đi đi đi, cách xa em một chút.” Tiểu Thố đẩy Giản Chính Dương ra, khuôn mặt không không chế được mà đỏ lên.
Giản Chính Dương không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ đỏ mặt ngại ngùng của cô, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Thố, anh liền có một loại cảm giác muốn mạnh mẽ giày vò cô, muốn điên cuồng ăn cô vào trong bụng.
Đến bây giờ, Tiểu Thố vẫn không hiểu vì sao Giản Chính Dương đang nói hoặc nhìn mình thì đột nhiên biến thân thành sói nhào đến, cô cảm thấy mình chẳng hề làm gì khiến anh hiểu lầm hoặc là quyến rũ anh, cách giải thích duy nhất chính là người này tràn đầy ham thích tìиɧ ɖu͙©, sau đó bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể động dục, lại không biết mình có thể trong lúc lơ đãng làm ra những cử chỉ mà trong mắt của anh chính là quyến rũ vô cùng.
Có lẽ là ở trong tiềm thức, Tiểu Thố vẫn chưa thật sự nhận thức đúng đắn sức hấp dẫn của mình trong mắt Giản Chính Dương.
Có điều, Giản Chính Dương cúng chưa từng muốn nói những điều này với Tiểu Thố, thấy cô mơ mơ màng màng, bộ dáng muốn phản kháng nhưng lại thất bại, không cam lòng bị mình chinh phục, thật sự là có cảm giác thành tựu vô cùng.
Rất rõ ràng, Tiểu Thố lúc này lại vô tình quyến rũ Giản Chính Dương, trước mặt Tiểu Thỗ, anh vẫn luôn không thể khống chế được mình, mãi mãi tùy tính, cảm thấy trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy, lập tức lao đến chỗ Tiểu Thố:
“Bà xã…”
Lấy cơ thể nóng như lửa ám chỉ du͙© vọиɠ của mình, Tiểu Thố sớm đã quen thuộc dáng vẻ này của Giản Chính Dương, chỉ không nói gì, giơ tay đẩy anh ra: “Không được, eo của em vẫn còn đau.”
“Lát nữa mát xa giúp em.”
“Không cần, mau tránh ra.”
“Anh muốn.”
“Em không muốn.”
Lúc Giản Chính Dương muốn làm gì, Tiểu Thố hoàn toàn không phải là đối thử, vài động tác đã bị Giản Chính Dương kéo từ ghế ra đến giường, lợi dụng ưu thế chiều cao mà đè lên người Tiểu Thố, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt mang theo chút yêu nghiệt:
“Cởi cúc áo ra cho anh.”
Ban đầu Giản Chính Dương không thích mặc quần áo khó khuy, thế nhưng từ lần đúng lúc anh mặc áo cài cúc thân mật với Tiểu Thố, dáng vẻ Tiểu Thố đỏ mặt run rẩy cởi cúc áo cho anh, hình ảnh đó đã in sâu vào trong trí óc anh, anh bèn bắt đầu thích mặc áo có cúc, anh thích Tiểu Thố bị tìиɧ ɖu͙© giày vò giúp mình cởi cúc áo, đôi tay nhỏ xinh chốc chốc đυ.ng chạm vào da thịt mình, đυ.ng chạm như có như không, khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay run rẩy, tất cả khiến cho anh yêu thích đến điên cuồng.
Yêu cầu nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© của Giản Chính Dương khiến cho cả người Tiểu Thố mềm nhũn, cô vẫn còn lý trí, đẩy Giản Chính Dương ra, không muốn làm: “Bây giờ là ban ngày đấy, em không muốn.”
“Thật sự không muốn à?” Giản Chính Dương không nói nửa, chỉ làm loạn ở những điểm mẫn cảm của Tiểu Thố.
Mặt Tiểu Thố đỏ bừng, tên đàn ông này, không đạt được mục địch sẽ không bỏ cuộc, mặc dù không phải lần đầu tiên làm với anh, nhưng cô không quen đây là nhà họ Giản, lỡ may có người đến gọi bọn họ thì sẽ mất mặt lắm.
“Không được, sẽ, sẽ có người.”
“Sẽ không đâu.”
“Cửa, cửa còn chưa khóa.”
“Bây giờ anh đi khóa.” Nhanh chân đi đến khóa trái cửa lại, sau đó lại lao đến: “Bây giờ không còn lý do gì nữa chứ, vợ à, chúng ta làm đi.”
“Không, ưm…”
Một lúc lâu sau, Giản Chính Dương mới ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt đã mê mang của Tiểu Thố, đắc ý mỉm cười: “Cô gái không thành thật này muốn chịu trừng phạt hả, bây giờ hỏi thêm một lần nữa, muốn không?”
“…Muốn.”
“Vậy thì cởi cúc áo cho ông xã đi.”
Tiểu Thố không cưỡng lại được Giản Chính Dương, cái gì mà ban ngày, cái gì mà có người, tất cả đều đã bị cô quên sạch sẽ rồi, theo bản năng nghe theo lời Giản Chính Dương, đáng tiếc tay mềm nhũn, cởi được một cúc áo, tâm thì có thừa nhưng cảm giác không đủ sức, Giản Chính Dương liền cứ thế mỉm cười nhìn cô cởi cúc áo cho mình, cũng không thúc giục, trái lại Tiểu Thố sau khi tự mình cởi hai cúc áo thì không nhịn nổi nữa oán trách:
“Áo ngủ trước đây không phải rất tốt à, mặc áo ngủ này làm cái gì, mỗi lần đều phải cởi cúc áo cho anh.”
“Haha…” Giản Chính Dương bật cười: “Anh thích nhìn em cởi cúc áo cho anh, mê người cực kỳ.”
“…”
Vất vả lắm mới cởi cúc áo xong, Tiểu Thố giống như vừa chạy marathon xong, chảy ra một tầng mồ hôi, Giản Chính Dương yêu thương hôn lên môi cô, tay cũng không nhàn rồi, nhanh chóng cởi sạch vật cản trở trên người cô, mình thì kéo quần xuống chuẩn bị ra trần, thế nhưng cửa phòng vang lên, Tiểu Thố ngay lập tức đơ người, tay chân luống cuống muốn ngồi dậy lại bị Giản Chính Dương đè xuống, lúc này cho dù là hoàng thượng tới anh cũng mặc kệ, cúi thấp eo xuống vùi mình thật sâu vào nơi ấm áp của Tiểu Thố, hai người cùng lúc phát ra âm thanh thỏa mãn.
“Tiểu Dương, Tiểu Thố…” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của bà ngoài Giản Chính Dương.
Tiểu Thố cả người cứng đờ, căng thẳng muốn đấy Giản Chính Dương ra: “Là bà ngoại.”
Bên ngoài có người, bên trong lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người Tiểu Thố cứng nhắc, không dám hành động gì cả, Giản Chính Dương lại nhân cơ hội này mà xâm nhập, giọng nói lại hơi lạnh lẽo:
“Chuyện gì vậy?”
“Bà bảo A Hoa nấu một ít thuốc bổ, hai đứa xuống uống đi.” Hai người cũng đã tổ chức hôn lễ, cũng đã đi nghỉ tuần trăng mật rồi, bình thường mà nói, chắt chai hẳn là rất nhanh sẽ có thôi, người nhà họ Giản đều cảm thấy Tiểu Thố có hơi gầy, cần bồi bổ thêm, cho nên, tối hôm qua Tiểu Thố dưới sự theo dõi của mọi người uống hết một bát thuốc to, hôm nay lại tiếp tục.
“Bây giờ cháu không có thời gian, ưm ….” Giản Chính Dương vừa nói không có thời gianxong đã bị Tiểu Thố thẹn quá hóa giận véo cho một cái, tiêng kêu rên tiêu hồn lập tức vang lên, vô cùng tiêu hồn.
Tiểu Thố lập tức càng thêm cứng ngắc, âm thầm cầu nguyện bà ngoại Giản Chính DƯơng không nghe thấy tiếng kêu rên tiêu hôn của Giản Chính Dương.
Cũng chẳng biết rốt cuộc bà ngoại Giản Chính Dương có nghe thấy hay không, bên ngoài yên tĩnh một lát, chỉ nghe thấy bà nói: “Vậy được rồi, để bà bảo A Hoa một tiếng, chờ hai đứa có thời gian, thì đi xuống uống nhé.”
“Vâng.”
“Bà đi xuống đây.” Nói một tiếng, bà ngoài Giản Chính Dương đi xuống tầng.
Nghe thấy bà ngoại nói như vậy, Giản Chính Dương không khách khí nữa, túm chặt lấy hai bàn chân xinh đẹp đang ở trên thắt lưng mình, mạnh mẽ đi vào: “Bà xã, thả lỏng đi nào, người đã đi rồi.”
Tiểu Thố xấu hổ đỏ bừng mặt, không biết có phải cô ảo giác hay không không, giọng nói của bà ngoại hình như có chút mờ ám, sẽ không phải đã biết bọn họ đang làm gì rồi đấy chứ, trời ạ, cô không muốn sống nữa.
Chờ đến khi Giản Chính Dương ăn no nê mang bà xã xuống dưới tầng, ngay lập tức hứng lấy ba đôi mặt đầy ý cười, Tiểu Thố lập tức có tật giật mình trốn phía sau Giản Chính Dương, cho cô một cái lỗ cho cô chui xuống có được hay không.
Giản Chính Dương lại chẳng để ý gì, kéo Tiểu Thố bình tĩnh xuống dưới tầng.
“Xuống rồi kìa.” Bà ngoại lên tiếng đầu tiên.
“Ông bà ngoại, mẹ.” Cũng không biết Giản Tình đã quay về lúc nào, khuôn mặt Tiểu Thố đỏ bừng, chân vẫn còn nhũn.
Giản Tình mỉm cười đầy ý tứ nhìn dáng vẻ của Tiểu Thố: “Mẹ đã mang đồ về rồi, để ở phòng khách tầng một như thế nào?”
Tiểu Thố vừa muốn nói chuyện, Giản Chính Dương đã mở miệng: “Mang lên tầng ba đi.”
“Cũng đúng, Tiểu Dương con với mẹ đi nâng cái giường làm đẹp lên đó đi.” Mặc dù giường làm đẹp không nặng, nhưng một mình thì không dễ vác, Giản Tình mở miệng nói.
“Mẹ, con và Chính Dương mang lên là được rồi.” Tiểu Thố vội vàng nhận việc, bị Giản Chính Dương kéo lại.
“Không phải em đang nhũn chân hả, ngồi nên kia đi.”
Ầm … cả người Tiểu Thố đã thành thỏ chín, đỏ lừ từ đầu tới chân, cúi đầu không nhìn cũng biết mọi người đang dùng ánh mắt mờ ám nhìn mình, trời ơi, cô không muốn sống nữa có được không?
Giản Chính Dương tên khốn nạn này, lại có thể ngay trước mặt mọi người nói trắng ra như thế, cô oán hận anh, đồ đáng ghét.
“Không sao, Tiểu Thố, con ngồi đi, để mẹ và Tiểu Dương cùng nhau nâng lên là được rồi.” Bà ngoại Giản Chính Dương mỉm cười nhìn Tiểu Thố, vừa bảo A Hoa làm nóng lại thuốc mang đến cho Tiểu Thố uống vừa nói:
“Cơ thể cháu gầy quá, phải chăm sóc, cháu xem cháu và Tiểu Dương cũng không còn nhỏ nữa, hiện tại cũng đã tổ chức hôn lễ rồi, tuần trăng mật cũng đã đi rồi, nên có đứa con thôi.”
“Dạ?” Tiểu Thố kinh ngạc nhìn bà ngoại, chẳng lẽ bà bảo mình uống thuốc bổ cơ thể chính là vì chuyện đứa bé hả?
“Dạ cái gì, kết hôn sinh con là chuyện rất bình thường mà.” Trong mắt người lớn, dù sao thì tổ chức hôn lễ mới là kết hôn, cho nên trước đây mặc dù Tiểu Thố và Giản Chính Dương đã lấy giấy chứng nhận, nhưng chưa có hôn lễ thì tóm lại vẫn chưa có gì rõ ràng cả, hiện tại tất cả lễ nghi đều đã kết thúc rồi, đương nhiên cô đã trở thành cháu dâu chân chính.
“Nhân lúc hiện tại còn trẻ mau chóng sinh con đi, sau này cơ thể cũng nhanh hồi phục, bà và ông ngoại cháu không có chuyện gì cũng có thể giúp cháu trông con, còn có mẹ cháu cũng không có chuyện gì, đến lúc đó, các cháu còn có thể sống cuộc sống của hai người, chuyện của đứa nhỏ, không cần hai đứa phải lo lắng.”
Nhưng mà, cháu và Chính Dương vẫn chưa có dự định.” Tiểu Thố cúi đầu, có chút không biết nên nói thế nào, mặc dù sinh con cho Giản Chính Dương cô chẳng có mâu thuẫn gì cả, nhưng bị người khác lên kế hoạch cho, bèn có cảm giác đuổi con vịt lên cây, không dễ chịu mà.
“Hơn nữa, loại chuyện này cũng không phải một mình cháu nỗ lực là được.”
“Bà có thể nhìn ra, Tiểu Dương rất nỗ lực.” Bà ngoại Giản Chính Dương nói một câu khiên cho Tiểu Thố đỏ bừng mặt, cũng phải, đều là người từng trải, chắc chắn biết bọn họ trên tầng làm cái gì.
Thấy cô hơi xấu hổ, ông ngoài Giản Chính Dương nói chen vào: “Ý của bà ngoại cháu là, bây giờ các cháu cũng có thể muốn có con, có điều cũng không cần có gánh nặng tâm lý, cái này chủ yếu vẫn là thuận theo tự nhiên, cháu nói xem, Tiểu Thố?”
Ý nghĩa giống nhau, nhưng người khác nói ra nghe lại thoải mái hơn nhiều, Tiểu Thố cảm thấy lời nói của ông ngoại của Giản Chính Dương có thể chấp nhận, gật gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”
Thấy Tiểu Thố đồng ý với ý kiến của bọn họ, bà ngoại Giản Chính Dương vui mừng ngay lập tức, đúng lúc A Hoa bưng thuốc đến, tự mình nhận lấy đưa cho Tiểu Thố: “Nào nào nào, uống thuốc.”
Chẳng bao lâu sau Giản Chính Dương và Giản Tình cũng đi xuống, Giản Chính Dương cũng được đưa cho một bát thuốc bảo anh bồi bổ cơ thể, đồng thời còn dặn dò thêm lần nữa, hai người có thể sắp có con rồi.
Đương nhiên nói vẫn không được rõ ràng lắm, không nói thẳng cái gì mà đừng tránh thai linh tinh các loại, nhưng ý từ gì hai người đều đã hiểu.
Uống xong bát thuốc đầy ắp, bụng đã căng cứng rồi, Giản Tình bảo hai người đến vườn hoa đi dạo một vòng cho tiêu hóa, Tiểu Thố và Giản Chính Dương tay trong tay đi xung quanh, nhìn bốn phía không có người, xoa xoa bụng mình nói:
“Nếu thật sự mỗi ngày đều uống như vậy, em thế nào cũng béo cho xem.”
Vốn đã không thích vận động, mỗi ngày còn uống canh bổ, đến lúc đó e rằng muốn giảm cân cũng giảm không nổi.
Giản Chính Dương lại thấy chẳng có gì, trước đây vốn muốn sống cuộc sống hai người với Tiểu Thố, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có con, nhưng bây giờ nghe thấy bà ngoại nói, hai người ở bên nhau, duy trì tình cảm tốt nhất vẫn là phải dựa vào đứa bé, đột nhiên anh muốn có đứa con của riêng mình và Tiểu Thố, tốt nhất là một cô con gái, đáng yêu giống như Tiểu Thố.
Dịu dàng nhìn vợ yêu: “Béo thêm một chút sẽ càng đáng yêu, anh thích, hơn nữa bà ngoài không phải đã nói rồi sao, béo một chút lúc sinh con càng dễ dàng.”
“Đi…” Lườm anh một cái, Tiểu Thố nói: “Anh thật sự muốn sinh con?”
“Ừ.”
“Thế nhưng… trước đây không phải đã nói là không muốn có sớm như vậy rồi mà?”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.” Giản Chính Dương nói: “Bà ngoại nói cũng có lý mà, anh cũng sắp ba mươi rồi, hơn nữa, anh muốn một đứa trẻ cùng chảy dòng máu của anh và em, có đứa bé đó, có nghĩa là chúng ta mãi mãi sẽ không tách rời.”
Thấy khuôn mặt chờ mong của Giản Chính Dương, trong lòng Tiểu Thố có hơi khó chịu, mặc dù cô không phản đối sinh con cho Giản Chính Dương, nhưng nghe nói lúc sinh con rất đau, hơn nữa sau khi sinh xong sẽ trở nên rất béo, nói thật lòng, bề ngoài ban đầu của hai người đã không cùng cấp bậc rồi, nếu như mình sinh xong đứa con biến thành một người phụ nữ luống tuổi, thật sự là sẽ tự ti đó.
“Em nói xem chúng ta nên sinh con trai hay sinh con gái mới tốt đây, hay là chúng ta sinh hai đứa đi, đứa đầu tiên là anh trai, sau đó đứa thứ hai là em gái, anh trai bảo vệ em gái, có phải là rất hoàn hảo không?”
“…”
“Nếu không thì em trai bảo vệ chị gái cũng được.”
“…”
“Em nói giống ai sẽ tốt hơn đây?”
“…”
Thật ra cho dù là con trai hay là con gái, anh đều hy vọng chúng đáng yêu giống em, nhất là con gái, lớn lên nhất định sẽ có rất nhiều người thích nó.”
Giản Chính Dương hưng trí bừng bừng thảo luận, lúc đầu Tiểu Thố yên lặng, sau đó thật sự không nhịn nổi nữa: “Giống em thì có gì tốt chứ, anh xem anh vẫn luôn lấy từ đáng yêu để miêu tả, xinh đẹp không phải sẽ tốt hơn à, đáng yêu có thể là tính cách thôi.”
“Không cần.” Giản Chính Dương lắc lắc đầu: “Quá xinh đẹp sẽ dễ khơi dậy ý xấu của người khác, vẫn là đáng yêu sẽ tốt hơn một chút, như vậy người khác càng dễ dàng thông qua vẻ ngoài nhìn thấy vẻ đẹp bên trong, chỉ có yêu thích vẻ đẹp bên trong mới có thể lâu dài được.”
“… Anh có cái nhìn như thế từ lúc nào?” Tiểu Thố tò mò nhìn Giản Chính Dương, nghĩ lại một chút lại cảm thấy không đúng: “Đây là anh vừa tổn thương em vừa nói ánh mắt mình tốt hả, Giản Chính Dương, anh được lắm… khốn kiếp, đứng lại cho em.”
“Haha… vợ à, anh không hề nói như vậy mà, là em nghĩ như thế đó chứ.”
…
Mặc kệ Tiểu Thố suy nghĩ như thế nào, dù sao cô vẫn dưới sự giám sát của mọi người bắt đầu bồi dưỡng thân thể, mỗi ngày sáng trưa chiều đều phải uống một bát canh bổ không thể thiếu, các loại thuốc bổ bình thường cũng giống như cho heo ăn mà đi vào bụng cô, điều này khiến cô vô cùng lo lắng về cân nặng của mình, vì thế đặc biệt mua về một cái cân, khiến cô vui mừng chính là sau một tháng, cô chỉ tăng lên một cân mà thôi, con số này còn có thể trong phạm vi chấp nhận, cô sợ nhất chính là một tháng đã tăng sáu, bảy cân, nếu như tiếp tục mang thai thêm mười tháng, phải tăng lên không ít đâu, nếu thật sự là như vậy, có đánh chết cô cũng sẽ không ăn nhiều đồ dinh dưỡng như vậy.
Vì sao mình ăn nhiều như vậy vẫn không tăng cân đây, trước đây mình cũng không phải là kiểu thể chất ăn nhiều cũng không béo, trải qua việc nghiêm tục tổng kết, cuối cùng Tiểu Thố tổng kết ra một kinh nghiệm, đó có lẽ liên quan đến hoạt động mãnh liệt mỗi ngày.
Từ lúc có kế hoạch sinh con, tên đàn ông Giản Chính Dương có lý do chính đáng, ngày ngày lôi kéo cô vận động, mỗi ngày đều mệt đến gần chết, cô nghĩ, cô ăn những đồ dinh dưỡng đó, có lẽ đều đều để bổ sung cho những vận động xói mòn thể lực này đi, cho nên rõ ràng mới không béo lên, hơn nữa không thể không nói, những đồ dinh dưỡng đó còn có tác dụng, ít nhất mỗi ngày thường xuyên vận động như thế, trừ việc có hơi đau mỏi eo ra, nhưng phản ứng khác cũng không có, hơn nữa sắc mặt cũng càng ngày càng hồng nhuận, đương nhiên, cái này cũng chắc chắn có liên quan đến việc hằng ngày Giản Chính Dương giúp mình mát xa, nhưng Tiểu Thố kiên định cho rằng thuốc bổ bồi bổ bên trong có liên quan hơn.
Có điều khiến cho Tiểu Thố có hơi tò mò chính là, sinh hoạt vợ chồng thường xuyên như vậy, vì sao bụng lại chẳng có động tĩnh gì vậy nhỉ?
Theo lý mà nói, bọn họ sinh hoạt vợ chồng thường xuyên như thế, từ khi bắt đầu đã không dùng biện pháp tránh thai một tháng rồi, hẳn là phải có rồi chứ, Giản Tình mua một đống que thử thai về để Tiểu Thố sáng sớm mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên chính là thử nướ© ŧıểυ xem đã có thai hay chưa, kết quả liên tục một tháng rồi vẫn chưa có.
Sáng sớm hôm nay, vẫn còn đang say giấc, đột nhiên cảm thấy phía dưới có một nguồn gì đó ồ ạt trào ra, sau đó cảm thấy ga trải giường dưới mông ẩm ướt, ban đầu Tiểu Thố cho rằng mình tè dầm, sau đó đột nhân ý thức được không phải, ngồi dậy nhìn xem, quả nhiên là dì cả đến rồi.
“Ôi trời.”
Vội vội vàng vàng cầm lấy quần áo ngủ lao vào nhà vệ sinh, Giản Chính Dương cảm thấy vòng tay trống rỗng, cũng tỉnh dậy cùng, thấy Tiểu Thố vội vàng lao vào nhà vệ sinh, mơ mơ màng màng cũng đứng dậy:
“Vợ à, sao vậy?”
“Không có gì, kinh nguyệt của em đến rồi, rắm rửa thôi, đúng rồi, anh thau ga giường đi, lát nữa em giặt.” Tiểu Thố vừa mở nước nóng vừa nói.
“… Ồ.” Đến kinh nguyệt? Giản Chính Dương vò đầu bứt tai, đây không phải nghĩa là mấy ngày này mình không thể chạm vào Tiểu Thố sao, ôi trời ơi, thật buồn rầu mà.”
Thay ga giường bị làm bẩn đi, ga giường bên dưới là thảm lông, có chút máu thấm vào, Giản Chính Dương đồng thời lôi xuống, mấy cái này đều phải giặt.
Mặc dù mỗi sáng lúc kiểm tra nướ© ŧıểυ không muốn nhìn thấy hai vạch lắm, nhưng sau khi kinh nguyệt thật sự tới, Tiểu Thố bày tỏ trong lòng lạị có hơi khó hiểu, giống như mơ hồ có hơi mất mát.
Có lẽ là bởi vì một tháng này mọi người đều xem mình như bảo bối, gần như mỗi ngày đều hỏi kết quả, Tiểu Thố rất lâu rồi chưa cảm nhận được sự ấm áp quan tâm của người lớn, cảm thấy chưa đi đến được mục đích của mọi người, cho nên có hơi áy náy.
Thậm chí tâm lý ác cảm ban đầu cũng dần dần phai nhạt, thậm chí bắt đầu cùng với cả nhà mong chờ sinh mệnh bé nhỏ trong bụng mình.
Giản Chính Dương thay ga giường sạch sẽ xong, mở cửa nhà vệ sinh ra đã nhìn thấy Tiểu Thố tắm rửa xong, thay một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ đang đứng ngẩn người nhìn mình trong gương, không nhịn được đi đến ôm lấy cô:
“Vợ à, sao vậy?”
Tiểu Thổ bất đắc dĩ nhìn anh: “Kinh nguyệt của me đến rồi.”
“Anh biết.”
“Thế có nghĩa là đã một tháng rồi, em vẫn chưa mang thai.”
“Ừ.”
“Chúng ra sinh hoạt thường xuyên như thế, sao lại chưa mang thai được?” Giống như trong nháy mắt liền rơi vào mê mang: “Chồng à, anh nói xem có phải thân thể em có vấn đề không?”
Giản Chính Dương sững người: “Không phải đâu.”
“Thế nhưng vì sao chưa có thai cơ chứ.”
“Chưa có thì chưa có thôi.” Giản Chính Dương cười cười, không để ý nói: “Loại chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được, lúc nên có đương nhiên sẽ có thôi, đừng áp lực quá.”
“Nhưng mà, nếu như mẹ và ông bà ngoại thất vọng…”
“Sẽ không đâu, có anh nữa mà.” Nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh đã thay xong ga giường mới rồi, em nằm thêm chút nữa đi, ga giường bị bần để anh giặt là được rồi.”
“Thôi để em.” Bởi vì mỗi ngày đều có chuyện làm bẩn ga giường, cho nên mỗi ga giường thay đi Tiểu Thố đề khăng khăng muốn tự giặt, mặc dù chỉ là ném vào trong máy giặt nhưng cũng không để người giúp việc giúp đỡ, rất ngại ngùng đó.
“Anh đi là được rồi.” Giản Chính Dương lắc lắc đầu không để Tiểu Thố cầm ga giường, bình thường chỉ cần ném vào trong máy giặt để cô đi thì có thể, nhưng hôm nay ga giường có máy, phải giặt tay, anh đã xem qua tài liệu, con gái đến kỳ kinh nguyệt có rất nhiều chuyện phải chú ý, làm một người đàn ông tốt, không thể để vợ mình đến kỳ kinh nguyệt đυ.ng vào nước lạnh được.
“Vậy được rồi.” Tiểu Thố hạnh phúc quay về nằm lên giường.
Chờ Giản Chính Dương giặt sạch ga giường dính máu, ném vào trong máy giặt giặt tiếp, mình cũng đã rửa mặt đánh răng, về phòng nhìn Tiểu Thố: “Vợ à, bây giờ em đang trong kỳ kinh nguyệt không thể mát xa quá mạnh tay, anh không thể giúp em mát xa được rồi.”
“Ừm.” Tiểu Thố làm mặt buồn, gần đây tên này ngày ngày xem cái gì không biết, đã nhanh chóng biến thành bạn bè của phụ nữ rồi, rất nhiều vấn đề của phụ nữ, còn hiểu rõ hơn cả mình:
“Anh không ngủ à?”
“Em muốn anh ngủ cùng em à?” Giản Chính Dương tự mình cầm lấy một quyển sách ngồi trên giường: “Được rồi, anh ngồi ở đây đọc sách với em, ngoan, ngủ tiếp đi.”
Tiểu Thố không nói gì, cô chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Mặc dù như vậy, nhưng trong vòng tay Giản Chính Dương, Tiểu Thố mau chóng cảm thấy buồn ngủ.
Đọc sách một lúc, phát hiện đã sắp bảy giờ rồi, bởi vì muốn điều dưỡng thân thể cho Tiểu Thố, một tháng nay một ngày ba bữa đều có thời gian cố định dùng bữa, cho nên sáng sớm mỗi ngày sáu giờ rưỡi bọn họ sẽ thức dậy, sau khi xuống nhà ăn bữa sáng nếu như không thoải mái có thể tiếp tục ngủ, hôm nay Tiểu Thố đến kinh nguyệt, biết phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt thân thể sẽ tương đối yếu ớt, Giản Chính Dương nhẹ nhàng đi xuống tầng, để Tiểu Thố ngủ thêm một chút.
Hiếm khi mới thấy hai người không cùng nhau đi xuống, Giản Tình hỏi Giản Chính Dương: “Tiểu Thố đâu?”
“Cô ấy vẫn đang ngủ.” Giản Chính Dương nói: “Kinh nguyệt cô ấy đến, ăn cái gì mới tốt ạ?”
“Kinh nguyệt đến hả?’ Giản Tình ngạc nhiên, vậy là không mang thai sao? Nhưng và cũng biết loại chuyện này không thể thúc giục, có lúc bạn càng thúc giục, thì lại càng không mang thai được.
“Mẹ bảo A Hoa nấu một bát nước đường đỏ, lát nữa cho Tiểu Thố uống.”
“Vâng.”
“Chuyện mang thai, hai đứa cứ thuận theo tự nhiên là được, mặc dù chũng ta muốn ôm cháu, nhưng cũng sẽ không ép các con.” Giản Tình chủ động nói: “Bảo Tiểu Thố đừng áp lực quá.”
Chuyện của con trai bà lại không lo lắng, quan trọng là Tiểu Thố, con bé và con trai không giống nhau, con trai bà đã biết rồi, trừ Tiểu Thố ra thì ai cũng chẳng quan tâm, nhưng Tiểu Thố bà có thể nhìn ra, có thể lúc mới bắt đầu cô cũng chưa muốn có con, nhưng mọi người đối xử với cô tốt như thế, cô cũng chầm chậm bắt đầu mong chờ cùng với cả nhà, mấy ngày nay mỗi ngày đều không có động tĩnh gì, bà có thể nhìn ra sự có lỗi trong mắt Tiểu Thố, có lẽ là cảm thấy có lỗi với kỳ vọng của cả nhà.
Tâm trạng như thế của phụ nữ, Giản Tình vẫn có thể hiểu được, đứa bé Tiểu Thố này, có lúc tùy tiện cẩu thả, có lúc lại rất mẫn cảm, hết lần này đến lần khác lại không thể tâm sự cùng với mọi người, có lúc tính cách như thế đáng yêu có lúc lại có hơi mệt mỏi.
Nghe Giản Tình nói, Giản Chính Dương gật gật đầu, về vấn đề của Tiểu Thố, anh vẫn luôn rất chú trọng: “Con đã nói với cô ấy như thế, không mang thai được, hình như cô ấy cũng hơi lo lắng.”
Có đôi khi không phải ở vấn đề sinh lí mà là vấn đề tâm lý. Thế này đi, chờ Tiểu Thố tỉnh dậy, con đưa con bé ra ngoài đi dạo, đừng cả ngày nằm dí ở trong nhà, như thế sẽ có áp lực với tâm lý, cũng sẽ có ảnh hưởng.” Nghĩ về một tháng này, trừ đi đến thẩm mỹ viện một lần, cũng không ra ngoài nữa, thật ra Giản Tình vì Tiểu Thố có thể bên cạnh con trai mình như thế cũng rất cảm động.
Giản Chính Dương nghe thấy phải ra ngoài, ban đầu có hơi mâu thuẫn, nhưng vừa nghĩ đến lời nói của Giản Tình cũng có lý, vì Tiểu Thố, được thôi, anh gật gật đầu: “Con sẽ đưa cô ấy ra ngoài.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Con trai quả nhiên đã thay đổi, trước kia tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra ngoài, có thể chính anh cũng không nhận ra, từ khi có Tiểu Thố, mặc dù nhắc đến ra ngoài vẫn còn hơi mâu thuẫn, nhưng lại cũng không quá lớn, nhất là một tháng ra ngoài hưởng tuần trăng mật, thật sự là vượt ra khỏi dự liệu của bà.
“Được rồi, ăn cơm thôi, ăn xong thì mang nước đường đỏ lên cho Tiểu Thố.”
“Vâng.”