Phượng Hoàng Đài

Chương 1-1: Thắp đèn 1

Editor: Mai Tuyết Vân

Vệ Thiện biết mình vừa trở về từ cõi chết. Mở mắt ra giữa đêm tối, nhất thời vẫn cảm thấy hoảng sợ. Giống như nàng còn đang ở tiểu Doanh Đài khổ sở chịu đựng từng ngày, chờ đợi tiếng lục lạc lưu ly vang lên bên tai. Vệ Thiện tỉnh lại từ giấc mộng mơ hồ, thái tử vẫn còn, cô cô vẫn còn, Vệ gia vẫn còn.

Những ngón tay nắm chặt khẽ buông lỏng, chạm vào chăn gấm tinh tế trên người. Nhận ra hình chim hạc bay lượn được thêu bằng chỉ vàng trên gấm xanh, phiền muộn nàng giữ trong lòng mới từ từ được giải tỏa, Vệ Thiện đưa tay đặt lên trái tim mình.

Cung nhân trực đêm bên ngoài trướng nghe thấy tiếng động, thấp giọng hỏi: “Quận chúa, chắc người đã khát, có muốn dùng chút nước mát không?’’

Nàng vừa sống lại không bao lâu, nhưng hiện tại lại là quá khứ rất lâu về trước. Có những chuyện cũ, người cũ nàng không còn nhớ rõ. Sau một hồi phân tích nàng mới nhận ra Tố Tranh: “Canh mấy rồi?’’

Ý chỉ sắc phong quận chúa còn chưa đến, trên dưới cung Đan Phượng đã bắt đầu xưng hô với nàng như vậy. Vệ Thiện có sửa một lần, nhưng cô cô nàng lại mim cười hỏi có phải nàng đang làm nũng nhắc cô phụ* chuyện sắc phong không.

*cô phụ: chồng của cô, hay còn gọi là dượng.

Vệ Thiện là nữ nhi* của Phụ quốc công, chất nữ* của hoàng hậu. Nếu tổ phụ* và bá bá, hai người có thể sống lâu hơn một chút, thì cô cô của nàng chính là Khai quốc công chúa, chứ không phải Khai quốc hoàng hậu rồi.

*nữ nhi: con gái *chất nữ: cháu gái *tổ phụ: ông nội

Tố Tranh khẽ cười một tiếng, hôm nay quận chúa muốn đến Lâm Xuân Uyển ngắm hoa mẫu đơn. Mới tháng hai, hoa mẫu đơn còn chưa nở, nhưng quận chúa cứ nhắc mãi, thân thể mang bệnh cũng không cản nổi nàng muốn đến hội hoa xuân. Mấy ngày nay không nói đến, cứ tưởng quận chúa đã quên, thì ra trong lòng vẫn không buông xuống được: “Vừa đến giờ dần, bên ngoài còn chưa đốt đèn. Hôm nay, nhiều người muốn đi, nên phải dẹp đường trước, còn phải chuẩn bị xe ngựa, kiệu mềm. Quận chúa có thể ngủ thêm một canh giờ nữa.’’

Tố Tranh là cung nữ tiền triều, lúc hoàng cung đổi chủ tuổi cũng không lớn, nên mới được giữ lại. Những người thần phục tiền triều, hơn một nửa đã chết trong trận hỏa hoạn kinh hoàng ở Cam Lộ điện của Trần hoàng hậu. Còn một nửa đã bị thanh lý, chỉ sót lại vài kẻ còn sống, thái giám và cung nữ đều như nhau, hầu hạ ai mà không được.

Cam Lộ điện được xây dựng lại còn chưa xong, nên Vệ hoàng hậu đành phải đến Đan Phượng cung ở Vọng Tiên Đài. Nơi này đất cao nhà rộng, dựa núi ngắm sông, là chỗ có phong cảnh đẹp nhất bên trong hoàng thành. Dưới hiên nhà treo một dãy lục lạc lưu ly ngũ sắc, gió đêm khẽ lướt qua, liền vang lên những tiếng tinh tang không dứt.

Cố nằm cũng không thể ngủ, Vệ Thiện dứt khoát ngồi dậy, khi nàng vừa cử động, Tố Tranh biết nàng muốn dậy nên đã thắp đèn.

Vọng Tiên Đài có địa thế cao, từ trong lầu nhìn ra ngoài, Hàm Nguyên điện ở cuối tầm mắt, đường đi trong cung cứ mỗi mười bước lại có một chiếc thạch đèn*. Mỗi ngày chỉ thắp sáng một khoảng thời gian, từ giờ dần kéo dài đến giờ dậu. Ánh sáng giữa bóng tối bao trùm giống như một con hỏa xà* đang uốn mình trong đêm.

*thạch đèn: đèn làm bằng đá. *hỏa xà: rắn lửa.

Tố Tranh bĩu môi nuốt những lời định nói xuống, xoay người mang áo choàng tới. Từ lúc quận chúa ốm đến lúc khỏi bệnh, tính tình của người liền thay đổi. Lúc trước dù hay thích làm nũng nhưng vẫn nghe lời người khác khuyên, hôm nay lại có chủ kiến của mình. Cũng không thân thiết với kẻ hầu người hạ giống như trước.

Thân mang bệnh, đêm ngủ bật khóc mấy lần rồi tỉnh giấc, lại không chịu nói đã nằm mơ thấy cái gì. Từ đó có thêm tật xấu sợ bóng tối, sợ ánh lửa, ban đêm trong điện không thể nhìn thấy ánh đèn. Hoàng hậu nương nương còn cố ý ban thưởng dạ minh châu, thường treo trong phòng chiếu sáng thay cho ánh nến.

Rõ ràng sợ lửa lại thích xem thắp đèn, Tố Tranh chỉ cho rằng chủ tử đang tuổi phát triển, bắt đầu có tính tình kỳ lạ của một tiểu cô nương. Nàng đưa mắt ra hiệu cho Lạc Quỳnh, trước tiên cứ đốt chút nhựa cây an thần, thắp đèn dỗ quận chúa nhìn một chút, rồi đưa người về phòng ngủ bù.

Vệ Thiên bệnh nặng mới khỏi không thể chịu được gió rét, áo choàng đỏ thêu hoa mẫu đơn phủ kín cơ thể. Tố Tranh còn l*иg vào tay nàng bao tay làm từ lông bạch hồ, cúi người buộc chặt dây áo rồi mới đẩy cửa điện dẫn nàng ra ngoài.

Bên ngoài, hoàng thành tối đen như mực, chỉ có bốn gác canh giữ hoàng cung là còn phát ra ánh lửa mờ ảo.

Vệ Thiện đứng ở góc đông nam của Vọng Tiên Đài, nàng đi khập khiễng quan sát xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh nóc của điện Hàm Nguyên. Phía sau chính là tiểu Doanh Đài trên đầm Vân Mộng, nơi đã cầm tù vây khốn nàng năm năm.

Gió lùa qua mép áo, bay ngược về phía gác sau lưng nàng, không cần xoay đầu cũng biết gió vừa thổi qua hành lang ra sao. Cô cô sớm đã có ý tự sát, chẳng qua vì một lòng bảo vệ nàng, mới kiên cường chịu đựng tiếp tục sống, nhưng đến cuối cùng cũng không thể chống đỡ lâu hơn.

Hai viên minh châu đính ở đầu dây buộc áo chạm vào nhau phát ra một tiếng vang nhỏ, Vệ Thiện mới lấy lại tinh thần. Từ cầu Ngự Kiều đến cửa chính của điện Hàm Nguyên, dọc đường hai bên đều có thạch đèn chiếu sáng, giống như chiếc đuôi của hỏa xà đang co lại.

Ngọn nến trong thạch đèn dùng tim nến ngâm dầu, vừa đốt đã cháy. Hai tiểu thái giám mặc áo xám mang theo thùng dầu, cầm thanh gỗ có vải dầu quấn ở trên, vừa đi vừa thắp sáng thạch đèn. Ánh nến soi tỏ hoàng cung, trong đêm tối nhìn rất nổi bật.

Lúc này rất giống với cảnh tượng Trung Châu vương dẫn binh theo cầu Ngự Kiều tiến vào hoàng thành, binh lính bốn bề giơ cao ngọn đuốc giống hệt khi ấy.

Khi ấy Vệ Thiện mới từ tiểu Doanh Đài ra ngoài, còn chưa thoải mái được mấy ngày thì đã nhìn thấy hoàng thành bị công phá. Nàng và Khương Bích Vi chỉ có thể làm một chuyện, hai người họ nắm tay nhau chạy xuyên qua đám cung nhân hỗn loạn xung quanh. Đến được Cam Lộ điện, dùng hết sức lực ấn chặt gối gấm vào đầu Minh hoàng, khiến Tần Dục ngạt thở mà chết. Kẻ thù cuối cùng cũng đã chết!

Chuyện hỏa hoạn ở Cam Lộ điện cách đây hai mươi năm lại xảy ra lần nữa, Vệ Thiện và Bích Vi không muốn chôn cùng huyệt với kẻ thù. Nhưng các nàng lại không thể chạy ra ngoài, ngọn lửa liếʍ láp làn váy, nàng giật mình mở mắt giống như đã qua mấy đời.

Vệ Thiện đứng ngây người hồi lâu, mãi đến khi chân trời ửng sáng chiếu lêи đỉиɦ nóc Hàm Nguyên điện, nàng mới xoay người lại.

Màn lụa buông xuống, chăn đệm vừa được hun qua nhiễm hương cây cỏ, khói mỏng lượn lờ trên lư hương thú bạch ngọc. Chăn gấm phủ lên người thiếu nữ, nhưng làm thế nào nàng cũng không thể ngủ yên.

Cuối năm tới, thái tử dẫn binh xuất chinh, ngựa đạp vỡ băng rơi xuống sơn cốc, đến thi thể cũng không tìm về được. Từ đó trên triều, trong cung đều bắt đầu rối loạn, Vệ gia cũng từ lúc này mà từng bước đi vào con đường suy vong.

Tố Tranh và Lạc Quỳnh trông coi ngoài thanh trướng*, đưa mắt lo lắng nhìn nhau. Cũng không biết quận chúa lại có thêm tâm sự gì, bệnh nặng xong thì hiếm khi nhìn thấy người vui vẻ.