Edit: Tương
Phúc trăn viện, một lão bà tóc mai hoa râm, ung dung đẹp đẽ mà quý phái, Lão phu nhân nghiêng mình nằm trên nhuyễn tháp, tay trái vân vê chuỗi phật châu, nhắm mắt dưỡng thần.
(TN: Dịch ra là giường êm, mà ta thấy để nhuyễn tháp nghe có vẻ hay hơn)
Hai tiểu nha hoàn non nớt một trái một phải bóp vai đấm chân cho bà, phía trên bàn trà đàn hương lượn lờ bay vυ't lên, hóa thành mây mù trắng xóa như có như không.
Lúc này, từ bên ngoài lão ma ma vội vã chạy vào, không tiếng động cung kính vén áo thi lễ với lão phu nhân.
Lão phu nhân híp nửa mắt, tròng mắt lóe ra tinh quang, sau hai giây liền biến mất, từ bên ngoài nhìn vào, chính là lão thái thái đã trải qua hơn một nửa đời người.
Nhưng mà, một nữ nhân chồng mất sớm lại có thể che chở con nhỏ, từng bước một đi đến vị trí cao nhất. Thì sao có thể là người đơn giản?
Lão thái thái khoát tay áo, Cốc ma ma tiến lên hai bước, thấp giọng nói nhỏ mấy câu bên tai lão thái thái.
Lão thái thái phút chốc mở mắt ra, sau nửa ngày mới vỗ tay cười cười: "Lần này nha đầu lại thoát chết trên đường tơ kẽ tóc, suy nghĩ đã thông suốt thật rồi. Ta đã sớm biết hai nha hoàn bên người nàng tâm đã ở bên ngoài, nhưng nàng lại nhìn không ra."
Cốc ma ma cũng cười: "Còn không phải là vì có phu nhân che chở nàng sao? Nô tỳ thấy sau chuyện này Đại tiểu thư đã trưởng thành hơn."
"Hazz, ông trời thật có mắt, phụ thân thấy nàng như thấy kẻ địch, lệnh huynh (*)thì lại không thân cận với nàng, lão thái bà ta đây thì làm sao bảo hộ nàng cả đời?" Lão thái thái ngồi dậy, cười lạnh khoát tay: "Nhưng mà, ta thấy dâu thứ kia tâm tư ngày càng nặng, thứ nữ thì vẫn chỉ là thứ nữ, còn muốn dẫm lên trên đầu trưởng nữ mà đi!
"Nên dạy dỗ các nàng một chút, đánh năm mươi trượng, sau đó đưa đến tứ phòng đi."
Cốc ma ma lập tức cúi đầu, vội vã đi ra ngoài thi hành mệnh lệnh.
-
Hôm sau, trời sáng nắng chíu rực rỡ, Tô Quỳ từ từ mở mắt.
Thoải mái duỗi người làm cái chăn tuột xuống, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể nắm trọn, làn da trắng như lông cừu.
Tốt, một bộ dáng mỹ nhân vừa mới ngủ dậy tràn đầy sức sống, từ bên dưới tiểu nha hoàn bưng chậu rửa mặt đi lên chợt trông thấy cảnh tượng đó, liền ngây người hồi lâu.
Tô Quỳ liếc qua, tròng mắt như xuân thủy: "Sững sờ ở nơi đó làm gì? Còn không qua đây phục vụ ta rửa mặt."
"Vâng, tiểu thư tha tội, nô tì liền tới đây." Giật mình tỉnh lại, tiểu nha hoàn vội vàng, sợ hãi cả người đầy mồ hôi lạnh, nàng làm sao lại ngỡ ngàng ngay trước mặt Đại tiểu thư? Mong là tiểu thư không có để trong lòng trừng phạt nàng.
Mặc quần áo, súc miệng, trang điểm, một hồi xong, tiểu nha hoàn kinh ngạc phát hiện, Đại tiểu thư cũng không có kinh khủng giống như lời các tỉ tỉ, muội muội nói.
Ngay cả lúc chải đầu, gỡ xuống mái tóc đen, Đại tiểu thư cũng không có trừng phạt nàng. Tiểu nha hoàn âm thầm thở phào đồng thời len lén quan sát Tô Quỳ, càng nhìn càng cảm thấy dung mạo Đại tiểu thư giống như tiên nữ, chẳng qua thật đáng tiếc, aiz...
Tô Quỳ xị mặt, đều thấy tất cả ở trong mắt, trong lòng buồn cười, nàng muốn chính là hiệu quả như vậy, một chút xíu thay đổi, để cho người ở bên cạnh mình tiếp nhận được sự biến hóa này.
Trang điểm xong xuôi, Tô Quỳ nhìn vào gương thủy tinh, thầm nói nguyên chủ căn cơ không tệ, một đôi mắt mèo to tròn, đôi môi phấn nộn, tuy tuổi không lớn lắm nhưng có thể thấy trong tương lai sẽ là một đại mỹ nhân khuynh thành.
Tô Quỳ yên lặng muốn -----
Nếu như ôm đùi không thành công, cân nhắc vẫn có thể sử dụng mỹ nam kế nha...
Xử lý tất cả ổn thỏa, Tô Quỳ trực tiếp đem một đám nha hoàn kéo đến tìm lão phu nhân ở Phúc trăn viện.
Xoát hảo cảm, muốn từ "trẻ con" nắm chắc!
Tô Quỳ vốn tưởng rằng mình đã đến quá sớm, không nghĩ tới vừa mới đi vào sân, liền thấy chính giữa viện một người phụ nữ xinh đẹp và hai thiếu nữ độ tuổi thanh xuân.
*Lệnh huynh: anh trai >~< bonus thêm, ông anh trai đáng yêu cực hiaha.