Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 76: Tang thi vây khốn Lương thành

Nguyệt Yêu dùng sức cọ vào mặt cô, trong mắt hiện lên sự hưng phấn, nó thích chủ nhân nhất, hiện tại chủ nhân cuối cùng cũng đồng ý sẽ mãi mãi để nó đi theo bên cạnh, làm sao nó có thể không hưng phấn được chứ.

Thương Cốt đi rồi quay trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ẩn

vào chỗ tối. Nhưng vẻ mặt của anh lại không lạnh nhạt như vậy, dường như trong mắt toát ra một cảm giác đè nén khổ sở, tay phải đặt vào vị trí trái tim, gương mặt vốn hơi hồng hào giờ đã trắng bệch: "Rất đau...”

Ánh mắt của anh có chút mờ mịt, hình như không biết vì sao sao l*иg ngực của mình lại khó chịu như vậy, nhưng khổ sở nơi đáy mắt lại rất rõ rệt, khiến người ta nhìn thấy sẽ không nỡ bỏ qua.

Mà Sở Thanh lại không phát hiện ra người ở gần, cầm sáo trúc lên thổi một khúc, một khúc Điều Trung không còn vẻ trong veo cùng u buồn nhàn nhạt, ngược lại mang đến vẻ lạnh nhạt thâm trầm, ánh mắt của Sở Thanh cũng từ từ lạnh xuống, có lẽ do mới dung hợp linh hồn, cho nên hiện tại Sở Thanh hơi mất khống chế, mà cô cũng chỉ có cách này mới có thể khiến linh hồn của mình nhanh chóng dung hợp hoàn toàn.

“Chi chi——" Nguyệt Yêu ở bên cạnh có chút không yên lòng, trong mắt tản ra nỗi lo âu thật sâu. Mà khi ý vị sát phạt quyết đoán trong ca khúc càng phát ra nồng nặc, Nguyệt Yêu đã lo tới cực điểm, năm đó tại sao Sở Thanh nhập ma nó rõ hơn ai hết, mà hiện tại sát khí trên người Sở Thanh nặng như vậy, Thủy gia gia cũng đã không thể kết luận Sở Thanh có thể nhập ma lần nữa hay không. Nếu bây giờ cô thật sự nhập ma, bởi vì thế giới này không có lực lượng áp chế, kết quả cuối cùng chỉ có thể là Sở Thanh sẽ phá hủy quy tắc của thế giới này, sau đó cũng tự hủy đi chính mình.

“Không có việc gì, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có chuyện." Cô cười hiểu rõ, nhìn Nguyệt Yêu bằng ánh mắt đượm cười, khác với lúc trước Sở Thanh chỉ có phần thiện, bây giờ thiện ác đã hội tụ về cơ thể cô, ngược lại có nhiều hơn chút hơi thở ôn hòa, giống như ban đầu ngồi trong điện Thiên ma - Ma Tôn Sở Thanh Y cao cao tại thượng.

Khi đó cô lười biếng, khí phách, mỹ lệ, khiến người khác nguyện dốc hết tất cả, chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.

Hiện tại Nguyệt Yêu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở bình ổn của Sở Thanh, thấy cô không có khuynh hướng bạo phát tự nhiên cũng yên tâm hơn nhiều. Cọ vào mặt Sở Thanh, nhìn gò má của cô, mắt nó lóe lên sự si mê.

Mặc dù hôm nay chủ nhân đã không còn xinh đẹp như trước, nhưng trong khoảng thời gian này hình như vẻ ngoài có xảy ra một chút biến hóa, càng ngày càng giống với vẻ ngoài thật sự của chủ nhân. Nhìn Sở Thanh Nguyệt Yêu không tự chủ nghĩ trong lòng, Sở Thanh như vậy khiến Nguyệt Yêu càng thêm cảm thấy thân thiết.

Có điều Nguyệt Yêu không biết,d,dleqd sở dĩ Sở Thanh biến hóa thành hình dáng này hoàn toàn là ảnh hưởng từ linh hồn, mặc dù cơ thể hiện giờ là của Sở Thanh trước kia, nhưng linh hồn lại là Sở Thanh Y, sự lớn mạnh của linh hồn Sở Thanh Y hoàn toàn không phải điều người trên thế giới này có thể tưởng tượng được. Vì vậy, linh hồn ảnh hưởng đến cơ thể cũng không phải là không thể nào, hơn nữa hiện tại Sở Thanh biến đổi cũng chỉ là từng chút một, chứ không phải chỉ một lần đã xong.

Sở Thanh cứ thổi sáo cả đêm như vậy, thời điểm tất cả mọi người trong tiếng sáo từ từ tỉnh lại, nhìn bên ngoài Sở Thanh tinh thần sáng láng, mọi người đều thấy lúng túng. Không còn cách nào, bọn họ bây giờ thoạt nhìn thật sự quá suy sút, người một đêm không ngủ lại có tinh thần như vậy, mà rõ ràng nghe tiếng sáo bọn họ đã ngủ rất ngon, nhưng bây giờ lại bày ra bộ dạng mơ màng ngái ngủ.

‘Mọi người dậy rồi à.” Sở Thanh quay đầu lại nhìn những người chậm rãi từ trong xe đi ra, khóe miệng hơi nâng lên, một nụ cười nhẹ nhưng rạng ngời sưởi ấm lòng người, trong nháy mắt, nhịp tim Mạc Phỉ Phỉ dường như trở nên mãnh liệt.

"Phải..... Đúng vậy, hôm qua...... Ngày hôm qua tất cả mọi người ngủ rất ngon." Nói xong lời này, Mạc Phỉ Phỉ lập tức đỏ mặt, bởi vì cô chợt nhớ ra Sở Thanh vốn không hỏi bọn họ ngủ có ngon hay không, câu trả lời của cô có vẻ hơi tự mình đa tình, nhưng không biết vì sao theo bản năng cô lại nói như vậy.

"Vậy sao? Thế thì tốt, tôi còn đang lo hôm qua đã quấy rầy mọi người.” Mặt Sở Thanh tựa hồ mang theo nụ cười áy náy, khiến mặt Mạc Phỉ Phỉ càng đỏ hơn, cô có cảm giác là lạ, hình như...... Sở Thanh trở nên dịu dàng hơn?

Cô chợt có cảm giác hoang đường, dùng từ dịu dàng này ở trên người gia chủ của một gia tộc thật sự thích hợp sao? Nhưng Mạc Phỉ Phỉ lại cảm thấy Sở Thanh vô cùng dịu dàng!d.đ.lqdon

“Mọi người chuẩn bị bữa sáng đi.” Nói tới đây, Sở Thanh định mang theo Nguyệt Yêu trên bả vai đi tản bộ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì lại quay đầu hỏi người phía sau: “Đã ra ngoài mấy ngày, mọi người không cần tắm?” Câu hỏi quan tâm, làm những người ở đây trở nên thoải mái hơn, không rõ vì sao, bọn họ chợt cảm thấy Sở Thanh càng ngày càng dịu dàng.

Sau khi cất nước xong, Sở Thanh từ từ rời đi, để lại mọi người với cảm giác không thể tin nổi, tại sao bọn họ lại thấy Sở Thanh gần gũi hơn? Hình tượng này có vẻ không đúng lắm.

"Sở Thanh...... Đây là thế nào?" Mạc Phỉ Phỉ nhìn bóng lưng của Sở Thanh, trong mắt lóe lên vẻ mê luyến, Sở Thanh đã từng đem lại cho cô cảm giác thân thiết, nhưng cũng có cả sự e ngại, nhưng khác với Sở Thanh bây giờ, Sở Thanh ôn hòa như vậy làm người khác không nhịn được muốn lại gần hơn, dịu dàng khiến người ta không thể tin nổi.

Mà người duy nhất hiểu rõ sự thật là Mặc Phỉ cũng không nói gì.

A, dịu dàng sao? Chẳng lẽ không biết bề ngoài nhìn càng dịu dàng, trên thực tế lại càng lạnh lùng hay sao? Chỉ là có vài người am hiểu cách dùng sự hòa đồng để che giấu sự lạnh nhạt của mình. Sở Thanh đã từng phô bày quá nhiều cảm xúc, cho nên mới khiến người khác cảm thấy khó gần, mà bây giờ Sở Thanh lại thu tất cả cảm xúc của mình lại, chỉ biểu hiện sự ôn hòa của mình, người như vậy càng đáng sợ hơn.

Có điều những người trông mặt mà bắt hình dong sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được đạo lý này.

Lúc này, ở một nơi không xa.

“Chi chi…” Chủ nhân, tại sao vừa rồi ngài lại cười với người kia như vậy? Trông cô ta thật đáng ghét!

Hừ hừ, đừng tưởng rằng nó không thấy cô ta đỏ mặt, mắt của nó vẫn tốt lắm!

"Như vậy có gì không tốt, ít nhất không cần lo lắng cô ta sẽ nói ra chuyện ta có thể đuổi tà, không đúng sao, hôm qua ta đã phát hiện, có vẻ Mạc Phỉ Phỉ đã biết chuyện quỷ hồn bỏ chạy như thế nào, cô ta cũng biết ta có khả năng đuổi tà, cho nên mới e ngại ta như vậy.” Sở Thanh giễu cợt cười một tiếng, trong mắt không lộ ra chút khinh thường nào, vẫn là vẻ ôn hòa như cũ: “Ngươi cảm thấy hiện tại Mạc Phỉ Phỉ còn có thể nói ra chuyện đó sao? À không, phải nói là cô ta nhẫn tâm nói ra hay sao?”

Trên thế giới này thứ khó nắm bắt nhất chính là lòng người, thay vì dùng sợ hãi để trói buộc, chi bằng lấy tình cảm để nắm giữ, khiến cô ta không thể nói ra ngoài, đợi đến ngày vì yêu sinh hận, mình đã sớm lớn mạnh đến mức không ai có thể xâm phạm, khi đó, còn phải sợ gì nữa sao?

Mà Nguyệt Yêu nghe thấy vậy liền nguýt một cái thật sâu.

Quả nhiên, chủ nhân trước kia đã trở lại, chỉ là cũng thật đáng ghét! Bởi vì chủ nhân trước kia thích nhất là trêu ghẹo người!

Giống như trong suy nghĩ của Sở Thanh, lúc này Mạc Phỉ Phỉ đã sinh ra một cảm giác đặc biệt với cô, không tính là thích, nhưng cũng không thể nói ra là cảm xúc gì, dù sao nó cũng d.đan.lq/đkhiến cô cảm thấy e lệ, nhưng cũng không thể lờ đi.

Chưa từng nếm mùi vị yêu đương nên cô cũng không hiểu cảm giác đó chính là thích.

“Chi chi ——" E hèm, chủ nhân, dù là như vậy ngài cũng không thể thích cô ta!

Nơi này và Tu Chân Giới bất đồng, ở Tu Chân Giới giữa những đạo lữ không câu nệ nam nữ, chỉ cần công pháp của hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau là có thể kết thành đạo lữ, mà ở nơi đây lại không như vậy, ngộ nhỡ chủ nhân không cẩn thận thích cô Mạc Phỉ Phỉ đó thì làm thế nào.

"Thích? A, vật nhỏ, ngươi váng đầu rồi hả? Thế gian này có ai có thể lấy được một chữ thích từ Sở Thanh Y ta?” Âm thanh nhu hòa từ từ vang lên, rõ ràng không có bất kỳ sự giễu cợt nào, nhưng không biết vì sao, Nguyệt Yêu lại nghe được ý vị khinh thường ở trong đó.

Đúng là như thế, bằng vào năng lực của chủ nhân, tất cả mọi người trên thế giới này nên thích chủ nhân, thần phục dưới vương tọa của ngài. Muốn có được tình yêu của chủ nhân? Trên thế gian này không có ai đủ cách đó, dù là nó…cũng không có!

Đối với suy nghĩ của sủng vật nhỏ của mình, Sở Thanh không hề biết, tính toán thời gian một chút, có lẽ mọi người đã tắm rửa xong rồi, Sở Thanh cũng không lãng phí thời gian ở bên ngoài, xoay người đi về.

Khi trở bề, những người có tay nghề tốt đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, ngay cả Tô Bắc cũng được đẩy xuống xe, có lẽ do thái độ của Sở Thanh trở nên ôn hòa, bầu không khí giữa mọi người cũng thoải mái hơn.

“Ông Mạc, điểm dừng tiếp theo ngài có chỗ nào muốn đi hay không? Ngày hôm qua tôi đã hỏi ngài, nếu như không có, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã định tiếp tục hướng về thành phố M.” Vấn đề này ngày hôm qua Sở Thanh hỏi có vẻ hơi giống như gây sự, nhưng qua một ngày, cùng câu hỏi đó lại khiến người khác cảm thấy hòa nhã, quả nhiên là có chỗ nào đó không đúng ở đây!

Nhưng mọi người lại không để ý, dù sao đối với bọn họ thái độ nhẹ nhàng cũng là một chuyện tốt, chẳng ai muốn cả ngày phải đối mặt với một người lạnh nhạt.

“Cái này, tôi còn chưa nghĩ xong, ừ, nếu nói vậy d.đanle.q.đliệu chúng ta có thể đi Lương thành hay không? Tôi đảm bảo sẽ không quá lãng phí thời gian." Trong giọng của ông Mạc hơi có ý trưng cầu, dù sao bây giờ đang đi xin ý kiến của người khác, nếu như là hôm qua, ông còn có thể cứng rắn một chút, nhưng bây giờ không giống vậy, đối phương đã khách khí như thế, nếu bọn họ còn không khách khí lại thì có vẻ không hiểu chuyện rồi.

Ông Mạc suy nghĩ một chút, hình như nơi thích hợp để đi nhất lúc này cũng chỉ có Lương thành,

nghe nói nơi đó xuất hiện không ít thảo dược có công hiệu cao, đi xem một chút cũng có lợi, ai biết được những cây thuốc kia có thể kháng lại virus tang thi hay không.

Mà Sở Thanh lấy được câu trả lời liền xem xét vị trí của Lương thành, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người gật đầu một cái, mặc dù Lương thành hơi xa, nhưng cũng không phải không thể đi, nếu đã vậy, cớ gì không thuận nước đẩy thuyền? Tất cả mọi người đều vui vẻ là chuyện tốt.

Mọi người thấy Sở Thanh đồng ý, trong lòng tràn ngập vui sướиɠ, vốn cho rằng Sở Thanh sẽ phản đối, nhưng không ngờ cuối cùng lại đồng ý sảng khoái như vậy, xem ra trước kia là bọn họ trách lầm Sở Thanh, cô thật sự là một người tốt nha!

“Sở Thanh, cám ơn…cám ơn…” Thấy Sở Thanh đồng ý, gương mặt của Mạc Phỉ Phỉ hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn Sở Thanh cũng không tự chủ mang theo chút lưu luyến, có lẽ người này thật sự không như trong tưởng tượng, trước kia có phải mình đã nghĩ quá cực đoan rồi không?

" Không cần khách khí, nếu tôi đã đồng ý

hộ tống mọi người, vậy chỉ cần không rời quá xa mục tiêu của chúng tôi, đi một tí cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn như đã nói lúc đầu, một chỗ không thể dừng lại quá bảy ngày, nếu như thời gian quá dài, chúng tôi cũng không thể đảm bảo vật truyền nhiễm có thể xảy ra biến đổi không tốt hay không.” Khi nói câu cuối cùng vẻ mặt của Sở Thanh nghiêm túc hơn, lúc này mọi người đang chìm trong hưng phấn mới chợt nhớ ra bọn họ không chỉ ra ngoàid.đ.lqd để nghiên cứu, còn gánh vác trọng trách nặng nề. Nhưng hình như bọn họ ở bên ngoài vui vẻ quá mức, cũng sắp quên mất nhiệm vụ của mình là gì, nhất thời, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác áy náy.

“Chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ không làm trễ nãi việc nghiên cứu.” Mạc Phỉ Phỉ cũng nhìn thẳng: “Tất cả những chuyện chúng tôi làm bây giờ đều vì tốt cho việc nghiên cứu, trong tai họa dạng này, loài người thật sự quá đau khổ.”

Câu nói của Mạc Phỉ Phỉ đều được tất cả mọi người đồng tình, nhất thời không ai nói gì, mọi người đều biết, hiện tại loài người đang phải đối mặt với khốn cảnh thế nào.

Cả vùng đất khô kiệt, bầu trời đã sớm mất đi màu xanh vốn có, biến thành một khoảng tối tăm mù mịt, ngay cả mặt trời cũng mất đi ánh sáng rực rỡ trước kia, chỉ còn lại một quả cầu lửa màu cam, thậm chỉ lúc đầu mạt thế cũng xuất hiện hắc nhật*, cứ tiếp tục như vậy, có phải loài người cũng sẽ bị tuyệt chủng không!?

(*: mặt trời đen)

Nghĩ tới đây, mọi người siết chặt tay, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là phải tìm ra được thuốc ức chế virus tang thi, loài người mới có thể sống sót qua đại họa này, chỉ như vậy, mới có thể có thêm nhiều người gìn giữ thế giới này!

“Mọi người hiểu là tốt rồi.” Gương mặt Sở Thanh mang theo nét cười, nhẹ giọng nói: “Thật ra quan trọng nhất chính là sức khỏe của mọi người, nếu nghiên cứu làm mình mệt mỏi kiệt sức cũng là mất nhiều hơn được, hiểu không?” Sở Thanh nói xong, những người ở đây đều lộ vẻ cảm kích, dáng vẻ kia cơ hồ đã đem Sở Thanh thành chúa cứu thế.

Mà Nguyệt Yêu ở một bên trong lòng lại trợn mắt thật to, đây chính là chủ nhân xấu xa của nó, chỉ đôi lời bình thường đã có thể kích động lòng người, khiến người ta khăng khăng một mực đi theo, thật đúng là d.đ.lqdonhứng thú tệ hại!

Dĩ nhiên những lời này nó cũng chỉ dám nghĩ thầm, nếu nói ra ngoài, ha ha, nó không cần nghĩ cũng biết sẽ bị biến thành khăn quàng cổ da chồn cho chủ nhân.

Cứ như vậy, sau khi dùng bữa sáng xong, mọi người đồng loạt lên xe, đi về hướng Lương thành. Bởi vì người trên đoạn đường này tương đối ít, nên cũng không có nhiều tang thi, chỉ cần ngồi trên xe tùy tiện dùng chút dị năng là có thể giải quyết hết tang thi cản đường, cho nên dọc đường này cảm giác khá phấn khởi.

Mà Mạc Phỉ Phỉ vẫn sợ hãi né tránh Sở Thanh cũng quấn bên cạnh cô, cười đến ngượng mặt, nhưng Sở Thanh lại làm như không thấy, khiến trong lòng Mạc Phỉ Phỉ ít nhiều có chút khổ sở.

Nhưng cô cũng biết thân phận của mình và Sở Thanh có sự chênh lệch, không thể nào làm Sở Thanh lập tức tiếp nhận mình, dĩ nhiên, thật ra cô cũng không cho rằng Sở Thanh sẽ thật sự thích mình, ít nhất trong lòng cô không dám tự tin về điều đó, nhưng ít ra cô còn có thể lặng lẽ ngưỡng mộ trong lòng.

Ông Mạc ở một bên thấy cảnh này, trong lòng có chút bất đắc dĩ, ông biết suy nghĩ của cháu gái mình, nhưng chính vì biết, nên mới càng không để tâm đến, Sở Thanh là hạng người gì, mọi người đều biết, dù hiện tại cô đã điềm đạm hơn, không cường thế như trước, nhưng vẫn như cũ là người mà bọn họ không thể với cao được.

Muốn diện mạo có diện mạo, muốn năng lực có năng lực, muốn gia thế có gia thế, người như vậy muốn tìm một nàng dâu quả đúng là việc không thể đơn giản hơn, mà cháu gái của mình cũng không đủ sức quyến rũ để nắm được người như vậy…

Mà bên kia một người một thú nào biết chân tướng lặng lẽ đốt một nén hương cho Mạc Phỉ Phỉ, bọn họ cảm thấy Mạc Phỉ Phỉ đúng là người tự làm khổ mình nhất trên thế giới này, đôi lúc không biết còn tốt hơn biết, nếu quả thật không biết gì, có lẽ Sở Thanh sẽ không làm khó Mạc Phỉ Phỉ, nhưng chuyện thành như vậy, cho nên Sở Thanh mới phô bày toàn bộ sức quyến rũ, muốn dùng thời gian ngắn nhất làm Mạc Phỉ Phỉ phải điên đảo tâm hồn.

"Sở Thanh, trong nhà cậu, chỉ có một mình cậu sao? Tại sao không thấy người thân của cậu ở cùng cậu?"”Có lẽ do Mạc Phỉ Phỉ đã chung sống quá mức vui vẻ với Sở Thanh, khiến cô quên mất giới hạn, sau khi nói ra khỏi miệng, sắc mặt chính mình cũng thay đổi.

Sở Thanh sững sờ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng Mặc Phỉ lại biến sắc, mặc dù không nói ra, nhưng anh biết, đối với Sở Thanh, người nhà chính là điều tối kỵ, là vết thương tuyệt đối không thể đυ.ng vào.

Với Sở Thanh, người nhà họ Sở cũng không phải là người nhà của cô, nhưng vẫn không thể thay đổi được thân phận của bọn họ, không gì đau đớn hơn so với việc bị người thân của mình phản bội.

“Thật…thật xin lỗi, tôi không có cố ý, tôi không biết người nhà của cậu cũng…”

“Người thân tôi vẫn còn sống, cô cũng chưa hỏi cái gì không nên hỏi.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái, vẻ mặt đến ánh mắt dịu dàng như vậy, thậm chí còn vươn tay khẽ xoa đầu Mạc Phỉ Phỉ an ủi: “Người thân của tôi d.đ.lqdhiện tại cũng ở thành phố B, mặc dù thất lạc, nhưng tôi cảm nhận được bọn họ vẫn sống tốt, hiện tại tôi đến thành phố B chính là vì tìm bọn họ.”

Lời này của Sở Thanh cũng không tính là nói dối, cô thật sự muốn đến thành phố B tìm người nhà, nhưng đối với Sở Thanh mà nói, người nhà của cô cũng không phải là Sở Nghiên và cha Sở, mà là ba người Lục Thần, Mộ Hi và Hoàng Á Lê!

Nghe xong lời này, sắc mặt mọi người cũng hòa hoãn lại, bọn họ thật sự sợ đã hỏi tới vấn đề gì không nên hỏi, nếu vậy, không khí sẽ thực lúng túng.

Mà Mặc Phỉ nghe thấy câu trả lời của Sở Thanh, lại bất đắc dĩ thở dài một cái, có lẽ người khác không hiểu người nhà trong miệng Sở Thanh là ai, nhưng anh lại biết, tuyệt đối không phải người nhà họ Sở, nếu đoán không sai, hẳn là ba người kia, người có thể vì cô liều mạng.

"Đúng rồi, Sở Thanh, tôi thấy cậu ở phương diện nghiên cứu khoa học rất có năng khiếu, người thông minh như cậu lại không làm nhà khoa học thật sự rất đáng tiếc.” Vào lúc này ông Mạc chủ động chuyển đề tài, thời điểm này không nên đi đạp vào bãi mìn của người khác thì tốt hơn.

“Ông Mạc, thật ra tôi cũng học sinh- hóa học, chỉ có điều năm nay mới là tân học sinh, tôi còn chưa học gì thì mạt thế đã bộc phát."”Khi nói những lời này nụ cười trên môi Sở Thanh hơi ngượng ngùng, thoạt nhìn như cậu con trai hàng xóm, làm người khác cảm thấy thật đáng yêu.

Mà thấy cảnh này, sự khinh thường trong lòng Nguyệt Yêu càng thêm mãnh liệt, chủ nhân càng ngày càng thích diễn kịch là thế nào?

" Ha ha, hóa ra là thế, khó trách cậu quen thuộc với những thứ kia như vậy, Sở Thanh à, nếu sau này có cơ hội, hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau nghiên cứu, đội khoa học chính là thiếu hụt những nhân tài như cậu đấy!” Mặc dù bây giờ Sở Thanh không có kiến thức chuyên sâu, nhưng với vài thứ này nọ thì so với thế hệ trước là bọn họ lại nhạy cảm hơn nhiều, nếu có thể, thật hy vọng có thể cùng Sở Thanh nghiên cứu.

“Vậy thì tốt, ông Mạc, nếu có cơ hội, tôi sẽ không khách khí làm phiền.”

Sau khi lấy được cam kết của Sở Thanh, hiển nhiên nét mặt ông Mạc dễn nhìn hơn nhiều, mà Mạc Phỉ Phỉ cũng rất vui mừng, dù sao chỉ cần có thể ở chung một chỗ thì cơ hội gặp mặt sẽ có thể nhiều lên.

Cứ như vậy trải qua hơn nửa ngày, khoảng cách đến Lương thành càng ngày càng ngắn, vì tiết kiệm thời gian để có thể đến Lương thành trước khi trời tối, ngay cả bữa trưa cả đoàn cũng ở trên xe gặm bánh mì. Chỉ có điều khi tới nơi, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, bởi vì lúc này dường như Lương thành đang gặp rắc rối lớn, xa xa có thể thấy được tang thi vây thành ba tầng trong ba tầng ngoài. Chuyện này...tang thi công thành lại có tiết tấu sao?

"Đây là...... Chuyện gì xảy ra?" Sở Thanh nhíu nhíu mày, sắc mặt khá là khó coi, vốn cho rằng lần hành động này của bọn họ sẽ cực kỳ thuận lợi, nhưng không ngờ còn chưa vào thành đã thấy nhiều tang thi như vậy.

“Trong Lương thành hẳn phải có quân đội canh giữ, tại sao lại thế này?” Triển Phi hơi nhăn mày, tựa hồ cảm giác được chỗ nào đó không đúng, Lương thành và những chỗ khác không giống nhau, điều kiện của nơi này tốt vô cùng, d.đ.lqdtừ đầu đã có quân đội đóng quân, đây có thể xem như một kho dự trữ lương thực lớn, mà bây giờ lại bị tang thi bao vây thế kia, chẳng lẽ bọn chúng thật sự chuẩn bị tiêu diệt hết loài người sao? Hay nói tang thi thật sự có trí tuệ?

“Vậy…chúng ta còn đi Lương thành không?” Sở Thanh nhìn tình thế bên ngoài, hơi nhíu mày, sau đó nghiêm túc phân tích tình huống: “Nếu như có thể, tôi cũng không mọi người đi Lương thành, dù sao hiện tại có người trong thành, nhìn lại cũng không có vấn đề gì lớn, mà hình thể những con tang thi kia đều là tang thi sơ cấp, sẽ không tạo nhiều uy hϊếp với người, tường thành kia tuyệt đối không phá được, nhưng là nếu như chúng ta đi, sẽ đối đầu trực diện với kẻ địch, như vậy quá mức nguy hiểm, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của mọi người, nếu nhất quyết muốn đi, tôi cũng sẽ hộ tống các người vào thành.” Sở Thanh cũng không nói muốn vào thành hay không, mà giao quyền quyết định lại cho đội khoa học.

Mà việc này lại gây khó khăn cho những người này, đúng là bọn họ muốn đi vào, nhưng cũng hiểu tiến lên lúc này quá mức nguy hiểm, bọn họ đều là những người tay trói gà còn không chặt, nếu khăng khăng muốn đi, sẽ chỉ làm mình bị thương, thậm chí còn liên lụy đến dị năng giả bên cạnh, nhưng nếu như không đi, không nghiên cứu triệt để nguyên nhân tang thi bao vây lần này là gì, dường như lại không thể cam lòng.

Mặc dù mọi người hiện tại cũng rất muốn đi, nhưng trong lòng cũng hiểu được, bây giờ quyền lựa chọn trong tay Sở Thanh, nếu Sở Thanh đã nói không đi, coi như bọn họ muốn đi cũng không có cách nào, nhưng đây cũng không phải là một cách, dù sao hiện tại không có Sở Thanh bảo vệ, nói không chừng bọn họ còn có cách vào bên trong thành công.

"Đi, nhất định phải đi, bởi vì tôi nhất định phải biết bên trong xảy ra chuyện gì!” Vì đây là nơi dừng chân của quân đội, nên Triển Phi nhất định phải tìm hiểu chuyện gì phát sinh, dù sao việc này không đơn giản, thậm chí anh mơ hồ có cảm giác, tang thi công thành lần này không đơn giản, mà có quan hệ nào đó với thế lực đặc biệt, có thể có người nào đó đang bí mật chế tạo tang thi!

Nếu quả thật là như vậy sẽ rất phiền toái, dù sao tình thế hiện giờ đã vô cùng cấp bách!

“Hình như tang thi ở chỗ này cũng không yếu, phó đội trưởng Triển, anh thật sự có lòng tin có thể bảo vệ tốt những người này sao? Phải biết, hiện tại những người này đều là người bình thường, nếu chúng ta không cẩn thận bảo vệ, có lẽ sẽ có không ít nhà khoa học bỏ mạng lại đây, anh quên nhiệm vụ của tôi là d.đ.lqdgì rồi sao?” Giọng nói của Sở Thanh khẽ vang lên, vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành, khiến Triển Phi chợt cứng họng. Anh biết Sở Thanh nói không sai, nhưng đối với người quân đội cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Mà ở một bên Nguyệt Yêu cùng Mặc Phỉ cũng rất nghiêm trang, nhưng trong lòng không nhịn được bắt đầu lặng lẽ châm chọc.

Ha ha, cái gì gọi là nhiệm vụ, lời này thật chẳng giống như một Sở Thanh tùy hứng làm bậy có thể nói ra được, hiện tại cô nói vậy, chỉ thể hiện một chuyện, bây giờ cô không muốn đi Lương thành, hay nói cách khác là không muốn phí sức vào những chuyện không được cám ơn kia.

Khi hỗ trợ thành phố A thủ thành một phần là vì thành phố A vẫn còn nằm trong tay nhà họ Cận, Đỗ Nham cũng là bạn của Lục Thần, phần còn lại là do tính tình thánh mẫu quấy phá, nhưng bây giờ Sở Thanh đã không còn như trước nữa, làm sao cô có thể đi làm những chuyện ngốc ngếch như vậy?

“Tôi cũng biết rõ, nhưng…” Triển Phi cắn răng, vẫn quyết định tiến vào Lương thành: “Đối với tôi mặc dù nhà khoa học rất quan trọng nhưng quân bộ cũng quan trọng không kém, nhà khoa học không thể mất đi, nhưng tôi cũng không muốn mất đi chiến hữu, cho nên xin mọi người có thể tha thứ cho tôi đây một lần.”

Triển Phi đứng lên cúi người thật sâu, khiến mọi người đều cảm nhận được thành ý của anh, liền vội vàng gật đầu đồng ý.

Mà thấy vậy Sở Thanh cũng gật đầu bày tỏ sự chấp thuận, nhưng lại thầm thở dài nhàn nhạt, hiện tại cô có thể khẳng định, những nhà khoa học này tuyệt đối sẽ không cùng Triển Phi trở lại thành phố A, dù sao với người vừa mới bắt đầu đã muốn buông tha người của bọn họ, bọn họ càng nguyện ý ở cạnh người suy tính vì bọn họ hơn.

Có điều với Sở Thanh, những thứ nhà khoa học này thật sự không có một chút tác dụng nào, bản thân cô đã không bị tang thi lây bệnh, mà dù người bên cạnh bị nhiễm cũng có cách riêng, coi như tạm thời không có biện pháp khác thì cô cũng có thể tự mình nghiên cứu chế ra giải dược.

Với Sở Thanh thì đây đều là chuyện nhỏ, nhưng nếu những nhà khoa học này nguyện ý đi theo cô thì cũng không có tổn thất gì, đúng không?

"Cám ơn mọi người ủng hộ." Hiện tại bởi vì chuyện của quân đội khiến Triển Phi hơi hoảng loạn, không nghĩ đến lời nói của mình sẽ đẩy đến hậu quả gì. Đôi khi lơ đãng như vậy, mọi người đều phải chịu trách nhiệm với những lời nói của mình, dù là lời nói vô ý, cũng có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Cứ như vậy, theo lời của Triển Phi, xe quân đội kiên định mở đường về hướng Lương thành, dọc đường đi Triển Phi không ngừng lo lắng cho quân đóng trong Lương thành,d.đ.l/qd nhưng không biết vì sao lại không cách nào liên lạc được, khiến anh càng thêm sốt ruột, cuối cùng khi sắp tới chân thành trú quân cũng khôi phục lại thông tin, cứ như vậy hai bên trong ứng ngoài hợp, xe rốt cuộc vào được Lương thành.

"Lão Phương, đây là chuyện gì xảy ra, thế nào mới trong thời gian 1 tháng các anh đã thành thế này?” Nhìn mọi người buồn thiu, đôi chân mày của Triển Phi càng ngày càng gần, chỉ là không biết đã có chuyện gì, khiến anh ta không tiện mở miệng.

“Triển Phi, có một số việc, ai......tôi thật sự nên sớm nói với cậu mới phải.” Lão Phương thở dài một cái, không biết nên nói thế nào, dù sao chuyện nơi đây quá mức phức tạp, cũng không phải một lời có thể nói rõ ràng.

“Dù thế nào, trước tiên anh nói cho tôi biết đã có chuyện gì, chỉ có vậy tôi mới có thể tìm cách giúp anh giải quyết được!" Triển Phi cũng thật bất đắc dĩ, lão Phương này cái gì cũng không nói, anh biết phải giúp thế nào!?

"Chuyện là như vầy......" Theo lời kể của lão Phương, mọi người dần dần hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra khi mạt thế mới bắt đầu, Lương thành được chỉ định là địa điểm chiến lược quan trọng, đất đai ở đây rất thích hợp cho mọi vật sinh trưởng, nên một đám bọn họ mới phải xuất hiện ở chỗ này, trồng trọt rồi thu hoạch, cung cấp lương thực cho các căn cứ. Nhưng sau đó một tuần, bọn họ dần nhận ra chỗ không đúng.

Vốn dĩ

nơi này hẳn đã sớm được thanh lý sạch sẽ, dù sao Lương thành nguyên bản chính là một thành phố dân cư lưu động rất lớn, dân bản địa cũng không có mấy. Nhưng số lượng tang thi thì lại có gì đó không chính xác, dù toàn bộ tang thi của cả thành phố cộng lại cũng không thể nhiều như phía ngoài kia được. Lúc này lão Phương liền nổi lên nghi ngờ, muốn điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không làm không biết, khi tra ra mới giật mình, đám tang thi kia cũng không phải ở chỗ này, mà không biết ảnh hưởng cái gì bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây.

Càng kỳ lạ hơn là, những con tang thi kia cũng sẽ không tùy ý công kích loài người, nhưng lại chỉ có một mục đích chính là không để người bên trong ra khỏi thành, cũng không cho người bên ngoài đi vào.