*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Nuy Ham
Giờ khắc này, Sở Nghiên có một loại cảm giác không thể cứu vãn, không có cách nào, thật sự Sở Thanh là quá mạnh mẽ, cường đại đến không để cho cô biết phải chống cự lại thế nào, vốn là có chút cao hứng, nhưng sau khi thấy Sở Thanh có được dị năng hệ Lôi, thì toàn bộ biến mất hầu như không còn.
Kiếp trước, Sở Thanh được xưng là cỗ máy chém gϊếŧ cũng bởi vì có dị năng hệ Lôi, hơn nữa người có dị năng hệ Lôi là người có tính khí tương đối nóng nảy, nếu như cô còn chọc Sở Thanh nữa, cô không xác định được mình có thể bảo vệ mạng của mình được không nữa.
"A Thanh, bây giờ em có lại dị năng, chúc mừng em." Lúc này Sở Nghiên chỉ có thể cười nói như vậy, mặc dù bây giờ trong lòng của cô trừ oán hận ra thì không có bất kỳ cái gì, nhưng hiện tại cô lại không thể lộ ra một chút chán ghét nào, nếu để cho người khác biết tâm tư của cô, người cuối cùng rơi vào vạn kiếp bất phục chỉ có thể là cô!
"Cám ơn." Sở Thanh khẽ mỉm cười, không biết tại sao Sở Nghiên lại có cảm giác xấu, quả nhiên, lời kế tiếp của cô đã triệt để làm cho sắc mặt của Sở Nghiên vô cùng khó coi: "Nếu như không phải hôm nay Sở đại tiểu thư "không cẩn thận" làm đổ tô canh kia, tôi cũng không có dũng khí liều mạng như vậy đấy."
Sau khi Sở Nghiên nghe được câu này thì dữ tợn cắn môi, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới bởi vì một hành vi của mình lại khơi lên lòng háo thắng của Sở Thanh, để cuối cùng tạo cơ hội cho Sở Thanh hạ quyết tâm đi phục hồi dị năng của mình, tại sao mỗi một lần Sở Thanh giống như ở lúc xui xẻo đều là cô khích lệ Sở Thanh!
Không thể không nói, giờ phút này thật sự Sở Nghiên đã nói lên chân tướng, nếu như vừa mới bắt đầu không phải do Sở Nghiên tính kế, Sở Thanh có lẽ sẽ không tiến bộ như vậy.
Kiếp trước, ngoài trừ tu luyện, cô cũng không có bất kỳ niềm vui thú nào, cô muốn trải nghiệm một cuộc sống của người bình thường, nếu lúc đó Lục Thần thành công đến trường đón cô, không để cho tay cô dính máu tanh, có lẽ cả đời này cô có thể tình nguyện bình thường, nhưng bởi vì sau khi dính phải máu tanh, Sở Thanh đã không có biện pháp trải nghiệm loại cuộc sống yên tĩnh kia.
Mà sau khi Hoàng Á Lê nghe cô nói xong, không khỏi cười thầm trong lòng, A Thanh thật đúng là tức chết người không đền mạng nha! Biết rõ thực lực bây giờ của cô ấy tiến bộ sẽ làm cho Sở Nghiên hận chết, mà cô ấy còn không có chút do dự nói tiến bộ của mình là bởi vì có Sở Nghiên khích lệ, cái này không nôn chết Sở Nghiên mới là lạ đó!
Quả nhiên y như tưởng tượng của Hoàng Á Lê, hiện tại Sở Nghiên là thật sự sắp nôn chết rồi, nhưng cô lại cái gì cũng không thể nói, nếu như cô nói ra cái gì không đúng, cô biết kết quả của cô nhất định sẽ rất thê thảm, nhất là bây giờ còn có ánh mắt nhìn cô chằm chằm của Mộ Hi, giống như nếu cô nói ra cái gì đó sai sẽ lập tức hủy dung cô.
Cứ như vậy, không khí lúc này ở đây có chút cứng nhắc, thời gian kế tiếp, bởi vì Sở Thanh cố ý làm lạnh, mà không khí không thể cao nổi, mọi người đều im lặng nhìn tất cả, bất kể là ai cũng không có dũng khí đi tìm phiền toái với Sở Thanh vào lúc này, lực chiến đấu khϊếp sợ kia của Sở Thanh ai dám đi trêu chọc cô, cái này không phải đi tìm chết sao?
Thời gian lơ đãng từ từ trôi qua, cứ như vậy mưa to ba ngày dần ngừng lại, nhìn mặt trời đã lâu rồi không thấy trên bầu trời, tất cả mọi người đều có cảm giác sống lại, cái loại cảm giác sống trong một không gian nhỏ hẹp thật sự rất không thoải mái.
"Có thể đi." Nhìn ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, tâm tình Sở Thanh tốt hơn nhiều.
Điểm đường nhìn chú ý của những người khác hoàn toàn bất đồng với Sở Thanh, các cô thấy những mảnh vỡ thủy tinh bị nước mưa ăn mòn, trong lòng từng trận run sợ, nếu như thủy tinh mỏng thêm một chút nữa, có phải nước mưa sẽ lọt vào đây hay không, sau đó dần dần ngập mặt đất, làm cho bọn họ chạy trời không khỏi nắng?
Mà đi ra khỏi siêu thị càng làm cho cảm xúc mọi người mãnh liệt hơn, bởi vì bọn họ nhìn thấy siêu thị đã bị nước mưa làm cho lung lay sắp đổ, nếu như mưa vẫn không ngừng, chẳng phải siêu thị sẽ không còn làm ô dù cho bọn họ, ngược lại bọn họ sẽ bỏ mạng ở đây!
Bốn người Sở Thanh lái xe chạy từ từ trên đường, bởi vì lúc trước xe đã trải qua cải tiến, cho nên tiếng ồn rất nhỏ, lúc này, mặc dù tang thi đã bắt đầu tiến hóa, nhưng lại hoàn toàn chưa thích ứng được lực lượng mới, cho nên dưới ánh nắng mặt trời, tang thi hoạt động còn rất chậm.
"A Thanh yên tâm, hiện tại sẽ không có cái gì nguy hiểm, mấy ngày nay chúng ta nắm chặt thời gian lên đường, xác định hạn trong một tuần phải chạy tới thành phố J." Thành phố J được coi là nơi ít người nhất trong cả nước, nhưng lại là một thành phố có khu vực rộng nhất, cho nên sau khi đến thành phố J, chỉ cần cẩn thận một chút cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Dĩ nhiên, đây chỉ là đối với hiện tại, nếu như vào nửa năm sau thì không chắc, bởi vì xanh hóa (*) ở thành phố J có thể nói là tốt nhất cả nước, nếu như ở thời bình, coi như là chuyện tốt, nhưng một khi đến mạt thế, vậy thì sẽ là nguyên nhân bắt đầu cho tai họa.
(*) Ở chỗ này cũng có thể xem như tác giả đang nói đến Lục Lâm, vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông - Vương Phượng thời Hán ~> Tóm lại ý nói Thành phố J ở đây là một Thành phố "Đô thị xanh")
Sau nửa năm mạt thế đến, không chỉ con người biến thành tang thi, còn sẽ xuất hiện không ít động vật biến dị và thực vật biến dị, khi đó thành phố J chính là thiên hạ của thực vật biến dị, trừ một số ít người dị năng hệ Thực vật ra, tất cả mọi người đến thành phố J chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho thực vật biến dị.
"Ừ." Sở Thanh gật đầu, sau đó hơi nhắm hai mắt lại, trong hai ngày này vẫn mưa to không ngừng, âm khí đặc biệt nồng nặc trong không khí, nếu như thân thể cô chưa khỏi hẳn, không chừng có biện pháp đi hấp thu âm khí kia, mà bây giờ thân thể của cô đã khôi phục lại, tự nhiên là sẽ nắm chặt thời gian hấp thu nhiều âm khí hơn một chút để trợ giúp mình tu luyện.
Căn bản mấy ngày nay Sở Thanh cũng không ngủ không nghỉ, hơn nữa, nếu như không phải bởi vì có cô, siêu thị lung lay sắp đổ cũng không chỉ là lung lay sắp đổ!
"Chờ một chút!" Đột nhiên Sở Thanh mở mắt, nhìn về nơi nào đó, mày hơi nhíu lại, trong mắt giống như mang theo chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Dừng xe, bên kia có người cầu cứu."
Ở mạt thế không phải người nào cũng có thể cứu, điểm này Sở Thanh hiểu rõ, bởi vì cô cũng là đi ra từ trong thế giới ăn thịt người, cho nên tất nhiên là sẽ không có tư tưởng đồng tình, mà bây giờ để cho cô kêu Mộ Hi dừng xe, nguyên nhân trừ bỏ lời cầu cứu kia, còn có một nguyên nhân khác là cô cảm giác được khí tức của những người kia rất ôn hòa chính trực, người như vậy tất nhiên sẽ không phải loại người xảo trá.
Kiếp trước người như vậy là người cô không thích nhất, nhưng bây giờ đã là mạt thế, kết giao được với bạn bè như vậy, ngược lại cũng là một chuyện tốt, không cần phải lo bị đâm một dao sau lưng.
Có thể trở thành Ma Tôn, tự nhiên Sở Thanh không phải người bình thường, cô nhìn toàn bộ cũng không phải bằng cách nhìn cua một người bình thường có thể sánh được, mỗi quyết định của cô đều có đạo lý của riêng cô.
Mà trong bốn người trong xe, Sở Thanh mơ hồ trở thành thủ lĩnh, cho nên khi Sở Thanh ra lệnh cho bọn họ, tự nhiên sẽ không thể không nghe theo, mặc dù không biết tại sao Sở Thanh vẫn luôn không có lòng từ bi nào lại vào lúc này muốn cứu người, nhưng lại không có trở ngại để bọn họ nghe theo Sở Thanh ra lệnh.