Ý Xuân Hòa Hợp

Quyển 3 - Chương 17: Cô Đường, cô có thoải mái không? (H)

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

"Ưm ưʍ.”

Huyệt nhỏ yêu kiều được lấp đầy dồi dào, thịt non lại bị nhiệt nóng hầm cho thoải mái thỏa đáng, hoa huy*t đóng mở phun ra nuốt vào, khuấy động say sưa ngon lành. Dưới chân cô run lẩy bẩy, cánh tay chống đỡ cũng run run rẩy rẩy, toàn bộ thân thể mềm mại phải dựa vào khuỷu tay anh và gậy th*t trong cơ thể mình, do đó chịu sự đánh phá vừa sâu vừa nặng.

“Làm” trong thời gian dài như vậy, huyệt nhỏ đẩy nhanh khiến da đầu anh run lên, thịt thơm co rút lại thành một khối, dịch mật dư thừa, lúc rút ra cắm vào đã chật hẹp lại không mất đi sự trơn tru, phối hợp với anh tới mức không chê vào đâu được.

Cố Tử Châu hôn một cái lên gáy cô, sự gần gũi da thịt khiến anh lập tức nhận thấy người đẹp trước mặt mình đang run lẩy bẩy, huyệt nhỏ cũng theo đó mà thu nhỏ lại; kế tiếp là một màn hôn khắp trời khắp đất, một dấu hôn kéo dài từ phần gáy xuống phần da thịt bên dưới của cô.

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá lợi hại rồi.

Cô quả thực bị thổi quét quá nhanh, sóng triều nuốt sạch, bị người đàn ông kia thao túng đến mức trong đầu trống rỗng, không tài nào suy xét được, chỉ có thể dùng huyệt nhỏ mẫn cảm để cảm nhận gậy th*t, cảm nhận xem làm sao gậy th*t của anh có thể đánh thẳng về phía trước huyệt, chà xát ma sát khắp huyệt, hung hăng ức hϊếp miệng nhỏ của tâm hoa non mềm trong cô.

"A..." gậy th*t thô to của người đàn ông với khí lực cường tráng, tính năng siêu mạnh đã khiến cô khó có thể tiếp nhận, huống hồ huyệt nhỏ run rẩy cũng sắp đến cao trào, tiếng thở dốc cao thấp không ngừng bật ra khỏi đôi môi anh đào.

"Bùm bụp xì xì!” (Nguyên văn là phốc xuy – Thông cảm ta là tiểu cô nương nên chả biết cái tiếng đó nó ra sao nữa, hị hị)

gậy th*t màu đỏ tím nở căng vẫn cứ hung mãnh đâm vào huyệt nhỏ đã sưng đỏ, đầu gậy vĩ đại rút ra cắm vào tâm hoa, khiến cho đầu óc cô tràn đầy sự khuây khỏa và cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ không gì sánh kịp.

Khi cơn cao trào đánh úp, cô dùng sức nheo đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa đầy sắc dục, thấy rõ mình trong gương, hai má ửng hồng, xinh như quả đào, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, cái bụng bằng phẳng lộ ra hình dạng gậy th*t, hoa huy*t nhỏ giữa hai chân đang ngậm lấy gậy th*t chẳng giống ai kia cực kỳ kín đáo, không một khe hở, phóng đãng đến cực hạn. Nhìn xem bụng cô hết căng lại đầy, trong nháy mắt đã đến đỉnh điểm.

"Cô Đường, cô có thoải mái không?”

Cố Tử Châu buông đùi cô ra, nhưng thời gian lêи đỉиɦ đã rút bớt khí lực của cô, cô xụi lơ như một cụm mây mềm, để mặc anh khống chế thao túng, đẩy ngã cho nằm sấp xuống giường. Anh nắm hai chân cô nâng lên, đặt gối mềm dưới bụng cô làm đệm lót, tư thế này “mạnh mẽ” hơn mấy trăm lần, cuối cùng anh tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ mềm mại của cô.

Cô cho rằng đây là kết thúc ư? Chưa đâu.

Cô để Cố Tử Châu ôm mình vào phòng tắm, anh liền lấy danh nghĩa rửa ráy sạch sẽ để dùng vòi hoa sen cọ rửa nơi riêng tư mềm mại đã sung huyết của cô, sau đó lại đẩy gậy th*t vào chà xát, đánh phá tử ©υиɠ rất sâu, đánh phá vào trong để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình chảy ra.

Đợi anh cọ rửa xong, cô đã lêи đỉиɦ thêm một lần nữa, thân thể mẫn cảm đến mức vừa chạm vào liền không ngừng run rẩy.

Tuy rằng cực kỳ mệt, tay chân mềm đến mức không cử động được, nhưng không hiểu sao giờ phút này ý thức của Đường Tô Nhã lại thanh tỉnh lạ thường. Cô nằm trong chăn ấm, khép hờ mí mắt, tế bào não hoạt động mạnh một cách kỳ lạ, lúc thì là Triển Dương, lúc lại là Diệp Linh, có cả hình ảnh của Diệp Cảnh, tất cả hình ảnh đều đan xen lẫn nhau.

Cô nằm một lát, tay chân lấy lại chút sức lực, cô mới ôm chăn ngồi dậy, vừa định xuống giường thì Cố Tử Châu đã bước ra khỏi phòng tắm: “Muốn làm gì thì tôi giúp cô.”

Cô chỉ vào mặt bàn bên cạnh cửa sổ: “Túi xách của tôi, tôi muốn lấy túi xách của tôi...”

Cô mở khóa kéo của túi xách ra, cầm điện thoại mở khóa, tìm ra mười ba đoạn băng ghi âm lúc trước, đính kèm chúng vào hộp thư gửi cho Diệp Linh. Cô suy nghĩ rồi tìm tên của Diệp Linh trong chỗ “người liên hệ” (danh bạ), cho vào danh sách đen.