Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tựa như có khói lửa nổi tung lốp bốp ở trong đầu làm cho cô hoa mắt mê man, thân dưới lại bị va chạm mạnh một hồi, khiến cho toàn bộ lớp thịt non mềm bị đâm quyết liệt phải nghe lời, phần mẫn cảm đẹp đẽ bên trong cảm thụ được vật cứng nóng rực vừa rút vừa đẩy, ma sát làm cho người ta vừa kinh hãi vừa khuây khỏa. Giờ phút này, những suy nghĩ phức tạp rối rắm của cô đang cào xé lấy nhau,
"Cố... Cố... Tử Châu... Chậm một chút... A... Nhẹ chút... Không... Đừng nhanh quá..." Không cần mau nữa rồi..." Cô lắc đầu kịch liệt, chẳng biết phải làm sao cả, mái tóc dài màu hạt dẻ quét loạn xa trên lưng, cuối cùng rơi xuống gáy cô như đám tơ vò.
Anh chẳng những không như cô mong muốn mà phần eo hẹp còn đong đưa đêm, gia tăng tốc độ rút ra cắm vào, gậy th*t tráng kiện liên tục vào ra ở phần mông non mềm như đậu hũ mới xuất lò, miệng hoa huy*t phấn hồng bên dưới mυ'ŧ lấy một cách khó khăn, rốt cuộc vẫn không theo kịp tiết tấu quá nhanh của anh.
Không được đâu! Cô không chịu nổi đâu! Nhanh quá! Sâu quá!
Đường Tô Nhã muốn giãy dụa thân thể để giảm bớt thế công của Cố Tử Châu. Bàn tay to ở bên hông bỗng chốc bóp chặt lấy cô, không cho nhúc nhích. gậy th*t càng vào sâu càng đánh phá huyệt nhỏ dữ dội, đỉnh đầu gậy hung hăng nạo vét vô số nếp nhăn trong tầng tầng lớp lớp thịt mềm, vòng vo quanh co rồi đi thẳng về phía tử ©υиɠ, giãn nở kịch liệt, căng tràn chỗ ấy của người phụ nữ.
"Không... Đừng... Tôi chịu không nổi nữa... Thật sự chịu không nổi..."
Giọng nói của cô mềm mại tinh tế, xen lẫn với tiếng khóc khản đặc. Cố Tử Châu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hoa lê đẫm mưa của cô, nước mắt trong suốt trào quanh mắt hạnh rồi tràn ra như tuyết tan trên gò má, hàm răng nhỏ cắn môi anh đào mọng nước, khóc nức nở tội nghiệp.
Bị sự tưởng tượng của bản thân câu mất hồn, không kìm chế được nữa, anh thở dốc một hồi, thân dưới càng động càng hăng say. "Bụp, bụp, bụp", cơ bụng hung hăng đánh vào phần mông nhỏ co giãn, đút gậy vào cái miệng bé bỏng kia, không chút gián đoạn.
"A... Đừng... Đừng..." Cô hét lên chói tai, cho dù thế nào cũng không thoát khỏi việc bị ai đó đâm sâu giữ chặt. Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu tựa như dòng điện chạy qua, tay chân mềm yếu và phần eo lẫn phần bụng của cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, huyệt nhỏ vốn thít chặt chật hẹp liều mạng co rút, nhưng vì có vật cứng chôn sâu ở trong nên không thể khép, ngược lại còn ngậm lấy gậy th*t căng đầy, miệng nhỏ mυ'ŧ một cách đói khát. Hành động này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính tận trong xương tủy của người đàn ông. gậy th*t đâm vào rút ra, đánh thẳng về phía trước... Sự nhiệt tình của anh đúng là muốn đâm cô đến chết mà!
Niềm vui sướиɠ sâu sắc giống như tia sét trong bão đánh xuống. Cô sợ run, lay động cả người, linh hồn bị chấn động. Lực mạnh khiến cô giàn dụa nước mắt, cảm giác đau từ huyệt nhỏ lan khắp người, lại để cho kɧoáı ©ảʍ mê man sinh sôi, cắn lấy gậy th*t từng vòng thật chặt, tựa như không cắn đứt đầu gậy đầu sỏ kia thì sẽ không bỏ qua.
"Chặt quá, đừng mυ'ŧ chặt quá." Bị cắn lấy như vậy, Cố Tử Châu không tránh khỏi phiêu lãng bồng bềnh.
Huyệt nhỏ càng cắn nhanh, gậy th*t càng đâm mạnh, lực ma sát rút ra đâm vào thêm phần mạnh mẽ, khiến cho từng nếp nhăn, từng thớ hoa mềm mại non mịn, từng lớp thịt, tử ©υиɠ hoa bé bỏng, không có nơi nào không bị gậy lớn xâm phạm cả.
"Quyết liệt quá... Đừng... Cố... Cố Tử Châu... Tôi không được... không chịu nổi nữa..."
hoa huy*t nhỏ chịu đủ mọi sự chà đạp, cửa nhỏ bị đâm đỏ rực, phấn chấn hóa thành đỏ tươi, đã thế còn bị cây gậy lớn chèn ép, dáng vẻ thật sự quá dễ thương đáng yêu, khiến cho người ta càng muốn chà đạp thêm nữa.
Cố Tử Châu tiếp tục cử động phần eo, gậy xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, hoàn toàn tiến vào tâm hoa, chiếm lấy tử ©υиɠ. Đầu gậy nghiền nát từng thớ thịt trong ấy.
"A!!!"
Vị trí này dữ dội và mẫn cảm như vậy, anh lại nghiền nát muốn đòi mạng. Tay chân cô run lẩy bẩy, sợ không kiên trì nổi nữa, huyệt nhỏ co rút kịch liệt rồi phun ra từng đợt nước: "Mau dừng lại... dừng lại... Không chịu nổi nữa... Sắp lên rồi..."