Ý Xuân Hòa Hợp

Quyển 2 - Chương 15: (H) Kêu như vậy sẽ hấp dẫn ông đây mất!

Diệp Thư hít khí lạnh, cánh môi khẽ mở ra, tựa như một đóa hoa anh đào vừa nở rộ. Cô quay đầu, không muốn nhìn thấy “đồ chơi” của Khương Nhạc (chương trước có nhắc đến cái gì của ai đó xổ ra ấy). Khương Nhạc thấy cô đỏ mặt rồi quay đi, anh nhịn không được mà hôn, hôn một cái lại thêm một cái, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo cô ra.

Thân thể mềm mại như tuyết như ngọc, mỗi một tấc da tấc thịt đều trắng mịn như tơ lụa, nhất là bầu ngực đẹp đẽ, đầy đặn, ấm áp, vểnh cao, khiến người ta yêu thích đến mức không nỡ buông tay.

Khương Nhạc nắm lấy đôi gò bồng đảo, ngón cái đè xuống nhũ hoa rồi gảy (đẩy qua đẩy lại như gảy lên dây đàn). Cảm xúc trơn nhãn đầy lòng bàn tay, co giãn mười phần, quả thực là mê hoặc người khác. Anh tăng thêm phần lực, hung hăng xoa xắn rồi vắt bóp, lớp thịt như đậu hũ non màu tuyết trắng rỉ ra từ khe hở, cực kỳ phóng đãng.

"Nhẹ một chút, đau." Diệp Thư khẽ nhíu mày, gò má càng thêm ửng đỏ. Hơi thở cô trở nên dồn dập, giọng nói mềm mại uyển chuyển, dường như có ý mê hoặc người khác mà lại dường như động tình rồi.

"Đau ở đâu vậy? Đầu nhũ hoa của em vui mừng khi được anh chơi kìa, em nhìn xem, nó cứng y như đá, còn dám nói một đằng, nghĩ một nẻo à?”

Cô nhếch môi, không nói chuyện nữa. Bàn tay thô của đàn ông có vết chai mỏng, trong lúc ma sát giống như truyền điện vào người cô, dòng điện xẹt qua chỗ kia, chỗ kia liền mất sức lực, mềm yếu như bông vải.

Lời lẽ mềm mại, ướŧ áŧ của người đàn ông (Khương Nhạc) khiến ngực cô dao động, dần dần lan truyền xuống eo, bụng, rốn, bắp đùi, chôn mồi lửa xuống từ từ. Ngọn lửa bốc lên, càng ngày càng mạnh, cháy đến mức sôi trào cả máu. Miệng lưỡi hanh khô, da thịt trắng nõn của cô đổ một lớp mồ hôi, hoa huy*t nhỏ nơi bắp đùi cũng xôn xao lạ thường, chất dịch ẩm ướt không ngừng trào ra, thấm đẫm cả chiếc qυầи ɭóŧ.

Diệp Thư xấu hổ, kẹp chặt hai chân nhưng lại làm Khương Nhạc phát hiện động tác của mình. Cô nghĩ... thôi xong rồi.

Chiếc qυầи ɭóŧ giữa hai chân ướt sũng, vừa mỏng vừa kéo căng, căng đến mức để lộ hình dạng chỗ đó, cánh hoa mê người lõm xuống, khe hở hẹp hiện ra rõ ràng.

Kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, Khương Nhạc vội vàng xoa cánh hoa mềm mại, ướŧ áŧ để đùa bỡn.

"Anh đã nói huyệt nhỏ của Thư Thư đã lắm, thích ăn gậy th*t lớn mà không chịu thừa nhận, còn đánh cả anh.”

"Chậc chậc, nhìn huyệt nhỏ của em kìa, anh chưa chạm vào mà nó đã chảy nước nhiều như vậy, có phải rất thèm ăn gậy hay không?”

Được anh vỗ về, hai miếng thịt nảy nở như cánh hoa hồng nhỏ giãn ra, đường vào trong hoa không ngừng chảy róc rách, ướt hết cả hai ngón tay anh.

"A..." Ngón tay vừa dài vừa thô thăm dò đường vào cẩn thận, ma sát với lớp thịt mẫn cảm bên trong, nhanh chóng rút ra cắm vào, mỗi lần đều thỏa mãn cảm giác như có nước chảy lan đến tứ chi, chảy qua tim, khiến cho tâm hồn sâu thẳm rung động.

"Huyệt nhỏ chặt quá, ướt ghê.” Lại thêm một ngón tay được đút vào, hai ngón tay khép lại, đồng loạt ra vào, không ngừng đẩy mở cái miệng nhỏ hồng hào bên ngoài, đánh phá làm cho bọt nước văng tung tóe.

Diệp Thư không thể kiềm chế cảm giác thỏa mãn, cô phát ra tiếng rêи ɾỉ, mềm mại uyển chuyển, lọt vào tai Khương Nhạc khiến anh giật mình. Thắt lưng đã tê rần cả đi, anh bỗng dưng rút ngón tay ra, “Mẹ nó, kêu như vậy sẽ hấp dẫn ông đây mất! Xem anh dùng gậy th*t lớn gϊếŧ chết em đây!”

Đầu gậy với kích cỡ to bằng quả trứng ngỗng nhắm thẳng vào nơi trắng nõn nà, đẹp đẽ đáng yêu. Nơi ấy đầy mật dịch, anh khẽ hạ thắt lưng xuống, đâm vào nơi ấy một cái, tuy rằng gian nan, nhưng anh vẫn có thể đẩy đầu gậy thẳng vào trong.

"Không cần... Không cần... Mau đi ra..."

Thô quá, to quá, căng quá, huyệt nhỏ bị xé rách rồi!

Cô giãy dụa hết sức, nhưng làm sao có thể chống lại sức mạnh của người đàn ông? gậy th*t lớn dùng tốc độ khác thường, thong tha để xâm nhập từng chút một vào huyệt nhỏ. Cây gậy cường tráng đưa đẩy huyệt nhỏ mềm mại, nhồi đầy cả đóa hoa, không chừa một khe hở, đỉnh đầu tiếp xúc với tâm hoa non mềm rồi mà vẫn không buông tha, tiếp tục luồn lách vào bên trong.

Diệp Thư cắn chặt môi, nắm lấy drap giường, cố gắng thả lỏng người, thừa nhận gậy th*t của Khương Nhạc đang xuyên qua tâm hoa, công chiếm tử ©υиɠ mềm mại. Đã lâu rồi không chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cô dang thẳng bắp đùi, thân thể run lẩy bẩy, run cho đến khi lêи đỉиɦ lần thứ nhất.