Sau một trận mây mưa vui sướиɠ, hai người nhìn nhau mà chẳng nói gì, bầu không khí xung quanh tràn đầy hơi thở lẫn hương vị tìиɧ ɖu͙© còn sót lại đang dần lên men chợt trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
L*иg ngực trần trụi, ướt đầy mồ hôi của Khương Nhạc phập phồng kịch liệt, sau đó từ từ bình tĩnh lại. Anh hưởng thụ cảm giác được huyệt nhỏ non mềm bao vây, vừa thỏa mãn vừa bỏ bớt sự sắc bén lẫn luống cuống. Khương Nhạc lười biếng, híp mắt lại, đầu gối đè nhẹ lên vai Diệp Thư, ôm lấy thân mình không ngừng run rẩy của cô, lè lưỡi rồi liếʍ lấy liếʍ để cần cổ trắng nõn.
Cảm giác ướŧ áŧ xen lẫn thô ráp đã kiềm chặt dây thần kinh của cô. Cô không ngừng run rẩy, nổi hết da gà. Khương Nhạc thấy cô kỳ lạ, anh liếʍ càng hăng say hơn, đôi môi mỏng cất tiếng cười tựa như làn gió xuân thổi lướt qua, hàng mi dài chứa đầy sắc xuân, ánh mắt tinh anh nhìn xuống, “Bảo bối Thư Thư mẫn cảm vậy sao?”
“Cút ngay, cút ngay.” Lý trí dần lấy lại, Diệp Thư xấu hổ và giận dữ không thôi. Cô đẩy đầu anh ra, anh lại chống cả người dậy, che khuất cơ thể cô.
Hương vị thấm tận trong cốt tủy, Khương Nhạc không muốn làm cô trở nên đáng thương. Du͙© vọиɠ rục rịch, anh dùng ánh mắt thâm trầm để nhìn ngũ quan xinh xắn của cô, bỗng nhiên cảm thấy ái tình vĩ đại, lấp đầy cả trái tim. Anh gọi tên cô từ tận đáy lòng mình, “Thư Thư, Thư Thư.”
Đôi mắt như lửa nóng khiến khuôn mặt cô bị bỏng. Cô nhắm mắt lại, lựa chọn lảng tránh, “Đừng gọi tôi như vậy, anh không xứng.”
Khương Nhạc dùng gậy th*t trương to đυ.ng vào cô một chút, “Bệnh hay quên của em cũng nặng thật đấy. Lúc hẹn nhau ở công viên Phỉ Thúy Ngọc Hồ, em đã cho phép anh gọi, là em cho phép, sao anh lại không xứng cho được?”
“Thư Thư, vừa rồi em khó chịu sao? Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé.” Bị du͙© vọиɠ làm cho không rảnh để bận tâm đến những cái khác, Khương Nhạc nhấc thân thể mềm mại của Diệp Thư lên, để cô ngồi đối mặt với mình bằng tư thế cưỡi ngựa. gậy th*t tiến vào với một chiều sâu không thể tưởng tượng nổi, đầu gậy cứng rắn đập vào tâm hoa, sau đó chui tọt vào trong.
“Đừng... Đừng... đi vào...”
Vẻ mặt Diệp Thư trở nên khủng hoảng, từng ngón tay trắng mịn của cô nắm chặt lấy cơ vai bắp thịt rắn chắc của Khương Nhạc, lông mi ứa nước mắt trong suốt, thân thể được tiếp thêm sức mạnh từ cơn sợ hãi, thân hình mềm mại như nước mùa xuân lại tránh thoát được từ trong tay Khương Nhạc. Mắt thấy gậy th*t sắp sửa rút ra khỏi huyệt nhỏ, Khương Nhạc dùng một tay nắm chặt vòng eo của Diệp Thư, lực mạnh khiến cho cả người cô hạ xuống, gậy th*t lại bị huyệt nhỏ nuốt vào.
“Không... Đừng... Khương Nhạc... Buông tha cho tôi...”
Khương Nhạc nắm chặt vòng eo của cô, khiến người cô lên xuống kịch liệt. Mấy sợi tóc đen tán loạn trên lớp da thịt tuyết trắng phân tán ra khắp đầu vai, trước ngực, sau lưng, từng sợi từng sợi, mê hoặc tinh thần con người.
“Bảo bối Thư Thư, huyệt nhỏ chặt quá, anh làm mà nó chẳng chịu buông, nhanh ghê ấy.”
Trải qua hai lần cao trào, hoa huy*t nhỏ không còn mềm xốp, ngược lại còn dẻo dai, đầy lực mạnh mẽ, co rút rồi cắn chặt không ngừng, ép người đàn ông đàn giao hoan phải tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Miệng huyệt càng đáng yêu hơn, giống như đói bụng lâu ngày vậy, muốn ăn muốn nút, cả cây gậy lớn bị hút thẳng vào bên trong.
“Lại hút, lại cắn, thật thoải mái.” Dường như huyệt nhỏ có thể nghe hiểu lời anh, mới đó mà nó đã cắn gậy th*t thêm một miếng nữa. Khương Nhạc thét lớn, thắt lưng tê rần, “Đã ghê ấy, em thích anh làm kiểu này ư?”
Tốc độ của anh đột nhiên nhanh hơn, cánh tay có lực thao túng thân thể Diệp Thư. Cô không chịu nổi sự khống chế mà lắc lư cái eo nhỏ, bầu ngực non mềm xao động mê người, huyệt nhỏ cấp tốc cắn nuốt gậy th*t đi vào rồi lại nhổ ra, tầng tầng lớp lớp thịt bên trong co rút rồi vuốt phẳng, từng cơn khuây khỏa mạnh mẽ xuất hiện lần lượt, thổi bay lý trí của cô.