Mạnh Khinh Khinh nghiêng khuôn mặt trái xoan, vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc.
Đợi đến khi thân hình cao lớn của anh chắn hết ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ sát đất, nhốt cô vào thế giới bóng tối, đôi mắt to tròn của cô mới trợn to. Mạnh Khinh Khinh quay người, muốn chạy ra khỏi cửa, nhưng thân mình cô còn chưa kịp động, cổ tay mảnh khảnh đã bị bàn tay to như một gọng kìm bằng sắt của Hứa Nghiễn tóm lấy.
Anh nắm tay cô, đưa lên ngang ngực mình, vẻ mặt trong bóng tối vừa nặng nề vừa lạnh lùng, “Chạy đi đâu? Không phải nói là bảo cô cho cô cũng chịu liền? Tôi tự mình bước tới, cô chạy đi đâu vậy?”
"Tôi... Tôi chỉ đùa thôi... Thật sự, thật sự là đùa đó... Tổng giám đốc, anh buông tôi ra.”
Mạnh Khinh Khinh sợ hãi tột cùng. Cô cố gắng rút tay về, nhưng sức lực của hai người cách xa nhau. Cho dù cô có giãy dụa thế nào đi chăng nữa, cả thân người của Hứa Nghiễn vẫn đứng yên như một vách núi dựng đứng cao ngất, lù lù bất động.
"Hứa Nghiễn, anh mau buông tôi ra, buông tôi ra!” Cô bạo gan, đưa chân đá vào đầu gối anh. Một cái, hai cái, ba cái, chỗ nào cũng đá, nhưng anh vẫn cứ thờ ơ. Cô ngừng lại, hét lên một tiếng, “Hứa Nghiễn!”
Hứa Nghiễn lạnh lùng mà thâm độc, đôi mắt anh cứ bình thản, tựa như chẳng có việc gì xảy ra. Anh lẳng lặng nhìn cô, giống hệt đang nhìn một con tép nhãi nhép. Hồi lâu sau, đôi môi mỏng của anh mới cong nhẹ, “À ha... Ầm ĩ xong rồi đó hả?”
Hứa Nghiễn bước lại gần cô một bước, đôi giày da nện lên mặt đất, tạo thành những tiếng giậm chân lạnh như băng. Khí thế bức người của anh quá lớn, dần dần lại gần thân thể cô, khiến bước chân cô từ từ lùi lại.
Anh càng không ngừng tiến tới, cô càng liên tục lùi lại, cho đến khi cả người đột ngột ngã xuống ghế sofa bọc da mềm mại, đầu cô đập vào mặt đệm trên ghế, mắt hoa cả lên, choáng váng. Thân hình cường tráng của Hứa Nghiễn chắn ngang trước mắt cô. Anh tóm lấy cổ tay còn lại của cô, chậm rãi trói hai tay bằng cà vạt, quấn thật chặt. Kế đó, anh dùng một tay để đưa cổ tay bị trói của Mạnh Khinh Khinh lên quá đỉnh đầu, một tay linh hoạt chạm vào cổ áo.
"Cô ầm ĩ đủ rồi, bây giờ tới tôi.”
Một tiếng “xoẹt” vang lên, áo quần mỏng manh ngày hè bị rách từ cổ tới nách. Da thịt như tuyết có màu trắng sữa, một góc áo ngực viền ren rơi vào mắt anh. Anh xé hết lớp áo bên ngoài, để lộ bầu ngực căng đầy, nhũ hoa đầy sức sống được che chở sau lớp áo ngực.
Đôi mắt anh càng trở nên âm trầm, “Mở nút trước.”
Mạnh Khinh Khinh còn muốn giãy dụa, “Hứa Nghiễn, anh đừng như vậy! Anh đang phạm pháp đó, mau buông tôi ra, tôi hứa sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho ai biết.”
Cô chưa nói xong, nút cài áo ngực đã bị nới lỏng. Bầu ngực trắng như tuyết nảy lên một cái, dập dờn như những con sóng màu sữa. Nhũ hoa màu hồng phấn lắc lư nhẹ nhàng, giống hệt như hai nụ hoa anh đào đang nảy nở.
"A A A!!" Gò má trắng nõn của Mạnh Khinh Khinh ửng đỏ. Cô trợn mắt, vừa thẹn vừa cáu, “Hứa Nghiễn, anh đừng nhìn, tôi không cho phép anh nhìn!”
Lời của cô dĩ nhiên không có tác dụng. Ánh mắt của anh dừng lại trên bộ ngực cô, càng lúc càng nóng rực. Anh có thể cảm nhận được nhũ hoa mẫn cảm kia có một độ ấm mơ hồ. Nhũ hoa mềm mại như hai nụ hoa trước ngực, chầm chậm dựng thẳng lển.
Mạnh Khinh Khinh hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, “Anh... Anh không được nhìn!”
"Xem ra... cô nói cô chịu liền là thật.” Hứa Nghiễn nhìn đôi mắt mênh mông như sóng nước của cô, khóe mắt để lộ ý cười, “Tôi chỉ nhìn một cái thôi mà nhũ hoa cũng dựng đứng cho được, muốn tôi nhìn lâu thêm nữa à?”
"Anh nói bậy... Tôi không có... Anh mau thả tôi ra!”
"Nói bậy?" Ngón cái và ngón giữa của anh búng mấy cái vào một bên ngực, đầu nhũ hoa lập tức nảy lên mấy cái, “Nói bậy hay không nói bậy, tự cô hiểu rõ mà.”
Anh thu tay lại, ném chiếc áo sơ mi còn chưa cởi nút hết đi, “Sao hả? Sợ tôi cứng rắn tới mức không đứng dậy nổi à?”
Từ trên xuống dưới, từng chiếc nút được cởi bỏ, cơ ngực cường tráng, rắn chắc lẫn cơ bụng, cơ bắp của anh dần dần lộ ra, “Yên tâm.”
Hứa Nghiễn kéo khóa ở chỗ “riêng tư”, giải phóng cho du͙© vọиɠ sớm đã gắng gượng tới mức sưng to lên, “Tuy rằng tôi không có năng lực, nhưng sẽ thật cứng rắn với cô.”