A Lục nhận dù Chuột mang đến, nhỏ giọng nói. “Cám ơn.”
A Lục nhiệt tình kéo cô gái hoạt bát kia ngồi xuống. “Bên ngoài mưa to, không bị ướt chứ?”
Cô gái tên Đoan Đoan khoa trương vắt vạt áo, chỉ dòng nước nhỏ xuống cho hắn xem. “Sao lại không? Anh xem, ướt hết cả rồi này!”
“ Vậy anh lấy khăn cho em lau!” Nhóc ngốc lúc này lại biết quan tâm người khác, vừa lấy khăn vừa rót nước, vui vẻ chạy tới chạy lui, cũng không sợ vấp phải dây điện dưới đất.
“ Không cần, máy điều hòa thổi chút là khô ngay.” Đoan Đoan tóc dài dài, cười lên mắt liền cong thành hai mảnh trăng non.
A Lục khăng khăng nói không được, kéo cô vào chỗ sâu nhất. “Sẽ cảm lạnh đấy!”
Cô gái cười nói. “Cũng được! Em mời anh ăn cơm!”
A Lục cũng cười theo. “Được, anh phải chọn món mắc nhất!”
Trong gương ngoài gương nhìn nhau cười cười, nhóc ngốc hào hứng, ngay cả đuôi tóc bị vò rối bù cũng lộ vẻ hoạt bát.
Chuột vẹo người bên cửa thối mặt nhìn, mơ hồ cảm thấy răng mình đau buốt.
“ Không thành vấn đề!” Hào phóng đồng ý, Đoan Đoan lấy ra một đống quà vặt từ trong túi, chất đầy cả bàn gương như ngọn núi nhỏ. “Nếm thử thịt bò khô em mới mua đi!”
A Lục còn chưa nói gì, miệng đã bị cô gái nhét cho một miếng. Miếng thịt tẩm đầy dầu ớt vô miệng một cái liền sặc tới mức cổ họng bốc khói, A Lục bị cay đến sắp khóc. Đoan Đoan càng cười vui vẻ, mắt nheo lại sắp không nhìn được. “Em đến Tứ Xuyên vẽ ngoại cảnh. Đây là quà mang về cho anh! Ăn ngon không?”
“Ai lại làm như em hả?” Cổ họng cũng ho muốn tắt tiếng, A Lục đỏ mắt uất ức lên án, khóe mắt vô ý liếc sang cạnh cửa, không khỏi bị dọa thêm một cú. “Chuột, cậu sao còn chưa đi?”
“ Đang định đi, cậu vội cái gì?” Nhìn dầu ớt bên miệng A Lục, cả khuôn mặt Chuột đều lạnh ngắt, ánh mắt sắc nhọn như dao, chỉ nhìn đó nhìn đây sẽ có ngay một cái đầu rớt xuống.
“À!” Bị con dao cắt cho tơi tả, nhóc ngốc lại còn chưa phát giác, tốt bụng nhắc nhở y. “Vậy bây giờ nhân lúc mưa nhỏ, cậu đi nhanh đi! Nếu không…”
Nếu không chờ mưa lớn lên, sẽ bị tạt cho ướt nhẹp. Này này này, A Lục mù tịt nhìn bóng Chuột cướp cửa mà đi, thô bạo nuốt lại lời nói phía sau. “Lại sao thế này? Đi vội như vậy, không ai giành với cậu đâu!”
“ Sao thế?” Đoan Đoan tò mò hỏi.
“ Không có việc gì.” Lo lắng liếc ra ngoài cửa, Chuột đã đi xa, bóng sơmi trắng thở hồng hộc thấp thoáng trước mắt A Lục một lúc, liền biến mất ở đầu đường. A Lục sờ sờ đầu, trăm điều khó giải. “Sao lại hay giận như thế?”
“ Đừng lo nữa, đến ăn cái này, thịt thỏ mè cay.”
“ Hả? Không cần đâu…”
“ Rất ngon đó!”
“Uhm… Khục khục khục khục khục…”
“ Đến đây đến đây, uống nước! Ha ha ha ha, thích không? Em khoái cái này chết đi được, đặc biệt đem đến cho anh ăn!”
A Lục cũng sắp khóc. “Hả, cám ơn. Khục khục khục…”
Nhóc ngốc trời sinh chậm hơn kẻ khác nửa nhịp, đánh hắn một cái cũng phải la đau trễ hơn người ta ba khắc. Lúc học bài, thầy giảng về vấn đề nước sôi nấu ếch (*), Chuột nghe nghe, sâu sắc cảm nhận được, đây chính là nói về A Lục. “Ếch đến cuối cùng còn nhớ giãy giụa một chút, nếu là cậu, đến lúc phát giác được có lẽ cũng chín mất rồi.”
A Lục mím miệng nghĩ nghĩ, nghĩ thông suốt rồi, Chuột sớm đã đi xa. Vội vàng đuổi theo cãi lý. “Cậu nói bậy! Tôi còn lâu mới vậy!”
Chuột cười ha hả, giơ tay véo mặt hắn.
Chuột liên tục mấy ngày không tìm đến mình, A Lục cũng không cảm thấy có gì bất đồng, muốn ăn thì cứ ăn, muốn ngủ thì cứ ngủ, thường xuyên gửi tin nhắn lân la với Chuột. “Bà chủ về quê dưỡng thai, chú Khoan mỗi ngày ở trong tiệm, không còn cơ hội lười biếng.”
“Đối diện mở một tiệm cơm nhỏ, bà chủ trong đó rất đẹp!”
“Hóa ra Tiểu Đậu trong tiệm mát xa Mình Hạc Xương Mai là đồng hương với chúng ta, còn là bạn học cấp hai của chị ba, ha ha, tôi mới biết!”
Cuối mỗi tin nhắn còn có một cái mặt đáng yêu đang bực mình hay xấu hổ, khóc cười hay trố mắt, hẳn đều là Đoan Đoan dạy. Với thời gian A Lục gội đầu cho Đoan Đoan, người ta đã có thể gội tóc tới ba bốn lần. Hai người xáp lại một chỗ, nói tới nói lui không ngưng không dứt, ríu ra ríu rít như dế mèn trên ruộng mùa hè.
Chuột trừng chiếc di động, hung hăng cắn mạnh răng một cái.
Trợ lý nhỏ bị mắng cho kinh hồn bạt vía, lân la đến bên cạnh y, cũng không dám thở mạnh. “Anh Hạo, bên thuế vụ nói, giấy tờ giao dịch không đồng nhất, hôm nay không làm được.”
“Làm sao mà không được? Làm ăn cái gì vậy? Chút việc nhỏ đó cũng không giải quyết được!” Tức giận đầy bụng xông ra, mắt Chuột đỏ tươi, hung hăng như chó sói.
Trợ lý nhỏ sợ tới mức nói cũng run run, nơm nớp lo sợ đưa bọc giấy tờ qua. “Anh Hạo, nếu không anh xem lại chút đi?”
“Nhìn cái gì! Một lũ vô dụng!” Vung tay mở hồ sơ trước mắt ra, Chuột ném đầu thuốc lá trong tay xuống, thô bạo giẫm dưới chân, đẩy đám người ra chen vào bàn tiếp nhận hồ sơ. “Ai nói hồ sơ giao dịch có vấn đề? Đứng ra cho ông xem!”
Một tiếng gào lớn trên đất bằng, mọi người liếc xéo.
Sàn giao dịch hôm nay rất náo nhiệt, Chuột hả hê quậy một trận ở bàn tiếp nhận hồ sơ, có Chuột đến ủng hộ, khách hàng không rõ đầu đuôi được nước cãi theo luôn, hai người ầm ầm đập xuống bàn đá cẩm thạch. Dòng giao dịch buộc phải gián đoạn, những người đợi hơn nửa ngày oán than dậy đất. Nhân viên bên trong cầm lấy điện thoại muốn kêu bảo vệ.
Tiểu Bạch vội vàng đi lên ôm Chuột kéo ra sau. “Cậu làm gì vậy? Sau này còn muốn tiếp tục giao dịch ở đây không?”
“Tôi mặc kệ!” Chuột thở hổn hển, mắng la bậy bạ, vung tay còn muốn nhào lên phía trước.
Trước mắt đột ngột có một bóng đen, chị Du lạnh mặt, ánh mắt rét đến độ lấy ba chục ngàn tiền mặt ra đặt trước mắt cũng không tan nổi. Chuột tức khắc tỉnh người, ủ rủ cụp đuôi theo phía sau chị. “Chị Du, xin lỗi.”
Chị Du không nói lời nào, đạp trên giày cao gót hướng đến phòng cầu thang không một bóng người. Mấy nhân viên nhàn rỗi đều chạy tới hóng chuyện Chuột. Chị Du “rầm” một cái đập tay lên cửa, Chuột co cổ lại, lời mắng xối xả liền trút xuống đầu. “Hai năm làm lâu hơn người khác quăng đâu mất rồi? Gốc bự lắm sao mà dám cố tình gây sự? Đó là chuyện cậu cần làm ư? Còn kích động khách hàng! Về sau ai dám tới tìm công ty chúng ta nữa chứ? Thành tích văn phòng chúng ta biết tính sao đây? Thành tích! Mặt mũi đều bị cậu quăng cả rồi!”
Thành tích chính là mạng của chị ta, không có thành tích tức là không có tiền. Bà chị trong mắt chỉ có tiền đau lòng đến mức cũng không giả hiền nổi nữa.
Chuột rút đầu âm thầm nghĩ, trọng điểm là câu cuối hay sao?
Mấy ngày trước mới xem xong trò cười của quản lý Hàn, chớp mắt một cái, mình còn mất mặt hơn cả người ta. Đánh chết chị Du cũng không nuốt nổi cục tức này.
“Thật sự rất xin lỗi!” Nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.
Mặt chị Du run run không ngừng rớt phấn, còn muốn nói gì nữa, Tiểu Bạch đã đẩy cửa tiến vào. “Chị Du, còn khách hàng đang chờ sang tên.”
Nhanh chóng ngẩng đầu, Chuột cảm kích nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch rất khách khí, chị Du đi rồi liền vỗ vai Chuột kiên trì động viên. “Không có việc gì! Chia phân nửa khách hàng của cậu cho tôi là được!”
Chuột thúc vô ngực Tiểu Bạch một cái. “Biến, ông đây còn phải kiếm tiền mua nhà!”
“Mua nhà làm gì? Lấy vợ hả?”
“Ai cần cậu lo!”
Bà địa chủ đầu thai còn lâu mới dễ dàng buông tha y như vậy.
“Không trừ tiền của cậu. Bắt đầu từ hôm nay, sau khi hết giờ làm vào lại văn phòng gọi ba trăm cuộc điện thoại quảng cáo, thiếu một cũng không được! Chừng nào chấm dứt còn phải xem biểu hiện của cậu!” Chị Du nói đến khoan hồng độ lượng, cuối cùng thở dài xa xăm một cái. “Con người chị chính là hay mềm lòng như vậy, quá dễ nói chuyện!”
“Cám ơn chị Du!” Chuột mặt xám mày tro cúi đầu, trong lòng âm thầm tính toán, không trừ tiền, nhưng tương đương mướn được một nhân viên quảng cáo mà không phải trả lương. Một người gánh hai việc, chị Du kiếp trước ở xã hội cũ từng cho vay nặng lãi.
Để điện thoại xuống, đầu óc Chuột quay mòng mòng. Đèn đường trên phố sáng ngời, bầu trời đêm thị thành không thấy được ánh sao lấm tấm. Một mình lảo đảo đi về nhà, điện thoại cất trong túi, một chút động tĩnh cũng không có lấy. Mấy ngày nay A Lục gửi tin nhắn cho y, y giận dỗi cũng chẳng thèm đáp lại. Thế là nhóc ngốc từ từ hiểu ra, cũng dần dần không tìm y nữa.
Đồ ngốc, cũng không thử đến coi y một lần, lỡ y chết rồi thì biết tính sao?
“Hứ!” Vội vàng phun nước bọt sang bên cạnh, Chuột vỗ vỗ đầu, nhất định là gọi điện thoại đến choáng váng mất rồi mới rủa mình như vậy.
Phòng thuê nằm trong khu nhỏ góc sâu, đêm đã khuya, người tụ lại hóng gió ven đường cũng đều tan hội. Sắp vào thu, gió sớm gió chiều đều mang theo hơi lạnh, lá cây xào xạc rung rinh. Có lẽ vì từng có mưa, đi qua những mảnh xanh sẽ ngửi được mùi vị cỏ tươi và bùn đất.
Chuột nhìn bóng mình in trên mặt đường, lẻ loi cô độc, nâng tay kéo chặt cổ áo, nó cũng động đậy theo. Thời tiết sắp chuyển lạnh, tin nhắn cuối cùng A Lục gửi chính là nhắc y phải mặc thêm quần áo. Ở không lo chuyện bao đồng, ai lạnh lại không biết phải mặc thêm quần áo?
Lại lấy di động ra nhìn, vẫn không có động tĩnh, rùa nhỏ vươn dài cổ ngốc nghếch bò trong màn hình, vẻ mặt ngây thơ vô tội. Chuột ủ rũ cúi đầu, cái bóng dưới chân lại biến thành hai. A Lục ôm đầu gối ngồi ngay trước cửa, Chuột có thể nhìn thấy cái bóng đen tuyền của mình từ ánh mắt trong suốt của hắn.
“Thiên Hạo, cậu về rồi.” Thiếu niên vẻ mặt lanh lợi cười rộ đứng lên, đi đến bên cạnh y.
“Ừ!” Ậm ờ lên tiếng, Chuột mặt bình tĩnh, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tiếng bước chân lần lượt thắp sáng ngọn đèn ngủ say, Chuột liếc cầu thang bên dưới, A Lục thức thời không nói gì, ngoan ngoãn theo phía sau y.
“Tới tìm tôi làm gì? Lại bị chủ nhà đuổi ra ngoài hả?” Hậm hực bỏ A Lục lại bên cửa, Chuột tự nhiên rót cho mình ly nước.
Bà Du quỷ keo kiệt kia, văn phòng hết nước tinh khiết cũng không nỡ bỏ tiền ra mua.
“Này…” A Lục do dự. “Mấy ngày rồi tôi không thấy cậu…”
Chuột cắt lời hắn nói. “Cũng mới có hai tuần, mười bốn ngày.”
A Lục chớp mắt nghi hoặc nhìn y. Chuột khó chịu quay mặt đi. “Tôi bận.”
Là rất bận, mỗi ngày ngồi xổm ở cầu thang sàn giao dịch đếm ngón tay.
“Gửi tin nhắn cho cậu, cậu cũng không trả lời!” A Lục nói tiếp.
“Đã nói, tôi bận.”
“Tôi…”
“Cái gì? Có chuyện thì nói mau.” Ghét nhất cái kiểu uất ức ấp a ấp úng này của hắn, Chuột nhịn không được tăng cao âm điệu.
Tiếng A Lục rất nhỏ. “Tôi lo cho cậu.”
Thiếu niên đứng cạnh cửa vẻ mặt lúng túng, con ngươi màu mực bị một vũng màu nước phủ lên, sắc mặt ửng đỏ, trong miệng còn chút thở dốc vì mới leo cầu thang. Hắn nhìn Chuột, ánh mắt trong vắt lại chân thành. “Không có tin gì của cậu, tôi lo lắng…”
Chuột bực lên không nổi, cục tức vẫn nấn ná ở ngực bị A Lục nhìn nhìn như vậy, cũng chậm rãi tan đi. “Tôi không sao, chị Du bắt tăng ca, bận quá không có thời gian tìm cậu.”
“À.” A Lục như trút được gánh nặng. “Vậy thì yên tâm rồi, tôi đi! Cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhóc ngốc mở cửa muốn đi, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, Chuột cao giọng kêu hắn lại. “Đứng lại!”
“Hả?”
“Nấu cơm cho tôi.”
“Hả?”
“Tôi đói bụng.” Đại gia nhà này ngồi phịch trên sô pha không nhúc nhích, miệng lẩm ba lẩm bẩm. “Ông đây mệt cả ngày trời, cậu không phải lo lắng cho tôi sao? Mau nấu cơm giùm tôi! Làm xong thì gọi tôi!”
Lúc nhóc ngốc nấu cơm, Chuột xem TV, mang ý đồ lân la hỏi chuyện. “Hôm nay Đoan Đoan có tới không?”
A Lục không chút phòng bị. “Không có tới.”
“Vậy hôm qua?”
“Cũng không có tới! Đoan Đoan là khách, sao có thể mỗi ngày đều tới?”
Chuột thở phào một hơi. “Khách à…”
“Ừ, khách hàng.” Thuần thục đập một nồi canh trứng, A Lục không thấy vẻ mặt mừng thầm của Chuột.
À, còn nữa, cũng là bạn tốt. Đoan Đoan nói, họ là bạn bè tốt nhất.
(*) Người ta thí nghiệm,
ném con ếch vào nồi nước sôi
thì nó sẽ
lập tức nhảy vọt ra, bị bỏng một chút nhưng
sống sót. Nhưng nếu bỏ nó vào nồi
nước lạnh
rồi đun
nóng dần,
con ếch thấy mát, rồi ấm áp dễ chịu nên
nằm yên rồi chết
trong nồi.
Nếu cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng nóng lên một cách tự nhiên, từ từ, đến mức nếu không để ý thì ta cũng chẳng nhận ra. Bởi chẳng nhận ra nên ta cũng chẳng thèm phản ứng hay hành động gì cả.