Muốn Ngủ Liền Ngủ

Chương 2-3

Thân thể nặng nề ngồi lên dị vật to nóng ở thân dưới tạo nên cảm giác

vừa chua xót

vừa bức bách. thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ

xen lẫn hưng phấn cơ hồ làm cho Hồng Tảo chịu không nổi khóc lên, ai ai

kêu cầu xin tha thứ, ” sư phụ… Sư phụ… Không cần…”

“Thế này cũng không được?”

Được hầu hạ thoải mái, Thịnh Kiếm Thanh khẽ

lắc lắc đầu,

khuôn mặt tuấn mỹ đoan chính ẩn tàng vẻ trêu chọc bỡn cợt, làm bộ ra vẻ nhân từ nói: ” Tốt lắm, vậy thì sư phụ không ôm thắt lưng ngươi nữa, ngươi bây giờ

muốn động liền động, không muốn

động cũng đừng miễn cưỡng.” Vừa nói, hai tay vừa buông cái thắt lưng tinh tế kia ra, lập tức thay đổi mục tiêu

xoay qua

chà đạp ngọc hành đáng yêu đang cương một nửa của Hồng Tảo, một bênlại thản nhiên nói: ” Đúng rồi, vừa rồi có hứa với ngươi sẽ biểu diễn một lần chiêu

hầu tử thâu đào. Chiêu này chẳng những có thể lấy tay luyện, cũng có thể dùng miệng luyện, ngươi hảo hảo học nga, không được phân tâm.” ( – càng ngày càng chịu ko nổi tên này)

Hai tay vận dụng đủ mọi loại kĩ xão, xoa nắn chà xát, chỉ chốc lát, ngọc hành đã khoác lên một nhan sắc hết sức mới mẻ

và đã hoàn toàn cương, trước đỉnh giống như chực chờ khóc, môt chút nước trong suốt bắt đầu rỉ ra. Hồng Tảo lại lộ ra ánh mắt mê loạn, hốt hoảng đắm chìm trong

cực độ

kɧoáı ©ảʍ,

mạnh liệt ôm lấy

cổ Thịnh Kiếm Thanh

, ” a… Không…”

“Không cái gì? Lại không cần?”

“Không… Không phải…” khẽ hé miệng

thở dốc, Hồng Tảo dường như đã mất hết thần trí, mái tóc đen bám đầu mồ hôi bết vào da thịt

Thân thể khần trương

co rút lại, từng trận cường lực tấn công vào hạ thân khiến cúc huyệt đón nhật một trận co rút

, đem phân thân nóng như lửa của

Thịnh Kiếm Thanh đang xâm nhập ở trong cơ thể

hắn

gắt gao bao vây hưởng thụ

khoái hoạt. Mắt thấy khía quan

Hồng Tảo

run rẩy càng lúc

càng kích liệt, Thịnh Kiếm Thanh

lại chơi xấu ở ngay lúc trọng yếu đầu thay đổi phương pháp,áp

chế cao trào đang

đến.

“Ô… Sư phụ! Sư phụ!” Bị cấm chỉ cao trào

Hồng Tảo cơ hồ lập tức khóc thành tiếng, điên cuồng mà vặn vẹo thân thể đang bị xâm nhập.

Mênh mông

kɧoáı ©ảʍ

dồn nén ở đỉnh phong nhưng lại không thể phát tiết, ầm ầm chảy trở về khắp nơi

trong thân thể, cảm giác khó chịu giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, thi nhau phệ cắn.

Thịnh Kiếm Thanh lại đóng vai hầu tử, lặp lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ quả đào của

Hồng Tảo, chính là bồi bồi hồi hồi, dù động tác có thay đổi nhưng vận không hoàn toàn thâu,cười xấu xa nhìn Hồng Tảo bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến thất thần, ung dung cười nói: ” hầu tử thâu đào ngươi đã muốn học xong, sư phụ dạy ngươi chiêu mới

— nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu. Trước xâm nhập…” Vừa nói vừa đem đỉnh

phân thân tiến

vào cơ thể Hồng Tảo nhưng lại không

vào đến chỗ sâu nhất.

“Ngô… Hảo… Hảo thâm…” Hồng Tảo nhẫn không chịu nổi lại rêи ɾỉ.

“Sau đó, tái

đi ra.” Thịnh Kiếm Thanh nâng hai cánh hoa kiều đĩnh tuyết trắng

của Hồng tảo

lên, chậm rãi hướng về phía trước.

Cảm giác dị vật hút vào

trong cơ thể

làm cho Hồng Tảo mặt đỏ lên, hô hấp ngưng trệ ( – cái này qt nó bảo hút ra, mà đời này hút thì làm sao ra được nhờ)

“Được rồi, bây giờ ngươi tự mình luyện chiêu này cho nhuần nhuyễn, lời lẽ dễ hiểu,

làm đến khi nào bảo bối của sư phụ xuất ra tinh hoa màu trắng mới thôi. Ngoan ngoãn luyện, ngươi luyện tốt, sư phụ liền cấp cho ngươi chiêu bài hoàn thành Hầu tử tử thâu đào, không luyện hảo, ngươi liền tiếp tục

luyện, không được bắn.”

“A?”

“A cái gì? Nghiêm sư mới ra cao đồ, sư phụ nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho ngươi.” Thịnh Kiếm Thanh trong bụng cười muốn đứt ruột, nhưng cái mặt vẫn

nghiêm trang, chỉ có hưng phấn

thở dốc mới đứa ra một chut` biểu cảm thật sự của hắn.

Vừa rồi bị hung hăng dạy dỗ, khí quan lại rơi vào ma trảo của sư phụ

,, Hồng Tảo biết lần này không cố gắng luyện công thật sự không được, vẻ mặt cầu xin, thành thành thật thật đứng lên, mông ép xuống, bước thứ nhất chính là

” xâm nhập “, cảm giác áp bách cường đại trong cơ thể trong cơ thể

làm cho hắn thất thanh hét rầm lêm.

Chính mình chủ động di chuyển làm cho bảo bối của sư phụ

trong cơ thể ra vào, cái loại cảm giác này thật

dâʍ đãиɠ khiến

cho toàn thân run lên.

“Sư phụ… Ô ô… Đồ nhi không được, hảo thô a… A! Lại đỉnh tới rồi… Ô…”

“Không được khóc, hảo hảo luyện. Sư phụ không bắn, ngươi cũng không được bắn nga.”

Kɧoáı ©ảʍ ở bên trong cơ thể kêu gào đã sớm sôi trào mãnh liệt

, bị tràn ngập, bị chà đạp, bị hung hăng khuếch trương, đồng thời khí quan lại bị Thịnh Kiếm Thanh bám riết không tha đùa bỡn

tình cảnh thế này

làm không khí chung quanh cũng bị nhiễm thượng da^ʍ mỹ

sắc thái.

Bị kɧoáı ©ảʍ đáng sợ không e dè công kích tới

mất đi thần trí,

Hồng Tảo đem hết toàn lực đong đưa thân mình, phun ra nuốt vào phân thân của Thịnh Kiếm Thanh. Phân thân được bao quanh bởi cực nóng mạnh liệt, Thịnh Kiếm Thanh trên mặt dần dần hiện lên du͙© vọиɠ khoái hoạt không giấu diếm, kịch liệt gày khí quan yêu kiều đang khóc của

Hồng Tảo, thanh âm khàn khàn, ” mau một chút, mau nữa một chút!”

“A! Nóng quá … sâu..quá a…”

“Không được dừng, thắt lưng tiếp tục đẩy cho ta, nhanh lên!”

Kỳ thật không cần Thịnh Kiếm Thanh phân phó, Hồng Tảo thắt lưng tiếp tục

đong đưa,

tần suất đã muốn tự động đạt tới

cực điểm, dị vật nóng như lửa bên trong cơ thể

không ngừng di chuyển, nóng rực mang đến cảm giác khoái hoạt

, làm cho người ta nổi điên, khát vọng muốn đem tất cả

tinh lực một lần toàn bộ phát tiết đi ra.

Hắn cơ hồ cũng bị phân thân cực đại nóng như lửa của sư phụ thiêu sống!

“A a a! Sư phụ! Sư phụ…”

Vật cứng trong cơ thể

đột nhiên mãnh liệt rung

lên,

một luồng nhiệt nóng bắn vào trong cơ thể, giống như đem toàn thân

nội tạng bắn bị thương, những điểm tối mẫn cảm cơ hồ bị bỏng

, Hồng Tảo kiệt sức khản giọng hét rầm lêm, song chưởng gầy tế ôm sát cổ Thịnh Kiếm Thanh.

Cảnh vật trước mắt như bị một mảng trắng xóa bao trùm lại,hạ thân

sớm bị đùa bỡn đến không chịu nổi

cùng tiếng rên khóc sắc nhọn của Hồng Tảo phun ra dịch thể màu trắng.

Hồng Tảo xụi lơ xuống ngả xuống,Kí©ɧ ŧɧí©ɧ khoải cảm quá mức còn chưa tiêu tán, một hồi lâu sau,

hắn rời bỏ giao cấu, dư vị còn lại giống như lâng lâng trên không trung,ngoài ra

không hề có … cảm giác khác.

“Không phải thoải mái lắm sao? Khóc cái gì mà khóc?” Thịnh Kiếm Thanh ôm lấy hắn, vươn đầu lưỡi,

bấc giác nhẹ nhàng liếʍ lấy hai hàng nước mắt đọng lại trên má Hồng Tảo.

“Sư phụ, ta luyện thành rồi sao?” Hồng Tảo thở hổn hển, nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên luyện thành. Hầu tử thâu đào, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, đều luyện được không tồi.”

“Này võ công, cũng là dùng chỉ phong sử dụng

sao?”

“Đối, chúng ta khi

luyện công dùng

là một bộ phương pháp, đối địch sử dụng

lại là một bộ phương pháp khác. Bản giáo công phu bí hiểm, tất cả chiêu thức chỉ cần trong lòng nghĩ, mặc niệm chiêu số tâm pháp, là có thể dùng chỉ phấn chấn ra.”

“Thật là lợi hại a!”

“Đương nhiên, công phu bản giáo rất lợi hại, những môn phái khác sao có thể sánh bằng.” Thịnh Kiếm Thanh ôm hắn, ôn nhu hỏi, ” Trên người đầy mồ hôi rồi sao? Sư phụ ôm ngươi đi gột rửa đi.”

“Vừa rồi thực thoải mái a, không khó chịu, hiện tại chính là không có khí lực. Đúng rồi, ta muốn

thử sử dụng chiêu thức mới” Hồng Tảo giơ ngón trỏ

lên,

nhắm ngay ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng niệm một câu, ” hầu tử thâu đào.”

Loảng xoảng, rầm!

Ngoài cửa sổ xa xa, mái hiên

một mảnh ngói lên tiếng trả lời mà nứt ra, thẳng tắp rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.

“Mái ngói trúng chỉ phong

của ta.”

Đúng vậy a.” Thịnh Kiếm Thanh lặng lẽ đem ngón trỏ thu hồi lại.

Tiểu tử thúi, lại hại ta phí phạm

đi một mảnh vàng lá.

May mắn sư phụ ngươi là đương kim hoàng đế thân đệ, không thiếu tiền tiêu.

“Chính là… Ta nhắm không phải là mái ngói, là hai con sư tử đá thượng trên mái hiên bên kia

… Ai, đau quá! Sư phụ, ngươi sao lại xoa đầu

ta?”

“Tử tiểu tử, từ từ sẽ có tiến bộ. Ngươi công lực không đủ, thắc mắc cái gì? Muốn đánh bể sư tử bằng đá, chờ ngươi dùng miệng đem hầu tử thâu đào luyện

mới nói đi.”

“Kia sư phụ, chúng ta hôm nay buổi tối liền luyện đi…”