Mặt Nạ

Quyển 1 - Chương 3

Bạch Đỗ Quyên đứng trong khuê phòng trên lầu, ẩn dưới bóng mờ của cửa sổ, chăm chú nhìn hai kẻ đang đùa giỡn hệt như con nít ở phía dưới.

Cô biết tình bằng hữu giữa rất nhiều người đàn ông đều rất tốt, thậm chí có khi đến cả vợ con cũng chẳng thể so sánh được, Khuyết Thủy đối với cô tuy dịu dàng hữu lễ nhưng cũng thực xa lạ, căn bản không hề thoải mái tự tại giống như khi ở cùng Trần Mặc, chẳng qua, cô nghĩ cô có thể chịu được điểm này.

Chẳng phải đó chính là đàn ông sao? Cô biết, mẹ của cô đã từng dạy cô rằng không thể can thiệp quá mức vào những việc giữa đàn ông với nhau.

Bà còn nói một thê tử tốt chính là người luôn đứng ở phía sau trượng phu của mình, sau khi trượng phu về thì cho trượng phu một nơi để nghỉ ngơi.

Xem ra sau này cô nhất định phải thay đổi một chút thái độ với Trần Mặc, có lẽ sự đánh giá của y đối với cô rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới cảm giác của Khuyết Thủy dành cho cô.

Bạch Đỗ Quyên nghĩ như vậy.

“Tình cảm của bọn họ rất tốt không phải sao?”

“Ai!” Bạch Đỗ Quyên đột nhiên xoay mạnh người.

Sau khi nhìn rõ diện mạo của người phía sau, Bạch Đỗ Quyên phát ra một tiếng thét chói tai: “A——–”

Ở dưới lầu cách đó không xa Khuyết Thủy và Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, hai người cùng đồng thời phi thân vọt vào trong khuê lâu.

“Bạch tiểu thư!” Khuyết Thủy là người đầu tiên vọt vào trong lâu.

Bạch Đỗ Quyên đang liều mạng với một người toàn thân mặc đồ màu đen, trong tay cô không có kiếm, rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong.

Khi người mặc đồ đen nhìn thấy Khuyết Thủy xông vào, thì tay trái nhét vào trong ngực, lấy ra một thứ gì đó tung về phía Bạch Đỗ Quyên.

“Bạch tiểu thư cẩn thận!”

“Khuyết Thủy!”

Trong lâu đồng thời vang lên tiếng hét của Khuyết Thủy và Trần Mặc.

Nói thì chậm mà việc xảy ra lại quá nhanh.

Khuyết Thủy đã chẳng còn lo được nhiều như vậy, nội kình tràn khắp toàn thân, cậu phi thân về hướng Bạch Đỗ Quyên.

Ngay vào lúc Khuyết Thủy nhào tới, phía sau cậu cũng có một thân ảnh lướt lên, chắn ở giữa cậu và người mặc đồ đen.

Tất cả xảy ra với tốc độ cực nhanh, Khuyết Thủy không kịp phân tán công lực khắp toàn thân, Trần Mặc cũng chẳng kịp rút kiếm nghênh địch, dưới chưởng kình của Khuyết Thủy và quyền phong của Trần Mặc, ám khí người mặc đồ đen tung ra đại bộ phận đều rơi xuống mặt đất.

Sau khi Khuyết Thủy hồi thần dùng tốc độ cực nhanh vụt qua liếc nhìn Bạch Đỗ Quyên tựa hồ vô sự, lập tức xoay người, rút kiếm đối mặt với người mặc đồ đen.

Kiếm vừa rời khỏi vỏ, một thân hình thon dài đã nặng nề ngã vào lòng cậu.

“Trần Mặc!?” Khuyết Thủy vội vã vươn tay giữ lấy thân thể đang trượt xuống trong lòng mình.

Người mặc đồ đen nhân cơ hội đó, thân mình nhanh chóng lướt ra ngoài cửa sổ.

“Khuyết Thủy!” Bạch Đỗ Quyên lớn tiếng gọi.

Khuyết Thủy lúc này đã chẳng còn tâm trí truy địch nữa, cậu đặt Trần Mặc xuống mặt đất, vội vã kéo vạt áo y xuống kiểm tra chỗ bị thương.

Bạch Đỗ Quyên liền vội vàng xoay người sang chỗ khác.

“Trần Mặc! Trần Mặc, huynh có nghe thấy tiếng của đệ không? Huynh bị thương ở chỗ nào? Thấy không thoải mái ở chỗ nào?”

Trần Mặc chậm rãi mở mắt, yếu ớt mỉm cười với Khuyết Thủy.

“Không có chỗ nào quá đáng ngại, chính là phần eo tê dại gần như không có cảm giác.”

“Eo?” Khuyết Thủy vội vã kiểm tra kĩ phần eo của Trần Mặc, ôm Trần Mặc xem xét một lượt, cuối cùng cậu tìm thấy một mảng nhỏ màu tím đen ở eo bên trái của y.

Cậu cẩn thận ấn vào hỏi: “Đau không? Huynh có cảm giác chứ?”

Trần Mặc lắc đầu.

“Còn chỗ khác thì sao?”

“Thân thủ của huynh kém như vậy à?”

Khuyết Thủy lắc đầu mỉm cười với Trần Mặc, cảm giác căng thẳng không rõ nguyên do dần bình ổn lại.

“Huynh đã trúng một đòn rồi còn có thể tốt tới mức nào?” Khuyết Thủy cười mắng.

“Đệ nói cũng đúng.” Trần Mặc gật đầu than thở.

Hai người nhìn nhau mà cười.

“Khụ, Khuyết Thủy, thương thế của Trần thiếu hiệp như thế nào?”

“Đa tạ Bạch tiểu thư quan tâm, hẳn là không có gì quá đáng lo.” Nói xong Khuyết Thủy cười hỏi Trần Mặc, “Huynh có thể đứng dậy không?”

Trần Mặc gật đầu, nắm lấy bả vai của Khuyết Thủy muốn đứng dậy.

Y đứng lên, lại không đứng được.

Tiếp tục dùng thêm lực…

“Trần Mặc?”

“Khuyết Thủy, có vẻ như phiền toái lớn rồi.”

Trần Mặc khẽ cười khổ, “Phần eo hoàn toàn không thể dùng sức được.”

Khuyết Thủy ôm lấy Trần Mặc, quay đầu nói với Bạch Đỗ Quyên: “Bạch tiểu thư, làm phiền tiểu thư kiểm tra bốn phía trên mặt đất một chút, xem xem có thể có loại ám khí nào đó không?”

“Để muội tìm thử xem.” Bạch Đỗ Quyên vội vã cầm đèn bắt đầu tìm kiếm.

Khuyết Thủy tỉ mỉ kiểm tra vết tím đen nọ trên eo của Trần Mặc.

“Khuyết Thủy, xin lỗi, muội không tìm thấy gì.” Bạch Đỗ Quyên nôn nóng nói.

Khuyết Thủy cũng không quay lại, “Tiểu thư xuống dưới lầu mang bọc hành lý của chúng tôi lên đây, nó ở ngay bên trong viện.”

Bạch Đỗ Quyên nào dám chậm trễ, cô nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, một lúc sau lại vội vã xách hai bọc hành lý lên.

Khuyết Thủy nhận lấy bọc hành lý, mở một bọc trong đó, lấy ra một khối nam châm đưa cho Bạch Đỗ Quyên nói: “Tiểu thư dùng vật này tìm thử xem.”

Bạch Đỗ Quyên cầm khối nam châm, chiếu theo sự hướng dẫn của Khuyết Thủy tỉ mỉ kiểm tra một vòng.

“Là kim!”

Khuyết Thủy liên tiếp điểm xuống vài huyệt, phong lại vài mạch trên eo bụng Trần Mặc, ngăn không cho độc châm từ eo di chuyển đến những vùng khác.

“Đưa tôi.”

Đón lấy khối nam châm, nhìn chiếc kim mảnh bị hút lại ở phía trên, Khuyết Thủy ôm Trần Mặc vào lòng, vươn tay gỡ chiếc kim xuống dùng đầu lưỡi liếʍ thử.

“Khuyết Thủy…” Bạch Đỗ Quyên lo lắng nhìn cậu.

“Là độc gì?” Trần Mặc bình tĩnh hỏi.

Khuyết Thủy lắc đầu, “Đệ không nhận ra. Nào, trước tiên để đệ giúp huynh hút châm ra đã. Bạch tiểu thư, có thể phiền tiểu thư đun một chút nước nóng đưa tới khách phòng được không?”

“Muội, muội không biết. A! Ở đây đã có sẵn rồi, muội còn chưa dùng. Huynh cứ lấy chỗ nước này dùng đi, có cần muội giúp huynh mang qua không?”

“Thật xin lỗi, Bạch tiểu thư. Làm phiền tiểu thư rồi.”

Khuyết Thủy khẽ mỉm cười với Bạch Đỗ Quyên.

Bạch Đỗ Quyên đỏ mặt gật đầu.

Trần Mặc thu hết toàn bộ việc này vào mắt.

Đem Trần Mặc tới khách phòng, sau khi chờ Bạch Đỗ Quyên đặt nước sạch xuống, Khuyết Thủy nói với cô: “Tối hôm nay kẻ địch có thể sẽ không tới nữa, chẳng qua vì an toàn, tối nay tiểu thư tạm thời vẫn nên ngủ ở căn phòng sát vách chúng tôi, nếu có chuyện gì cũng có thể dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau.”

“Cám ơn huynh.”

Bạch Đỗ Quyên lại cảm thấy Khuyết Thủy là một người rất dịu dàng, rất biết quan tâm… Không biết đây có phải chỉ dành riêng cho cô không nhỉ? Cô còn muốn tiếp tục ở đây thêm chút nữa nhưng nhớ tới Khuyết Thủy còn phải trị thương cho Trần Mặc, chính mình là một nữ tử còn chưa xuất giá, cứ ở mãi trong này cũng không tiện, do dự một hồi, lại nhìn thấy Khuyết Thủy cũng không có ý nhờ cô giúp đỡ, cô chỉ đành lưu luyến rời đi.

“Cô ta rất thích đệ.” Trần Mặc thản nhiên lên tiếng.

Khuyết Thủy cởi y phục của Trần Mặc, đặt cây nến xuống trước giường, chuẩn bị sẵn nam châm và chậu nước, không thèm để ý trả lời y: “Từ bao giờ huynh bắt đầu quan tâm tới những chuyện như vậy? Trước tiên đệ giúp huynh hút độc ra, tiếp đó xem thử có loại thuốc nào trị được độc này hay không. Hiện tại huynh cảm thấy như thế nào?” Khuyết Thủy lo lắng, động tác hút độc cũng nhanh hơn.

Trần Mặc cười nói, “Còn tốt, chỉ là đầu ngón chân có vẻ như cũng không có cảm giác gì rồi.”

Khuyết Thủy nghe vậy liền không nhiều lời, lập tức đưa nam châm sát lại gần eo của Trần Mặc.

Sau khi độc châm được hút ra, Khuyết Thủy dùng đoản kiếm tùy thân cẩn thận rạch một vết nhỏ lên vị trí trúng độc, không ngần ngại dán miệng lên vết thương bắt đầu hút độc.

Ánh mắt của Trần Mặc ngưng lại.

Y không nghĩ tới Khuyết Thủy sẽ mạo hiểm hút độc cho y, tuy y biết tình cảm Khuyết Thủy dành cho y rất sâu đậm, cậu cũng rất ỷ lại y, nhưng y thật không ngờ cậu có thể hy sinh vì y tới vậy, hơn nữa còn thật tự nhiên, không chút do dự.

Khuyết Thủy… Trần Mặc nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu của Khuyết Thủy, khẽ mỉm cười, ra vẻ thoải mái hỏi: “Khuyết Thủy tiểu đệ, khi ăn đệ cắn nhầm vào lưỡi à?”

Khuyết Thủy phun máu độc ra, ngẩng đầu cười nói: “Hôm nay không có.”

Nói xong cậu lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Máu độc từng chút một được hút ra, nước trong chậu bị ánh nến chiếu vào cũng dần hiện lên sắc đen quỷ dị.

Theo lượng máu độc giảm xuống, cảm giác của phần thân dưới cũng từ từ khôi phục, đầu tiên là ngón chân, sau đó đến cả chân, tới khi cả phần eo cũng có cảm giác, cơn đau đớn bỏng rát liền trở nên rõ ràng, cảm giác ấm áp và mềm mại đang phủ lên vùng đùi đau đớn cũng từ từ trở nên rõ rệt tới mức khiến y… Không biết phải làm sao.

Máu bị người khác từng chút một hút ra là một loại cảm giác kì diệu, thứ cảm giác không thể dùng bất cứ loại ngôn ngữ nào để hình dung, đặc biệt đó lại là phần eo mẫn cảm.

Vào lúc Trần Mặc cảm nhận được rõ ràng đôi môi của Khuyết Thủy, khi Khuyết Thủy dùng lưỡi liếʍ sạch máu chảy ra trên vết thương của y, phần bụng của Trần Mặc đột nhiên run lên một cách kì quái.

Trần Mặc thản nhiên kéo chăn chùm lên phần thân dưới của mình, chỉ chừa lại duy nhất vị trí trên eo để Khuyết Thủy dễ dàng chữa trị.

Xem ra, ta cũng tới lúc cần tìm phụ nữ rồi.

“Máu đã chuyển về màu đỏ, huynh có muốn đệ hút đệ cũng không hút nữa.”

Khuyết Thủy phun ngụm máu độc cuối cùng ra, mỉm cười xem xét miệng vết thương của Trần Mặc, cậu dùng tay nhẹ nhàng ấn xuống, phát hiện máu chảy ra đều là máu sạch, lúc này cậu mới thực sự yên tâm.

“Yên tâm, đệ sẽ phụ trách bồi bổ lại toàn bộ lượng máu đã mất đi. Huynh cảm thấy gan heo xào hẹ như thế nào?”

Khuôn mặt Trần Mặc nhíu xị lại: “Có thể đừng là gan heo được không?”

“Gan heo bổ huyết mà. Ha ha, may mà lần này không phải là loại độc nào khó chữa, chẳng qua ngày mai vẫn nên mời thầy lang tới khám thử, nếu có bất kì vấn đề gì nguy hiểm lưu lại là không tốt rồi.”

Lấy thuốc thanh độc từ trong túi bạch ngọc bôi lên miệng vết thương, Khuyết Thủy hoàn toàn không hề hay biết ánh mắt của Trần Mặc đang thay đổi.

***

Khuyết Thủy ngồi ở trước giường Trần Mặc, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của y.

Không ai biết tình cảm của cậu đối với Trần Mặc sâu đậm bao nhiêu, mà ngay cả chính cậu cũng chẳng có cách nào đo nổi.

Từ bé tới lớn, nếu không có Trần Mặc, cũng có thể nói không có cậu ngày hôm nay, nếu không phải là Trần Mặc luôn ở phía sau ủng hộ cậu, cậu nhất định sẽ chẳng thể chịu nổi bao nhiêu điều phụ thân định sẵn, bao nhiêu bài luyện tập nghiêm khắc tàn khốc như thế.

Cậu ỷ lại y, ỷ lại tới mức chính cậu chẳng thể phân rõ tình cảm bản thân dành cho y rốt cuộc là như thế nào.

Y luôn đứng ở phía sau bảo vệ cậu, cho dù là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hay là dưới những lần công kích không lưu tình của phụ thân, mà vừa rồi y cũng vì bảo vệ cậu mới… Vừa rồi, cậu tựa hồ thực thoải mái giúp Trần Mặc hút độc, bài độc, thuận lợi giải quyết hết thảy, nhưng ai biết tâm cậu khi đó hoảng loạn ra sao, chỉ muốn ôm lấy Trần Mặc lớn tiếng gào khóc.

Đàn ông không thể khóc, đàn ông chỉ đổ máu không đổ lệ.

Đây là những gì phụ thân dạy cậu, mà cậu cũng nỗ lực làm như câu nói đó.

Ra ngoài mới được một tháng Trần Mặc đã bị thương rồi, vậy sau này thì sao? Nếu bản thân muốn leo lên chức vị Minh chủ võ lâm, chắc chắn sẽ còn gặp phải nhiều nguy hiểm hơn nữa, những nguy hiểm đó cũng đều cần Trần Mặc cùng cậu chịu đựng đúng không? Khuyết Thủy che mặt, tự nói với chính mình: “Trần Mặc, nói đệ biết, tương lai huynh muốn làm gì. Cho dù có làm gì…” Đệ đều sẽ giúp huynh hoàn thành, tuyệt đối sẽ không trói buộc huynh, huynh có thiên hạ rộng lớn của huynh, mà thứ đệ có, đã bị phong kín rồi.

Nơi đó không thích hợp cho huynh giương cánh bay lượn.

“Huynh sẽ lưu lại bên cạnh đệ.”

Giọng nói khàn khàn dịu dàng vang lên.

Khuyết Thủy cả kinh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hiểu rõ đầy ắp nhu tình của nam tử.

Khuyết Thủy có chút xấu hổ, quay đầu đi ngốc nghếch hì hì cười.

“Lên đây cùng nhau ngủ đi, còn tận hai canh giờ nữa trời mới sáng, tinh thần đầy đủ mới có thể đối mặt với kẻ thù.” Trần Mặc xốc chăn lên.

Tháo giày xuống, Khuyết Thủy vui vẻ chui vào trong ổ chăn của Trần Mặc.

Cậu thích cùng ngủ với Trần Mặc, nó khiến cậu yên tâm, nhưng phụ thân không muốn cậu ngủ chung với người khác, ông nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính độc lập của cậu, đó cũng là nguyên nhân vì sao từ khi cậu còn rất nhỏ đã có tiểu lâu riêng của chính mình.

Vậy nên lúc bé ở Viên gia trang, vì không để phụ thân phát hiện, cậu luôn vào sau khi mọi người đi ngủ, trộm ôm gối chạy đi tìm Trần Mặc, trước hửng đông lại trộm chạy về gian phòng của mình.

Tới khi lớn rồi cũng không thể không biết xấu hổ làm như vậy nữa, cơ hội chui vào cùng một ổ chăn với Trần Mặc tự nhiên cũng ngày càng giảm.

“Đừng lộn xộn, Khuyết Thủy tiểu đệ.” Trần Mặc mỉm cười cảnh cáo.

Bởi vì không rõ ý tứ của Trần Mặc, cho rằng y sợ cậu đυ.ng tới miệng vết thương, Khuyết Thủy vội vã xoay mình sang bên cạnh, tay khoác lên bụng của y, đầu tựa vào bả vai y chầm chậm chìm vào giấc mộng.

Ánh mắt Trần Mặc phức tạp nhìn Khuyết Thủy đang rúc vào hõm vai của mình, toàn thân thả lỏng an tâm ngủ say.

Nét ngây thơ trên khuôn mặt cậu vì ngủ say mà càng trở nên rõ ràng, cậu vẫn còn là một đứa trẻ thôi… Một đứa trẻ mười bảy tuổi, hoàn toàn tin cậy, ỷ lại vào mình.

Cho dù diện mạo hay địa vị bên ngoài của cậu khiến cậu thoạt nhìn như một người đàn ông thành thục, tài giỏi, nhưng bên trong cậu thì chỉ có mình y hiểu rõ… Cậu chỉ là một đứa trẻ đơn thuần yếu ớt mà thôi.

Người phụ thân Minh chủ kia của cậu quá nôn nóng, trái lại khiến cậu hoàn toàn kìm nén áp lực ngày một lớn trong lòng.

Ta nên làm như thế nào? Trần Mặc để tay lên ngực tự hỏi.

Y phát hiện chính mình đã càng ngày càng không thể nhẫn tâm với Khuyết Thủy.

Đây không phải là dấu hiệu tốt, y tự nhủ với chính mình.

***

Ngày thứ hai khi Bạch Đỗ Quyên chạy tới tìm Khuyết Thủy thì phát hiện cậu đã đi mời thầy lang rồi, chờ Khuyết Thủy mời thầy lang tới, sau khi khẳng định Trần Mặc đã hoàn toàn vô sự, Bạch Đỗ Quyên mới có cơ hội mở miệng.

“Tối qua lúc muội phát hiện sát thủ ở trong lâu, ngoại trừ người mặc áo đen tung ám khí đó ra, còn có một người nữa.”

“Ồ?” Khuyết Thủy và Trần Mặc cùng đồng thời ngẩng đầu.

“Trước khi các huynh xông vào gã đã rời khỏi đó rồi, trước khi rời đi, gã còn lệnh cho người mặc áo đen kia gϊếŧ muội.”

“Đó là người như thế nào? Cũng mặc áo đen che mặt?” Khuyết Thủy hỏi.

Thân mình Bạch Đỗ Quyên hơi run lên.

“Không, gã mặc một bộ hắc bào màu đen, nhưng không che mặt… Gã…”

“Khuôn mặt của gã như thế nào?”

“Gã… Ma quỷ… Đó không phải là khuôn mặt của con người, đó là khuôn mặt của ma quỷ! Nó thực sự rất đáng sợ!” Bạch Đỗ Quyên vừa nói vừa tự ôm lấy hai vai của mình, có vẻ như cô vẫn đang cực kì sợ hãi.

“Khuôn mặt của ma quỷ? Gã đeo mặt nạ?”

“Không! Đó không phải là mặt nạ, đó chính là khuôn mặt của ma quỷ!” Bạch Đỗ Quyên khẳng định nói.

Khuyết Thủy và Trần Mặc liếc nhìn nhau.

Cố giữ vẻ mặt ôn hòa, Khuyết Thủy hỏi: “Trước lúc chúng tôi xông vào, có phải gã đã nói gì hoặc làm gì với tiểu thư?”

Bạch Đỗ Quyên lắc đầu, “Gã đột nhiên xuất hiện ở sau lưng muội, nói một câu tình cảm của các huynh có vẻ rất tốt nhỉ. Muội vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đó… Đó thực sự đúng là một cơn ác mộng!”

Khuyết Thủy cảm thấy kì quái, dùng mắt hỏi Trần Mặc.

Trần Mặc lắc đầu, tỏ vẻ y cũng hoàn toàn không hiểu nổi ý của người này.

Ngẫm thử một chút, Khuyết Thủy ngược lại an ủi Bạch Đỗ Quyên: “Bạch tiểu thư đừng sợ, trên đời hoàn toàn không có quỷ quái, thế nên chắc chắn là kẻ kia cải trang, thấy tiểu thư là con gái nên cố ý muốn dọa tiểu thư mà thôi. Mấy đêm nay xin tiểu thư cố nhẫn nại một chút, tạm thời ở sát cạnh vách phòng chúng tôi, tôi e đám thích khách kia một lần hạ thủ không thành sẽ còn tiếp tục có lần thứ hai, xin tiểu thư lấy cẩn thận làm trọng.”

Bạch Đỗ Quyên nghe vậy gật đầu, tâm cảm thấy ấm áp, được kẻ khác quan tâm luôn là việc khiến người ta cảm động. Lại thêm chuyện tối hôm qua Khuyết Thủy xả thân bảo vệ cô, khiến cô bất giác càng thêm trầm mê.

Bạch Đỗ Quyên rời đi rồi, Khuyết Thủy và Trần Mặc liền bàn bạc phương hướng hành động sau này.

Bị tập kích tuy khiến người ta cảm thấy bất an, nhưng cũng có thể coi đó như một bước đột phá trong việc điều tra Lưu Yến Cốc, nếu có thể lưu được người sống để hỏi cung trong đợt tập kích lần sau là tốt nhất, thực sự không được, cũng có thể từng bước một tập hợp manh mối.

Đảo mắt một cái, sắc trời đã không còn sớm nữa, chắc thức ăn đặt ở tửu lâu cũng sắp được đưa đến rồi —— Lúc đi mời thầy lang, cậu đã đặt sẵn tửu lâu gần đó mấy ngày nay đưa cơm tới cho bọn cậu, Khuyết Thủy để Trần Mặc nghỉ ngơi dưỡng thương còn mình tới trù phòng đun nước, điều này cũng phải cảm tạ phụ thân, trong huấn luyện của ông bao gồm cả việc làm sao để sinh tồn.

Cửa vừa mở ra, Khuyết Thủy dừng lại một chút.

Bạch Đỗ Quyên đang ngồi trên ghế đá trong viện, nhìn dáng vẻ là biết cô đặc biệt đợi cậu, nhìn thấy cậu ra, gót sen nhẹ nhàng đi tới.

Bạch Đỗ Quyên hiển nhiên cố ý thay quần áo, trang điểm.

Váy lụa mỏng manh phiêu phiêu, khuôn mặt tuyệt mĩ trời sinh khẽ điểm chút son càng trở nên xinh đẹp, hương lan cao nhã theo những bước chân của cô mà phiêu tán, mơ hồ bay về phía Khuyết Thủy.

Chỉ cần là đàn ông, bất cứ một người đàn ông khỏe mạnh nào, e rằng đều chẳng có cách nào từ chối mỹ nhân chầm chậm bước về phía mình như vậy.

Chỉ tiếc rằng Khuyết Thủy vẫn là một cậu bé, so với phụ nữ, cậu càng khát vọng người bạn có thể cùng cậu sóng vai mà đi hơn, so với nɧu͙© ɖu͙©…

Cậu không biết nɧu͙© ɖu͙© là gì, nhưng có vẻ như tạm thời cậu cũng không cần đến thứ này.

Vậy nên cậu tuy bị hương thơm mê ám của Bạch Đỗ Quyên làm cho có chút mơ màng, nhưng đó cũng chỉ là có chút mơ màng mà thôi.

“Bạch tiểu thư…”

“Khuyết Thủy.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào tiến sát lại gần cậu, “Huynh có thể nói chuyện với muội không?”

Khuyết Thủy ổn định tâm thần, lùi về phía sau một bước, nói: “Xin tiểu thư cứ nói.”

Hai người cách một chiếc bàn đá, ở hai bên đối diện ngồi xuống.

“Cùng là người trong giang hồ, muội nghĩ chúng ta cũng không cần che giấu tình cảm với nhau nữa, huynh hẳn đã rõ ý tứ của muội đối với huynh là gì?”

Khuyết Thủy hoảng sợ, không nghĩ tới Bạch Đỗ Quyên vừa bắt đầu đã nói một câu như vậy, nó khiến cậu cảm thấy thật đau đầu.

“Muội nghĩ huynh đối với muội hẳn cũng có chút hảo cảm, hơn nữa phụ mẫu huynh cũng rất thích muội. Huynh biết, tuy chúng ta đều là người giang hồ, không quá coi trọng quy phạm lễ nghi, nhưng có vài việc suy cho cùng cũng không tiện. Nếu, nếu huynh có thể cùng muội sớm định danh phận, sẽ không lo vài kẻ tiểu nhân nhàn ngôn toái ngữ.”

“Hơn nữa… Dù sao muội vẫn là một nữ tử còn chưa xuất giá, khoảng thời gian này lại luôn cùng tiến cùng xuất với huynh, ngày ấy mọi người ở trà quán còn cho rằng chúng ta… Chúng ta…” Bạch Đỗ Quyên xấu hổ cười, niết chiếc khăn lụa trong tay.

Vuốt nhẹ mái tóc, Bạch Đỗ Quyên tiếp tục nói: “Muội biết huynh xấu hổ, những lời này vốn dĩ không nên do bên nhà gái bọn muội đề cập… Muội muốn định danh phận với huynh trong tháng này, huynh xem như thế nào?”

Khuyết Thủy hoàn toàn sững sờ.

Cậu khiến Bạch Đỗ Quyên hiểu lầm như thế từ khi nào vậy? Cậu làm cái gì khiến cô cho rằng cậu muốn cưới cô làm thê? Được rồi, cậu thừa nhận cô là một cô gái xinh đẹp, tuy tính cách có chút đại tiểu thư, nhưng tính tình ngay thẳng, biết tiến biết lui, cũng không khó chung sống, nhưng đó hoàn toàn không đại biểu cho việc cậu muốn lấy cô.

Nếu nói cùng tiến cùng xuất với cô liền không thể không cưới cô, vậy Trần Mặc thì sao? Cậu và y đều đã đồng giường cộng chẩm đó! Hơn nữa cậu đối với cô, thực sự không hề có loại cảm giác muốn cưới cô làm thê, cùng cô chung sống cả đời.

Nếu buộc phải lựa chọn một người cùng cậu chung sống cả đời, chỉ cần Trần Mặc không phản đối, cậu nguyện sống chung với y.

“Khuyết Thủy, huynh cũng không thể để mặc bên nhà gái như muội một mình nói ở đây chứ, huynh cũng biểu thị chút gì đó đi.”

Bạch Đỗ Quyên thấy Khuyết Thủy cứ mãi chẳng chịu hé răng, cô không chịu từ bỏ lên tiếng.

Khuyết Thủy bối rối tới mức muốn bứt cả tai, không biết phải làm sao mới có thể từ chối mà không khiến cô bị tổn thương.

“Ừm, Bạch tiểu thư, tại hạ nghĩ có phải tiểu thư đã hiểu lầm rồi không. Từ tận trong tâm tại hạ luôn cảm kích tiểu thư đã cho tại hạ được lọt vào mắt xanh, nhưng tại hạ… Tại hạ, không muốn lừa dối tiểu thư, kì thực tại hạ đã có hôn phối rồi. Ừm… Đó chính là em gái của Trần Mặc. Ha ha, vậy nên thực có lỗi, Bạch tiểu thư, tại hạ…”

“Huynh đừng lừa muội!” Sắc mặt Bạch Đỗ Quyên đỏ bừng lên.

“Không có. Tại hạ không lừa tiểu thư, thực đó, tại hạ đã có hôn ước với em gái của Trần Mặc, vậy nên Bạch tiểu thư, hảo ý của tiểu thư…”

Sắc mặt của Bạch Đỗ Quyên dần chuyển từ màu hồng sang màu trắng.

Khuyết Thủy cho rằng cái cớ của cậu đã có hiểu quả, tâm không khỏi mừng thầm.

“Đủ rồi!” Bạch Đỗ Quyên vừa xấu hổ lại vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Huynh đừng lừa muội, muội biết huynh chưa có hôn phối, phụ mẫu của huynh đã từng nói với muội rồi! Huynh! Sao huynh có thể sỉ nhục muội như vậy!”

“Tại hạ, tại hạ hoàn toàn không có ý định sỉ nhục tiểu thư, tại hạ…” Khuyết Thủy gấp tới mức bắt đầu lắp bắp.

“Huynh còn nói huynh không sỉ nhục muội! Được, muội hỏi huynh! Huynh nếu không có ý tứ với muội, vì sao còn đối với muội tốt như vậy? Vì sao còn dịu dàng với muội? Vì sao còn quan tâm lo lắng cho muội? Để muội đối với huynh… Đối với huynh… Huynh lại cự tuyệt muội như vậy, huynh! Huynh! Có phải là huynh không vừa mắt với muội!”

Khuyết Thủy bắt đầu hoảng loạn, cậu vội vã đứng dậy an ủi nói: “Bạch tiểu thư, xin tiểu thư đừng hiểu lầm, tại hạ không hề không vừa mắt tiểu thư, tiểu thư sao có thể nói vậy?”

Bạch Đỗ Quyên đại khái cho rằng việc này mười phần chắc chín, lại đương trường bị từ chối, hơn nữa còn cảm thấy tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng, chiếc khăn lụa bị cô vò thành một nắm.

“Huynh sao có thể không vừa mắt muội! Muội hỏi huynh! Huynh có phải bởi vì phụ mẫu muội đều mất, muội trở nên không tiền, không thế, không địa vị, nên Minh chủ tương lai huynh đây mới không cần muội! Có phải là huynh sợ cưới muội rồi, sẽ không thể thêu hoa trên gấm cho huynh?”

Khuyết Thủy từ hoảng loạn dần trở nên có chút phiến chán, cậu không hiểu Bạch Đỗ Quyên vì sao lại thích suy đoán lung tung như thế, hơn nữa còn đem những suy đoán này gán cho người khác.

Cậu lại không biết những kẻ chìm trong tình yêu trên khắp thiên hạ đều là như vậy, luôn gán những suy nghĩ của bản thân lên người người mình thích. Tốt càng thêm tốt, xấu càng thêm xấu! Mà đại đa số những kẻ yêu đơn phương đều sẽ tìm lý do để hối hận, cường ngạnh bắt chính mình tìm ra vì sao đối phương không thích mình, không chịu thừa nhận lý do bản thân “bi thảm đáng thương, bị thương hại”.

Huống chi Bạch Đỗ Quyên còn có “lý do tốt” song thân đều mất, không tiền, không thế chính đáng như vậy.

“Bạch tiểu thư, tại hạ hoàn toàn không căn cứ vào những điều này để lựa chọn thê tử, tiểu thư là một cô gái tốt, là tại hạ không xứng với tiểu thư.”

Khuyết Thủy chắp tay, hy vọng nhanh chóng kết thúc chuyện này.

“Vậy huynh vì sao không ưa muội! Vì muội xấu? Vì muội già? Hay là huynh chê muội lớn hơn huynh một tuổi?” Bạch Đỗ Quyên gần như bật khóc.

Khuyết Thủy lại càng nôn nóng, trán toát cả mồ hôi, cậu thực sự không biết nên giải quyết chuyện nảy như thế nào.

Cậu không ngừng bứt tai, vội nói: “Không phải. Tại hạ không phải là ghét bỏ tiểu thư, tại hạ chỉ là tạm thời còn chưa muốn kết hôn, hơn nữa đối với tiểu thư, đối với tiểu thư cũng không có…” Khuyết Thủy không nói tiếp nữa, cậu sợ nói ra sẽ càng làm tổn thương cô gái này.

“Huynh!” Bạch Đỗ Quyên nghẹn ngào khóc, chỉ vào Khuyết Thủy hỏi: “Huynh… Huynh nói huynh không thích muội, vậy tối ngày hôm qua huynh vì sao còn xả thân cứu muội! Vì sao còn nhào lên chắn ám khí cho muội! Hức hức.”

“Cái này… Cái này… Đạo nghĩa trong đó là đương nhiên, tại hạ cũng không thể trơ mắt nhìn một cô nương như tiểu thư bị thương. Tại hạ…”

“Là huynh! Đều là huynh không tốt! Đã không thích người ta, vì sao còn đối với người ta tốt như vậy! Đã không có ý tứ với người ta, vì sao còn cứu người ta! Hu hu.” Bạch Đỗ Quyên gục xuống bàn đá khóc.

“Bạch tiểu thư…” Khuyết Thủy đã không biết nên an ủi cô như thế nào nữa.

“Đều là huynh không tốt, huynh không mạo hiểm cứu muội… Muội cũng sẽ không hiểu lầm huynh có tình ý với muội. Hôm nay xảy ra sự việc mất mặt như vậy, muội, muội… Hức hức!”

“Xin lỗi.” Khuyết Thủy chỉ có thể nói như vậy.

Cậu ngây ngốc đứng một hồi, không ngừng khổ não, nhìn Bạch Đỗ Quyên chỉ thút thít khóc, không làm chuyện gì tổn thương chính mình, Khuyết Thủy lúc này mới an tâm xoay người lặng lẽ rời đi.

Buổi tối tửu lâu đưa cơm tới, Khuyết Thủy đi gọi Bạch Đỗ Quyên cùng nhau dùng cơm, bị cô cự tuyệt.

Chẳng còn cách nào, cậu đành lưu lại chút thức ăn đặt trong tiểu sảnh của khuê lâu.

Trong khách phòng của Bạch phủ, Trần Mặc đang ngồi trên ghế, nhìn Khuyết Thủy cúi đầu đẩy cửa tiến vào.

Trần Mặc đại khái đã nghe được chuyện xảy ra bên trong viện, y trong lòng hiểu rõ nhưng không hỏi nhiều, y biết, một chút nữa Khuyết Thủy sẽ chủ động nói chuyện này cho y —— Bản thân y vẫn luôn là đối tượng tâm sự duy nhất của cậu.

Cơm no rượu say xong, Trần Mặc thu dọn bát đũa đặt vào trong làn, chờ ngày mai bên tửu lâu tới nhận.

Khuyết Thủy đi chuẩn bị nước rửa mặt, thuận tiện mang một chút tới khuê lâu cho Bạch Đỗ Quyên.

Sau khi rửa mặt, Khuyết Thủy không trở về phòng của mình mà cực kì buồn rầu làm tổ ở trên ghế.

Trần Mặc kéo ghế tới ngồi đối diện cậu, nhìn khuôn mặt rầu rĩ của cậu.

Ha ha, Khuyết Thủy như vậy rất đáng yêu.

“Đệ nên làm như thế nào bây giờ?” Khuyết Thủy rầu rĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng nói.

“Huynh lại đang nghĩ phải cứu đôi tai đáng thương của đệ như thế nào đó.”

Trần Mặc cười, dùng giọng nói khàn khàn trêu trọc cậu.

Hì hì.

Xấu hổ xoa cái tai bị chính mình bứt đến đỏ hồng, Khuyết Thủy có chút lúng túng, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Bệnh cũ, sửa không được. Huynh hôm nay cũng nghe thấy rồi nhỉ? Huynh nói, đệ nên làm thế nào? Đệ nói như vậy có phải là không tốt lắm không?”

“Ừm, hiện giờ huynh đang cố nhớ xem mẹ huynh từ khi nào thì sinh cho huynh một em gái đây.”

“Trần đại ca!” Trong mắt Khuyết Thủy hiện lên vẻ cầu xin.

“Ha ha.” Trần Mặc cười lớn, “Được rồi, đừng quá buồn phiền vì nó, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được. Đệ không thích cô ta, cũng không thể bắt buộc chính mình.” Trần Mặc vỗ vỗ đầu cậu.

“Chưa nói tới thích hay không thích, đệ chỉ là còn chưa muốn kết hôn.”

“Đệ dù sao cũng phải cưới, cho dù đệ có muốn hay không. Nếu phụ thân đệ bắt đệ cưới Bạch Đỗ Quyên, đệ sẽ đồng ý chứ?” Trần Mặc hứng thú hỏi.

Ừm… Do dự một hồi, Khuyết Thủy vẫn gật đầu, cậu luôn là một đứa con ngoan, hiếu thuận.

Trần Mặc che giấu ánh mắt.

Qua một hồi, y mới đứng dậy.

“Ngủ đi. Đừng nghĩ quá nhiều. Ngày mai chúng ta còn phải ra ngoài điều tra tin tức.”

“Bạch Đỗ Quyên thì như thế nào? Cô ấy hiện tại không muốn tới gần đây…” Khuyết Thủy lo lắng cho sự an toàn của Bạch Đỗ Quyên.

“Huynh canh gác nửa đêm đầu, đệ nửa đêm sau.”

“…Cũng được. Xin lỗi, Trần Mặc.” Khuyết Thủy cúi đầu nói.

“Sau này sẽ bắt đệ bồi thường cho huynh.” Trần Mặc mỉm cười với cậu.

***

Ngày kế, sau khi Khuyết Thủy chào hỏi Bạch Đỗ Quyên qua tấm màn, cậu liền cùng Trần Mặc phân công nhau đi điều tra tin tức của Lưu Yến Cốc trong thành, cùng với người đàn ông có một khuôn mặt quỷ kia theo miêu tả của Bạch Đỗ Quyên.

Nếu muốn tìm người, hoặc là đi hỏi xa phu, thuyền phu, điếm tiểu nhị, kiệu phu, nha dịch, hoặc là đi tìm côn đồ địa phương, hoặc cứ đến kỹ viện mà tìm, hay là tới nghe phong thanh từ những tên khất cái.

Khuyết Thủy lựa chọn đi tìm khất cái, dạo qua một vòng trên đường lớn ngõ nhỏ, hỏi thăm không ít khất cái, thu được không ít tin tức về những người có diện mạo xấu xí, lại chẳng nghe được một ai có hình dáng phù hợp với nhân vật trong miệng Bạch Đỗ Quyên.

Hỏi tới Lưu Yến Cốc, có người biết Lưu Hương Đình, có người biết Lưu Mỹ Viện, nhưng lại chẳng có tin tức gì về Lưu Yến Cốc.

Người duy nhất có liên quan tới chim én chính là Phi Yến Hiệp, nhưng người nọ lại ở quá xa.

“Người có diện mạo giống quỷ à? Để lão hủ xem thử…” Lão khất cái tóc bạc trắng dáng vẻ sắp ngủ tới nơi.

Khuyết Thủy ngồi xổm trên mặt đất, kiên nhẫn đợi ông ta.

Thật lâu sau, lão khất cái mới khẽ mở đôi mắt già nua đầy rỉ.

“Vị gia này, như vậy đi. Cậu cho tôi địa chỉ, chờ lão hủ thử nghe ngóng vài ngày, nếu có tin tức gì liền đưa tới cho cậu được chứ?”

Khuyết Thủy gật đầu đồng ý, lấy bạc vụn trong tay áo ra đưa cho lão khất cái.

“Làm phiền sư phụ. Tôi ở Bạch phủ trong trấn Lang Sơn. Ông biết Bạch phủ chứ?”

Lão khất cái từ tốn gật đầu, thuận tay nhét bạc vụn vào trong ngực, “Bạch phủ toàn gia chết thảm, biết.”

“Ông biết Bạch phủ…”

“Gâu! Gâu gâu!” Cơ thể căng cứng, Khuyết Thủy chầm chậm đứng dậy.

Lúc này dù là ai cũng có thể nhìn ra quanh thân cậu hiện lên bầu không khí căng thẳng.

Lão khất cái kì quái liếc nhìn cậu.

Nhìn con chó dữ cách không xa kia… Khất cái tốt không đấu với chó dữ, ông phủi mông lê chân rời đi, bỏ lại một mình Khuyết Thủy đưa lưng về phía con chó hoang đang không ngừng kêu lớn nọ.

Cậu đáng ra nên nghĩ tới nơi tụ tập của khất cái chó hoang cũng sẽ không ít, sớm biết thế cậu đã kéo Trần Mặc cùng đi rồi.

Chậm tới mức không thể chậm hơn được nữa, cậu xoay người buộc chính mình không chạy trốn, dùng ánh mắt đối diện với con chó hoang, Khuyết Thủy nghĩ cậu có thể dùng công lực thoát khỏi nơi này.

Không rõ chó hoang có phải biết được đối phương sợ mình hay không, nó nhe hàm răng sắc nhọn chảy đầy nước miếng, phát ra âm thanh “gâu gâu” đe dọa tiến từng bước về phía cậu.

Khuyết Thủy khẽ thở một tiếng, lặng lẽ bước một bước.

Chính là lúc này, chạy!

“Không nghĩ tới đường đường là nhi tử của đại Minh chủ võ lâm lại sợ một con chó hoang!”

Khuyết Thủy suýt nữa thì đâm vào người nọ.

Là gã! Vị công tử anh tuấn tuyệt thế.

“Ai nói vậy!” Khuyết Thủy không cần suy nghĩ phản bác lại.

“Ta nói đó. Kẻ nhát gan!” Yến Vô Quá thoải mái phun ra một câu như thế.

“Ngươi nói ai là kẻ nhát gan!” Nhìn gần, dung mạo của công tử anh tuần này càng khiến người ta kinh hãi, chính là có hơi nghiêm nghị một chút.

“Trừ ngươi ra còn ai nữa!” Yến Vô Quá cực kì vô lễ đánh giá Khuyết Thủy từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá một món hàng.

“Ngươi! Xưng tên đi!” Khuyết Thủy tức giận ngược lại mỉm cười.

“Tên của ta? Ngươi muốn biết? Ngươi tên… Khuyết Thủy nhỉ? Khuyết Thủy, chỉ cần đệ thừa nhận đệ sợ chó, ca ca sẽ giúp đệ đuổi con chó này đi được chứ? Tiện đó còn nói cho đệ tên của ca ca nữa.” Trong mắt Yến Vô Quá hiện lên ý cười.

Ánh mắt của hai người đυ.ng nhau trên không trung.

Khuyết Thủy thầm ngạc nhiên, người này… Lắc đầu, cậu muốn lắc bay cái ý tưởng hoang đường trong đầu kia.

Khuyết Thủy cảm thấy người này như đang cố ý khiến cậu tức giận, cậu cũng lười chẳng quan tâm tới gã, ôm quyền bỏ lại một câu, “Cám ơn đã chỉ giáo.” Đến tên cũng không nói liền xoay người rời đi.

“Gâu!”

Thân mình Khuyết Thủy run lên một cái.

Nguy rồi, cậu quên mất cậu vừa xoay người lại, hiện giờ liền xui xẻo mặt đối mặt với con chó hoang nọ.

Cậu biết với võ công của cậu thì đừng nói một con chó, đến mười con chó, tám con chó cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nỗi sợ chó bẩm sinh khiến cậu mỗi lần nhìn thấy chó dữ là có ý định muốn chạy.

Nếu Trần Mặc ở đây thì tốt rồi… Tốt rồi, đơn giản rồi.

Chỉ cần huynh ấy hét một tiếng, làm một tư thế, chó dữ liền bị huynh ấy dọa chạy.

Đừng sợ, Viên Khuyết Thủy! Mày hiện giờ đã là một nam tử hán rồi! Khuyết Thủy cố gắng lấy lại dũng khí, ho một tiếng, siết chặt nắm tay.

Khuyết Thủy biết bản thân rất căng thẳng, còn có chút sợ hãi, lại không biết dáng vẻ của cậu hiện tại khiến người khác cảm thấy cậu có bao nhiêu trẻ con! Dáng vẻ trẻ con ta rất sợ, nhưng ngươi dám bắt nạt ta, ta liền liều mạng với ngươi, khiến người khác nhìn liền nhịn không được thầm bật cười.

Yến Vô Quá nheo mắt, đẩy Khuyết Thủy ra, bước qua đá một phát vào đầu con chó hoang! Chó hoang đến phản ứng cũng chẳng kịp, bị đá thảm thiết kêu lên một tiếng, thân thể cao lớn rầm một tiếng đập vào vách tưởng rồi theo đó trượt xuống dưới, máu và não dính cả vào vách tường cùng trên mặt đường.

Khuyết Thủy ngây người, nắm tay đang siết chặt chầm chậm buông ra.

Cậu tuy sợ chó, nhưng hoàn toàn không có ý định gϊếŧ chúng, mỗi lần gặp chuyện Trần Mặc đều chỉ đuổi chúng đi, từ trước tới nay đều không gϊếŧ chúng trước mặt cậu.

Cậu mở miệng, muốn oán trách lại không biết nên oán trách từ đâu.

Người này thoạt nhìn tuy rằng lãnh đạm, không dễ gần gũi, nhưng chí ít gã đã giúp cậu, nếu không cậu sẽ phải mất rất nhiều tâm sức.

Ngây người một hồi, cậu thấp giọng cảm ơn một tiếng.

Vòng qua vị công tử anh tuấn nọ, Khuyết Thủy bước nhanh về phía đầu phố.

“Khuyết Thủy, nhớ kĩ tên của ta, ta tên là Yến Vô Quá.”

Giọng nói rõ ràng lãnh đạm của nam tử từ phía sau truyền tới.

“Ta tên Viên Khuyết Thủy, đừng gọi ta là Khuyết Thủy!” Khuyết Thủy không kìm được quay đầu lại trả lời.

Thân ảnh của công tử anh tuấn tên Yến Vô Quá đã chẳng còn ở đó nữa.

Tốc độ thực nhanh! Khuyết Thủy thầm kinh ngạc.