Diễm Thê Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 4

Thấy đã đến lúc ăn bữa trưa, mấy người hầu ở phòng bếp nơm nớp lo sợ, người hầu mang đồ ăn đến cho Quận vương đã bị mắng ba lần, những người còn lại thì ngươi đẩy ta xô, không muốn ôm đồm công việc mà thể nào cũng bị mắng này.

Phạm Trạch thở dài, nhìn Tiêu Thái thú quỳ trên mặt đất sắp bất tỉnh đến nơi, xem ra muốn cởi nút phải tìm người thắt nút thôi…

Phạm Trạch cúi người xuống, nói nhỏ vào tai Tiêu Thái thú: “Nếu muốn Quận vương nguôi giận, Thái thú phải sắp xếp chút việc cho Địch Lại tư…”

Tiêu Thái thú trừng mắt nhìn Phạm Trạch, quả thực là cảm động sắp rơi nước mắt, liên tục chắp tay: “Đa tạ đại nhân chỉ điểm! Đa tạ đại nhân chỉ điểm! Nhất định ta sẽ mau chóng làm tốt chuyện này, phân ưu giúp Quận vương!”

“Vậy ngài còn không nhanh đi lo liệu?”

Phạm Trạch tìm được một bậc thang, mỉm cười tiễn Tiêu Thái thú đi, quay người ra khỏi quan hạ phủ. Hỏi mấy binh sĩ đi ngang qua, Phạm Trạch nhanh chóng biết được Liễu Mộc Vũ đang ở đâu.

Vì chuyện xây dựng lầu quan sát nên trong cái lều xiêu vẹo được dựng lên tạm thời đã có không ít binh sĩ và dân chúng bị thương nằm ở đó. Quân y của thủ quan chỉ có một người, dù có thêm hai người học việc cũng vẫn rất bận rộn. Liễu Mộc Vũ đi qua đi lại giữa những người bị thương, giúp rửa vết thương, băng bó đơn giản.

“Địch Lại tư… Tiểu nhân đã thu dọn đồ đạc của ngài, sắp xếp trong tây sương phòng ở quan hạ phủ, ngài muốn đi qua xem có hợp ý không?”

“…” Liễu Mộc Vũ cúi đầu không thèm để ý.

“Địch Lại tư, nếu Quận vương có đắc tội chỗ nào, tiểu nhân nhận tội thay Quận vương!” Vươn tay không đánh người mặt cười, Phạm Trạch cúi người thật sâu, Liễu Mộc Vũ vội vàng quay người về phía người bị thương, tránh khỏi đại lễ của Phạm Trạch.

“Quận vương không có tâm cơ gì hết, chỉ muốn lấy lòng Địch Lại tư, chuyện này ngài nên hiểu rõ… Nếu ngài tức giận, cũng là do chúng tiểu nhân làm việc bất lợi, không có liên quan đến Quận vương…”

“…”

“Địch Lại tư…”

“Không cần nói nữa!”

Những người bị thương xung quanh đều tò mò nhìn chăm chú sang bên này, sắc mặt Liễu Mộc Vũ càng lúc càng đỏ.

“Ngài xem, vì chuyện này, đến giờ Quận vương vẫn chưa ăn bữa trưa…” Không quan tâm Liễu Mộc Vũ đang trốn tránh, Phạm Trạch vẫn bám chặt không tha, hết lời khuyên giải an ủi. Hắn biết nếu tâm bệnh của Phạm Viêm Bá không được giải quyết, chính hắn cũng không được trải qua những ngày tháng tốt lành.

“Vậy để hắn bị đói!” Liễu Mộc Vũ thực sự không nín nhịn bực bội được, hung ác nói, động tác băng bó vết thương cho người ta cũng mạnh dần, người đang được cậu băng bó đau đến nỗi xanh cả mặt mày, rồi lại không dám kêu đau. “Không ăn một bữa, hắn không chết đói được!”

Phạm Trạch có chút bất đắc dĩ, tiểu nương tử này giận dỗi, làm cho mọi người chung quanh cũng bị liên lụy, tội gì phải vậy? Vẫn muốn khuyên bảo thêm, nhưng thấy người ta vây quanh đến đây càng lúc càng nhiều, dù sao cũng là chuyện riêng của Quận vương nhà mình, không tiện tuyên dương trước mặt mọi người, Phạm Trạch chỉ có thể sờ mũi đứng dậy rời đi, nghĩ cách khác.

Trở lại quan hạ phủ, từ rất xa đã nghe thấy tiếng đổ vỡ ‘Choang choang!’, lát sau có một người hầu dáng người bé nhỏ đi ra từ phía phòng chính, trên khay đầy những bát đĩa đồ ăn bị ném vỡ. Ngước lên nhìn thấy Phạm Trạch đang đi đến trước mặt, giống như thấy được cứu tinh, vẻ mặt cầu xin nói: “Quản gia gia gia, ngài về thật tốt, bên này Quận vương sống chết cũng không chịu dùng bữa, thật sự chúng tiểu nhân không hầu hạ nổi… Nếu thân thể quý giá của Quận vương bị đói, chúng tiểu nhân có chết mấy lần cũng không đủ!”

Mấy đầu bếp ở ngoài cửa tiểu viện cũng mang vẻ mặt nín nhịn oan uổng, bưng khay đồ ăn định mang vào một lần nữa, dùng ánh mắt ai oán nhìn Phạm Trạch.

Biết ngay sau cùng mọi chuyện lại đổ hết lên đầu mình mà! Phạm Trạch lắc đầu, bưng khay đồ ăn vào phòng.

“Không phải gia nói rồi à, con mẹ nó ai cũng đừng đến làm phiền ta! Cút hết cho ta!” Một đống bát đĩa lộn xộn đầy đất, ghế đổ ngả nghiêng và chăn gối bị vo thành một đống nằm ngổn ngang trên mặt đất, Phạm Viêm Bá chán nản uể oải tựa vào đầu giường, ánh mắt như con cá chết, mắt trợn trừng, ngây ngốc nhìn lêи đỉиɦ giường.

“Quận vương… nên dùng bữa!”

“…”

Dù sao cũng là quản gia hầu hạ Phạm Viêm Bá nhiều năm, nhìn thấy Phạm Trạch tới gần, Phạm Viêm Bá cũng không vớ lấy cái gối cuối cùng trên giường ném về phía đối phương, chỉ tiếp tục nằm trên giường ngẩn ngơ.

“Đặc sản của quận Tây Nam quả thực rất độc đáo, đều là những màu sắc chưa từng thấy ở Phan Dương, sao Quận vương không nếm thử xem?”

“Nếm? Nếm cái gì mà nếm? Tiểu Liễu Nhi nói không muốn gặp ta nữa! Hắn… Hắn nói hắn không muốn gặp ta nữa…” Phạm Viêm Bá bĩu môi, ủy khuất y như đứa trẻ.

Có lúc nào Phạm Trạch được thấy Phạm Viêm Bá phải nín nhịn như vậy? Muốn cười nhưng không dám, còn phải nghĩ cách khuyên bảo chủ tử nhà mình.

“Gia, nói không gặp là Liễu công tử, chứ đâu phải Quận vương ngài! Đại trượng phu co được giãn được, hắn không gặp ngài, ngài đi gặp hắn là được thôi…”

Những lời này như một tiếng sấm, đánh thẳng vào thần trí đang ngu ngơ của Phạm Viêm Bá, “giật mình” ngồi bật dậy, hai mắt trừng lớn như lục lạc.

“Đúng vậy! Sao gia không nghĩ ra chứ? Không muốn gặp chỉ là Tiểu Liễu Nhi nói lúc tức giận thôi, chứ đâu phải thánh chỉ của Hoàng thượng, sao gia có thể coi là thật được?”

Phạm Viêm Bá xuống giường tìm giày, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Đúng đúng đúng, gia đi nhận tội với Liễu Nhi, sau đó kéo hắn đi ăn cơm cùng!”

Phạm Trạch vừa mới thăm dò, phải chán nản đi về xong, sao dám để Phạm Viêm Bá đến tìm Liễu Mộc Vũ vào đúng lúc này? Vội vàng đặt khay thức ăn lên bàn, bước đến ngăn cản đại gia đang kích động nhà mình.

“Liễu công tử vẫn đang nóng nảy, hiện tại Quận vương đi chẳng những không có cách nào làm Liễu công tử nguôi giận, ngược lại càng dễ làm hắn nổi cáu với Quận vương hơn, cảm thấy Quận vương là người lỗ mãng không thể tin tưởng…”

Phạm Viêm Bá vừa mới vui mừng dào dạt ngay lập tức bực bội: “Nói được chính là ngươi, nói hỏng cũng là ngươi… Rốt cuộc ngươi bảo gia phải làm sao?”

“Nào nào nào, Quận vương dùng bữa trước đã…” Nhanh chóng dựng cái ghế bị đổ lên, kéo Phạm Viêm Bá ngồi xuống. “Việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn…”

Ăn trưa xong, Phạm Viêm Bá nghe các loại đề nghị của Phạm Trạch thật tỉ mỉ, nói liên tục cho đến lúc trời tối đen.

Phạm Viêm Bá ngồi lắc lư cái đầu rồi mới rút ra tổng kết trong suốt nửa ngày ngồi nghe: “Xem ra chuyện theo đuổi nương tử và lên giường chỉ có một đạo lý, chỉ cần ngươi có năng lực đâm vào đúng chỗ, sớm muộn gì cũng có thể làm hắn thả lỏng cả người!” Nói xong, Phạm Viêm Bá đắc ý nhướng mi, không nhịn được liền khoe khoang với Phạm Trạch: “Kỳ thật gia nhìn ra được trong lòng Tiểu Liễu Nhi vẫn có gia đó, chỉ cần gia không sợ khó khăn thất bại, cứ mặt dạn mày dày bám chặt vào hắn, chắc chắn hắn sẽ phải chịu thua gia!”

Giơ chén trà lên nhấp một ngụm, Phạm Viêm Bá tặc lưỡi: “Ngươi nói đến “Binh pháp Tôn Tử” gì gì đó, cái phạt mưu, phạt giao, phạt binh ấy… đều quá chậm! Quá khó hiểu! Gia vẫn cảm thấy mỹ nhân kế trong ba mươi sáu kế là hợp với gia nhất!” Vỗ đùi, Phạm Viêm Bá giống như hạ quyết tâm, ra sức gật đầu. “Gia chỉ cần dùng chính mình làm mỹ nhân kế, chỉ cần có thể lừa được Tiểu Liễu Nhi lên giường, nhất định bổn đại gia sẽ phục vụ hắn thật thoải mái sung sướиɠ, giống bổn đại gia thích kiểu nào là có kiểu đó, bằng mọi cách phải chăm sóc hắn thật cẩn thận, không sợ hắn không động tâm với gia!”

Không ngờ mình đã tận tình khuyên bảo hết cả nửa ngày trời, đại gia nhà mình lại lĩnh hội như vậy, Phạm Trạch kìm nén một hơi mà không dám thở ra, chỉ có thế ở bên cạnh cười khổ gật đầu phụ họa.



Liễu Mộc Vũ cố gắng làm cho bản thân thật bận rộn, bởi vì chỉ cần dừng lại một chút, dục niệm tê dại mà Phạm Viêm Bá khơi gợi lên lại giống như ma quỷ ẩn núp trong bóng tối, mê hoặc thần trí mình rơi vào vũng bùn tìиɧ ɖu͙©.

“Chú ý hai ngày tới không được để vết thương chạm vào nước…”

Xử lý xong vết thương cho một người khác, Liễu Mộc Vũ đứng thẳng dậy khó khăn xoay cổ. Tuy rằng mặt trời đã xuống núi, nhưng quận Tây Nam quanh năm ẩm ướt oi ả, dù đã là ban đêm nhưng vẫn không thoải mái lắm, điều này làm cho Liễu Mộc Vũ vốn đã quen với thời tiết bốn mùa rõ ràng ở quận Phan Dương vô cùng khó chịu.

“Địch Lại tư, ngài nghỉ ngơi một chút đi, còn lại để ta làm là được rồi…” Quân y cảm kích nói.

“Ta vẫn ổn…” Liễu Mộc Vũ duỗi phần lưng đã cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Liễu Mộc Vũ nhắm mắt lại, làm việc bận rộn trong cái oi bức ngột ngạt suốt một lúc lâu mà không dừng lại làm cậu hơi váng vất.

“Tiểu Lục! Ngươi không sao chứ?” Cừ Chính Thanh sắp xếp cho những binh sĩ và dân chúng còn lại không bị thương tiếp tục đẩy nhanh tiến độ cùng Vu Trường Vinh, sau khi trời tối đen mới kết thúc công việc, vội chạy tới đây hỗ trợ.

“Cừ đại ca, ta đâu có mảnh mai như vậy?” Liễu Mộc Vũ mở mắt, mỉm cười với Cừ Chính Thanh đang mang vẻ mặt lo âu. Nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc phía xa xa, biểu tình trên mặt Liễu Mộc Vũ lập tức trở nên nghiêm túc: “Cừ đại ca, chuyện còn lại làm phiền ngươi… Ta ra ngoài hít thở không khí…”

“Được! Được! Ở đây có ta rồi, ngươi mau nghỉ ngơi đi!”

Liễu Mộc Vũ lặng lẽ rời khỏi doanh trướng, trốn ở đằng xa thấy Phạm Viêm Bá đi nhanh tới, vào trong doanh trướng tìm kiếm mình khắp nơi. Nhìn trộm rất lâu, thấy Phạm Viêm Bá không tìm thấy liền phẫn nộ rời đi, trong lòng Liễu Mộc Vũ hỗn loạn, không muốn về doanh trướng bèn quay người tìm một con đường nhỏ tĩnh lặng đi sâu vào rừng. Cậu cần tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ cẩn thận.

Trước đây bị phạt đánh nhục nhã ở Quận vương phủ, Liễu Mộc Vũ có thể không hận trong lòng sao? Có quyết định rời đi dứt khoát như vậy, cùng với kỳ vọng được sống lại, đó là càng muốn trả thù tàn nhẫn cái người phụ bạc kia… Bởi vì cậu biết người đó cũng có tình với mình… Chính là vì có tình, mới có thể đau lòng, mới có thể thương hại, mới có thể hối hận muộn màng… Ý nghĩ như vậy lúc nào cũng chiếm cứ đầu óc Liễu Mộc Vũ, đến sau cùng mới phát hiện, chỉ là bản thân mình muốn tìm một lý do để nhớ tên oan gia kia…

Cố gắng kìm nén, không để giọng nói nụ cười của người đó xuất hiện trước mắt, thế nhưng cái bụng dần dần to ra lúc nào cũng nhắc nhở mình, cho dù có dứt bỏ sạch sẽ, nhưng tên oan gia kia đã để lại món nợ tội lỗi của hắn trong thân thể mình, nhất định sẽ phải trọn kiếp gánh trên lưng, không thể bỏ được.

Suy nghĩ đó vẫn luôn quấy nhiễu Liễu Mộc Vũ, cho đến khi đứa trẻ ra đời…

Liễu Mộc Vũ phải chịu cơn đau đớn dữ dội giày vò suốt hai ngày, mới gắng gượng sinh ra bảo bối không có được dễ dàng này… Mà đến khi Liễu Mộc Vũ nhìn thấy giữa hai chân đứa bé có bộ phận dị dạng giống y như mình, quả thực đã ngất xỉu luôn!

Tại sao ông trời lại bất công với mình như thế? Tại sao lại để con mình cũng bị trừng phạt ác độc như thế? Lúc ấy Liễu Mộc Vũ chỉ muốn chết ngay, thân thể dị dạng này như một cơn ác mộng nguyền rủa quấn chặt lấy mình, điều này cũng làm Liễu Mộc Vũ hiểu ra nỗi khổ tâm của mẫu thân…

Thân thế như vậy, thân thể như vậy, sẽ để người đời cười nhạo và xem thường đến thế nào đây? Trước khi đứa trẻ được sinh ra, Liễu Mộc Vũ cũng từng ảo tưởng nếu sau này đứa trẻ trở về Phạm gia nhận tổ quy tông, không phải trải qua cuộc sống phiêu bạt cùng mình, có phải rất tốt hay không? Thế nhưng thân thể nó như vậy, ngược lại sẽ bị Phạm gia coi khinh, ghét bỏ… Liễu Mộc Vũ gạt bỏ hết những do dự trù trừ trong lòng, cứ cắt đứt quan hệ sạch sẽ như vậy, vì đứa bé này cậu phải trở nên mạnh mẽ. Cậu muốn dùng hết sức để bảo vệ nó, để đứa trẻ đáng thương này được sống bình an suốt một đời!

Thật không ngờ cái người mà cậu muốn xóa bỏ mọi quan hệ, sau hai năm xa cách lại gặp nhau lần nữa, sự xuất hiện của Phạm Viêm Bá làm rối loạn tâm tình bình lặng của Liễu Mộc Vũ. Liễu Mộc Vũ biết cả thân thể và tâm hồn mình đều khao khát tên oan gia kia, thế nhưng… Rõ ràng hai người không có hy vọng, rõ ràng cuộc tình này không có tương lai, vậy mà bản thân không vứt bỏ không tách rời không cắt đứt được… Chẳng lẽ phải thực sự rơi vào địa ngục A Tỳ mới biết hối hận?

Trên một phía khác của con đường nhỏ, một bóng người lén lút đi tới. Đột nhiên Liễu Mộc Vũ tỉnh táo lại từ trong buồn bã, quay người trốn sau một tảng đá nhìn trộm.

Người đang đi tới là một tiều phu ở trấn Vu Lan, tên là Điền Đại Tráng, nửa năm trước được chọn đi làm lao dịch, sau khi huấn luyện ba tháng đã đến Bình Diêu quan thay quân giúp các quân sĩ thủ quan. Vì dáng vẻ cao lớn khỏe mạnh lại biết chịu thương chịu khó, Liễu Mộc Vũ có chút ấn tượng với hắn, chỉ là đã muộn thế này rồi, một mình hắn lén lút đi vào rừng… là để làm gì?

Bình Diêu quan là vùng đất nơi biên thùy, đằng sau cửa khẩu là đất đai màu mỡ nghìn dặm, bên ngoài cửa khẩu chính là Quang Liêu quốc hung hãn xảo quyệt, chúng luôn thèm thuồng ruộng đồng của cải của Bình Diêu quan như hổ rình mồi, vùng biên giới thường có thổ phỉ giặc cướp hay xuất hiện, mỗi lần đến mùa thu hoạch, các cửa khẩu của quận Tây Nam đều bị tập kích nhiều lần.

Nơi này dễ thủ khó công, nhưng sợ nhất là nội gian và ngoại địch trong ngoài phối hợp, ngay tức khắc Liễu Mộc Vũ nảy sinh nghi ngờ, đi theo sau Điền Đại Tráng phía xa xa, chưa được bao lâu đã không thấy người đâu hết!

Trời rất tối, chung quanh đen sì, tiếng sàn sạt của lá cây đung đưa theo gió và tiếng côn trùng kêu vang kết hợp cùng nhau, khiến cho trong rừng càng thêm tĩnh mịch tối mịt. Những tán lá cao lớn ngăn cản ánh trăng sáng trong, ban đầu Liễu Mộc Vũ chỉ muốn đi theo Điền Đại Tráng để tìm hiểu rõ mọi chuyện, hiện giờ mới phát hiện ra chỉ có một mình mình đứng ở nơi rừng sâu tăm tối. Khu rừng này rất phức tạp, dù là thợ săn, tiều phu hàng năm thường đi trong rừng sâu cũng không dám tùy tiện đến đây lúc đêm khuya. Liễu Mộc Vũ cảm thấy có chút hối hận vì đã nhất thời lỗ mãng đi theo sau.

Dựa vào trí nhớ để lần tìm lối ra, kết quả càng đi càng không rõ phương hướng, đi đến nỗi thở hổn hển không ngừng nhưng vẫn chả thấy con đường nhỏ để về doanh trướng. Liễu Mộc Vũ có chút tức giận, xem ra phải ngủ trong rừng một đêm, chờ đến lúc hừng đông mới có thể tìm đường trở về.

“!”

Đột nhiên Liễu Mộc Vũ cảm thấy có gì đó giữ chặt hông mình, thân mình rơi vào trong một l*иg ngực rộng lớn, còn chưa kịp lên tiếng, miệng cũng bị tay người ta bịt lại!

“Suỵt… Là ta…”

Nói sát vào tai, hơi thở nóng rực phả ra làm Liễu Mộc Vũ thấy ngứa tai.

Vòng ôm này, hơi thở này, giọng nói này, đều là những thứ mà Liễu Mộc Vũ vô cùng quen thuộc…

Phạm Viêm Bá!

Liễu Mộc Vũ không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể nghiến răng oán giận trong lòng, chẳng lẽ là do hắn sai Điền Đại Tráng dụ mình vào sâu trong rừng? Nghĩ đến đây, Liễu Mộc Vũ ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Phạm Viêm Bá, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

“Đừng lộn xộn! Đừng lộn xộn… Cẩn thận quấy rầy chuyện tốt của người ta!” Phạm Viêm Bá nói nhỏ sát vào bên tai Liễu Mộc Vũ. Môi chạm vào vành tai non mềm, như bị lông tơ trên vành tai làm cho thấy ngứa, Phạm Viêm Bá liếʍ môi, cuối cùng không nhịn được bèn há miệng nhẹ nhàng ngậm lấy viên ngọc châu mê người kia.

Trời tối đen như mực, giơ tay không thể nhìn thấy năm ngón, thị lực bị cướp mất nên những giác quan khác trên người Liễu Mộc Vũ mẫn cảm hơn nhiều. Vành tai được ngậm trong cái miệng ướt nóng, đầu lưỡi trơn trơn còn không ngừng gảy qua gảy lại, nửa bên mặt Liễu Mộc Vũ đều thấy nóng bừng, ra sức giãy giụa. Phạm Viêm Bá bị Liễu Mộc Vũ giãy giụa đến nỗi không biết làm sao, dứt khoát điểm á huyệt Liễu Mộc Vũ, hai tay vòng qua eo nhấc bổng cậu lên. Hai chân lơ lửng nhưng Liễu Mộc Vũ vẫn không chịu buông tha cho chống cự, đạp mạnh vào chân Phạm Viêm Bá, Phạm Viêm Bá chỉ còn cách quay sang một bên đè Liễu Mộc Vũ lên thân cây to lớn, thân thể chen vào giữa hai chân cậu, dùng cả người mình không cho Liễu Mộc Vũ giãy giụa.

Phạm Viêm Bá là người luyện võ, tất nhiên khả năng nhìn trong bóng đêm tốt hơn Liễu Mộc Vũ rất nhiều, thấy Liễu Mộc Vũ bị chèn ép giữa mình và thân cây đại thụ, mặt đỏ bừng căm phẫn vặn vẹo chống cự, trong lòng yêu đến mức ngứa ngáy, dùng răng cắn hơi mạnh vào vành tai Liễu Mộc Vũ, nơi cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn khêu gợi: “Trước đây gia chỉ nghĩ là nuôi một tiểu mẫu cẩu biết nghe lời, không ngờ hóa ra là tiểu báo tử…”

Bị Phạm Viêm Bá trêu đùa “bậy bạ” như vậy, Liễu Mộc Vũ tức giận run người, hai chân lơ lửng tách khỏi mặt đất vẫn đạp loạn xạ, nhưng không thể đạp trúng Phạm Viêm Bá, điều này làm Liễu Mộc Vũ vừa căm tức lại vừa nôn nóng.

“A… Đại Tráng! Bảo bối à, ngươi làm ta thật thoải mái!” Sâu trong cánh rừng truyền đến tiếng kêu của tìиɧ ɖu͙©, ngay lập tức làm Liễu Mộc Vũ cứng người, thân thể ngừng giãy giụa.

“Ha ha, ta đã nói ngươi đừng lộn xộn quấy nhiễu niềm vui của người khác, ngươi còn không nghe…”

Không để ý Liễu Mộc Vũ kháng cự, giải á huyệt bị giam cầm, Phạm Viêm Bá cố chấp ôm Liễu Mộc Vũ cẩn thận đi về phương hướng truyền ra âm thanh.

Đi vòng qua hai gò đá, trước mặt xuất hiện một bãi đất trống nhỏ chưa tới hai mươi thước vuông, ánh trăng chiếu xuống xuyên qua những kẽ tán lá, miêu tả rõ nét hình dáng hai thân thể ở giữa bãi đất trống. Liễu Mộc Vũ kinh ngạc trừng to mắt, chỉ thấy Điền Đại Tráng mà ban đầu mình đi theo sau đang quỳ gối dưới khố một nam tử tuấn lãng, cái miệng trên khuôn mặt mang nét khổ sở đang cố gắng nhả ra nuốt vào dương v*t của nam nhân.

“A… Đúng rồi, cứ như vậy… Chuyển động lưỡi… Bảo bối ngoan, thả lỏng một chút, nuốt ta vào sâu hơn nữa…”

Liễu Mộc Vũ nheo mắt lại, cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo của nam nhân tuấn lãng kia – Phó quân của Bình Diêu quan Vu Trường Vinh! Trong lòng Liễu Mộc Vũ kinh ngạc tột độ, nhớ lại những lần ở chung suốt hai năm nay giữa mình và Vu Trường Vinh, chỉ cảm thấy đối phương là một vị tướng lĩnh có tài quân sự tuyệt vời luôn dày công tu dưỡng, tính tình ngay thẳng nội liễm, không gần nữ sắc… Nhưng chính cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Vu Trường Vinh yêu thích nam phong…

“Đại Tráng, ta muốn vào chỗ đó của ngươi…” Vu Trường Vinh nâng cằm Điền Đại Tráng lên, rút bảo bối của mình ra, ngón tay chuyển động bên trong cái miệng chưa thể khép lại ngay của Điền Đại Tráng, bôi hết nước bọt tràn ra ngoài lên khắp môi hắn.

Điền Đại Tráng nhíu mày do dự một chút, hơi lưỡng lự quay người nằm úp sấp trên mặt đất, cởϊ qυầи xuống đến dưới mông, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào giữa hai cánh tay, vểnh đôi mông tròn trịa về phía Vu Trường Vinh.

“Ta vốn định đi tìm ngươi cùng ăn tối, đúng lúc nhìn thấy Phó quân kia lén lút đi vào rừng, gia tò mò đi theo sau, không ngờ được nhìn thấy cảnh sắc hay như vậy…” Phạm Viêm Bá dán môi mình vào tai Liễu Mộc Vũ, dùng âm lượng nhỏ nhất để nói, thanh tuyến như một vật có thể chạm vào, nhẹ nhàng chui vào tai Liễu Mộc Vũ, mang theo một chút tê dại và ướŧ áŧ, khiến hơi thở của Liễu Mộc Vũ dồn dập hẳn lên…

Bên kia, Vu Trường Vinh vươn ngón tay sờ soạng bên trong mông Điền Đại Tráng một lúc lâu, sau đó liền kích động đưa nam vật sưng to từ lâu của mình vào trong thân thể Điền Đại Tráng. Cùng với động tác của Vu Trường Vinh, nam tử cường tráng kia kêu ra những tiếng ngắn ngủi khổ sở, rồi lại kìm nén âm thanh tiếp nhận sự chiếm đoạt từ Vu Trường Vinh, đôi mông tròn run lẩy bẩy.

“Vẫn đau lắm à?” Vu Trường Vinh dừng lại, hai tay vuốt ve mông thịt của Điền Đại Tráng, trong giọng nói lộ ra sự lo lắng, thương tiếc.

Điền Đại Tráng không nói gì, một lúc sau mới lắc đầu thở hắt ra một hơi: “Căng quá…”

Trên mặt Vu Trường Vinh hiện rõ vẻ vui sướиɠ: “Đại Tráng ngoan, ngươi cố nhịn, vào hết là được rồi…”

Thân thể chậm rãi cương quyết hướng ra đằng trước, Điền Đại Tráng khổ sở đến nỗi hai đùi cũng căng thẳng run rẩy, nhưng không hề trốn tránh, chỉ là càng lúc càng thở hổn hển, thi thoảng có mấy tiếng kêu rên khàn khàn. Khi đã vào hết, Vu Trường Vinh dần mất đi lý trí, ôm eo Điền Đại Tráng bắt đầu ra vào thật mạnh, chưa được bao lâu Điền Đại Tráng đã phải xin tha, trong thanh âm còn có chút ý khóc. Vu Trường Vinh không hề tha cho hắn, trong miệng vẫn nhẹ nhàng an ủi “Nhịn chút nữa, sẽ thích ngay!”, lật thân thể Điền Đại Tráng lại để hắn làm thành tư thế nằm ngửa, nâng mông lên tiếp tục thao mạnh. Cùng với từng đợt lung lay xỏ xuyên, những tiếng nghẹn ngào kêu rên của Điền Đại Tráng không ngừng vang lên, nghe như sắp vỡ nát thành từng mảnh.

Cảnh xuân cung mang theo cảm xúc cuồng dã này, hình như Liễu Mộc Vũ trốn sau tảng đá phía xa như thể cũng ngửi thấy mùi vị tanh nồng khi hai người giao hợp. Cuộc làʍ t̠ìиɦ nửa ép buộc làm Liễu Mộc Vũ nhớ đến tiểu viện trong vương phủ của quận Phan Dương, nhớ đến Tiêu Tương uyển, Túy Tiên lâu… Còn cả chiếc xe ngựa rộng rãi xa hoa nữa… Lúc này Liễu Mộc Vũ đã nhũn ra nửa người, giữa hai chân ngứa ngáy làm cậu không nhịn được phải khép hai chân lại để cọ vào nhau, chưa cọ được vài cái đã cảm nhận được vật lớn nóng bừng chạm vào sau mông.

Hai tay Phạm Viêm Bá siết chặt lấy Liễu Mộc Vũ đang sờ lung tung khắp nơi không có quy củ, đầu lưỡi ươn ướt liếʍ từ cổ đến tai Liễu Mộc Vũ, thổi hơi vào trong tai cậu.

“Liễu Nhi, ta cũng muốn vào… Ngươi cho ta vào đi…”

“Không…” Tiếng cự tuyết có chút ngập ngừng.

“Liễu Nhi… Gia rất nhớ ngươi, nhớ thân thể ngươi, nhớ lắm, nhớ đến nỗi dương v*t của gia đau muốn chết…” Nhân lúc Liễu Mộc Vũ mềm nhũn cả người, bàn tay dò xét bên trong quần, ngón tay xoay quanh đám lông mao thưa thớt, rồi lần tìm xuống bên dưới, gảy xuân nha nam tính đã sưng lên từ lâu ra khỏi khe thịt hở ướt nóng, âu yếm vuốt ve trong bàn tay.

“Không…”

Phạm Viêm Bá dứt khoát không thèm nói gì thêm, đặt Liễu Mộc Vũ lên tảng đá hôn môi cẩn thận, ngậm lấy vành tai cậu hút vào trong miệng, cắn vào hầu kết, hoặc là liếʍ láp mạch máu trên cổ, như dã thú vừa bắt được con mồi, vừa trân trọng vừa vui sướиɠ tìm nơi yếu ớt, mẫn cảm cũng như thích hợp nhất của con mồi để xuống miệng.

Mười mấy ngày nay liên tục bị Phạm Viêm Bá khơi gợϊ ȶìиᏂ dục như nước lũ chảy xiết đánh thẳng vào sự phòng bị trong tim Liễu Mộc Vũ, không ngừng chống cự và xây lại bức tường phòng bị làm Liễu Mộc Vũ vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại để cảm nhận những nụ hôn của Phạm Viêm Bá trong mâu thuẫn, bên tai là lời cầu xin gần như sắp khóc của Điền Đại Tráng và tiếng da thịt va chạm ‘Đôm đốp’ vào nhau… Bụng dưới của Liễu Mộc Vũ khổ sở như bị lửa thiêu, cậu nhớ… nhớ quá! Nhớ những giao hoan thô bạo quá! Kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh kết hợp với đau đớn, lần nào cũng khiến cậu như được sống lại sau khi bị áp chế dưới địa ngục, làm trong lòng cậu không còn cảm giác áy náy mang tội nữa, chỉ có những thơm ngọt của triền miên vô tận…

“Cho ta! Liễu Nhi… Cho ta đi…” Phạm Viêm Bá nâng khuôn mặt Liễu Mộc Vũ lên, không ngừng đặt nụ hôn lên mí mắt, mũi, môi cậu.

“Đừng… Đừng ở đây…”

Đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng bừng của Phạm Viêm Bá lộ rõ niềm vui mừng quá đỗi, ngay tức khắc bế ngang thân thể đã mềm nhũn của Liễu Mộc Vũ, cũng bất chấp liệu có thể quấy rầy đến đôi uyên ương hoang dã đang thâu hoan kia không, vội vàng trở về quan hạ phủ. Suốt dọc đường, Liễu Mộc Vũ vẫn luôn vùi đầu thật sâu trong l*иg ngực Phạm Viêm Bá, xấu hổ không dám ló mặt ra ngoài, may mà trời đã tối đen, trên đường không gặp bất kỳ người nào. Phạm Viêm Bá đá văng cửa phòng ra, bế Liễu Mộc Vũ chạy ngay vào gian trong, cẩn thận đặt cậu lên giường. Sợ Liễu Mộc Vũ đổi ý, Phạm Viêm Bá cũng lên giường ngay sau đó, bất chấp cởϊ qυầи áo, chỉ kéo quần Liễu Mộc Vũ xuống, mở đùi cậu ra đè lên trên, lấy vật lớn trong khố ra đỉnh về phía trước.

Dù nói thế nào, thân thể này cũng đã không tiếp nhận hoan ái hơn hai năm, có động tình ngứa ngáy dâʍ đãиɠ đến đâu, lúc căng rộng ban đầu cũng có chút khó khăn.

“Ngươi… Ngươi cẩn thận một chút…” Cả người Liễu Mộc Vũ mềm nhũn, hai mắt đỏ như thỏ con, hiện ra ánh nước trong suốt.

Lúc này Phạm Viêm Bá đã không còn thần trí, chỉ biết bảo bối ở bên dưới mình, ngậm lấy môi Liễu Mộc Vũ hết gặm lại cắn, đầu lưỡi khuấy đảo tới lui trong vòm miệng mềm mại, hôn đến nỗi vang lên những tiếng động của nước. Đè lên đùi Liễu Mộc Vũ, đỡ dương v*t sưng đau trượt lên trượt xuống giữa khe thịt hở ướŧ áŧ, tìm đến đúng tiểu huyệt nhi, nhấc eo lên, đầu dương v*t căng huyệt khẩu ra, cắm vào trong tiểu huyệt đóng chặt, dùng sức thêm một chút liền đưa cả dương v*t to lớn vào trong lối đi chật hẹp đã lâu không được sử dụng.

“A a!” Thân thể bị căng ra đột ngột, trong đau đớn là cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt như dùng cái đυ.c khoét thủng tủy não. Tiếng kêu đau đớn của Liễu Mộc Vũ bị đầu lưỡi Phạm Viêm Bá chặn lại trong cổ họng, suýt nữa thì không thở được, cả người cứng lại rồi nằm rạp xuống.

Từng tầng màng thịt non nớt ôm chặt mệnh căn tử của Phạm Viêm Bá, hưng phấn đến nỗi bụng hắn run lên loạn xạ, cánh tay ôm lấy vòng eo nhũn ra như bùn của Liễu Mộc Vũ, cương quyết cởi hẳn khố của đối phương ra, để nơi bí mật kia dính chặt vào vật lớn của mình, tiếp tục xỏ xuyên va chạm hung ác thô bạo, sung sướиɠ ra vào hơn trăm lần. Liễu Mộc Vũ bị gian da^ʍ đến nỗi da đầu run lên, cả người không còn sức lực, nơi duy nhất vẫn còn cảm giác truyền đến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, không biết là đau hay là thích, chỉ có thể nắm chặt ga giường, kêu rên khóc lóc cùng với những lần xâm chiếm bạo lực của Phạm Viêm Bá.

“Nhẹ thôi! A… A! Lớn quá… Hỏng mất!”

“Kêu lên! Kêu to nữa lên! Liễu Nhi lẳиɠ ɭơ của ta… Kêu để toàn bộ người của trấn Vu Lan, Bình Diêu quan đều biết ngươi là người của gia!”

Liễu Mộc Vũ không còn kêu ra những tiếng có ý nghĩa nào khác, chỉ có tiếng gào thét khàn khàn như dã thú giao phối xông ra từ cổ họng, âm điệu liên tiếp cất cao, nhưng tai cậu chỉ nghe thấy tiếng vù vù, vô số bọt khí nổ tung trong lỗ tai, như máu đang sôi trào.

Lúc này hai người như dã thú động dục, không biết thỏa mãn mà liều mạng quấn chặt lấy nhau, ai cũng không muốn buông ai ra. Thao mấy trăm lần không hề nề hà, Liễu Mộc Vũ run rẩy bị Phạm Viêm Bá thao mạnh, sau môt tiếng rêи ɾỉ kéo dài, chợt cả người căng cứng, huyệt đạo ướt mềm đang ôm chặt vật thể bên trong phun trào một dòng dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng, xuân nha nam tính đứng thẳng không được an ủi cũng bắn đầy chất nhầy, vẩy vào vạt áo còn chưa cởi hết của hai người, có một loại cảm giác da^ʍ mỹ nói không thành lời.

Hơi híp mắt lại, Phạm Viêm Bá vẫn dùng nhịp điệu không thay đổi tiếp tục xâm phạm nam tử kiều mỹ dưới thân, từng lần một cả vật lớn đều thúc mạnh vào trong, từng lần một qυყ đầυ to tròn hung ác chọc mạnh vào cái miệng mềm mại dưới đáy huyệt đạo, đó chính là cánh cửa thiêng liêng của tử ©υиɠ Liễu Mộc Vũ, cơ thịt mềm dẻo đầy chặt, tính mềm dẻo cực sướиɠ làm cho Phạm Viêm Bá đã mấy lần đâm chọc đến tận cùng, nhưng chưa thể đột phá, điều này làm Phạm Viêm Bá nôn nóng khó nhịn! Hắn muốn vọt vào trong, chọc thủng tầng phòng bị cuối cùng của Liễu Mộc Vũ, đâm hỏng thân thể cậu, lưu lại mầm mống của mình trong đó…

Đây là một loại du͙© vọиɠ sinh sản của bản năng thú tính, trước mắt Phạm Viêm Bá chỉ toàn màu đỏ, căn bản bất chấp Liễu Mộc Vũ đã lêи đỉиɦ, đầu cột trụ lại va chạm mãnh liệt vào cái cửa mềm mại kia.

“Đủ… Đủ rồi…” Thân thể sau cao trào cực kỳ mẫn cảm, không thể chịu nổi một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào khác, lúc này những xỏ xuyên va chạm như dã thú của Phạm Viêm Bá đã không còn kɧoáı ©ảʍ nữa, chỉ còn lại đau nhức và căng đầy khó chịu. Liễu Mộc Vũ vặn vẹo thân thể, muốn tránh khỏi thứ thô to đang tiến vào thân thể, lại bị Phạm Viêm Bá giữ chặt eo, không thể động đậy.

Chấp niệm muốn bắn tinh vào trong tử ©υиɠ của Liễu Mộc Vũ khiến Phạm Viêm Bá lần lượt nhẫn nhịn du͙© vọиɠ muốn được lên cao trào, thở dốc lẩm bẩm bên tai Liễu Mộc Vũ: “Bảo bối ngoan, để ta vào đi… Ta muốn vào!”

Qυყ đầυ thô tròn liên tục mài nghiền vào cửa tử ©υиɠ Liễu Mộc Vũ, kiên nhẫn tập kích cuối cùng cũng làm cái miệng mềm mại thả lỏng, hơi mở ra, làm Phạm Viêm Bá dồn hết tâm trí vào nơi thiên đường đó.

Chỗ sâu trong cơ thể có chút tê dại, bỗng nhiên Liễu Mộc Vũ hiểu ra Phạm Viêm Bá muốn làm gì, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nếu để tên vô lại đó bắn vào trong, làm mình lại thụ thai thì phải làm sao? Chưa nói đến những khốn cùng khi một nam tử mang thai sinh con, nếu lại sinh ra một đứa trẻ dị dạng giống mình, bảo cậu làm sao chịu nổi? Liễu Mộc Vũ như bị hắt nước đổ mỡ vào người, điên cuồng xoay người đấm đá: “Phạm Viêm Bá! A… Không được! Không thể… ở bên trong! Ngươi không thể!”

“Ta có thể! Liễu Nhi thả lỏng… để ta lưu lại mầm mống cho ngươi! Lại mang thai một đứa con khác của chúng ta… Ta muốn…”

Kiềm chế sự phản kháng giãy giụa của Liễu Mộc Vũ, từng đợt va chạm trở nên không quá gấp rút, Phạm Viêm Bá vững vàng chuyển động vòng eo, nhất định phải khiến cho mỗi lần xâm nhập đều có thể đâm chọc mạnh vào cửa tử ©υиɠ, khuếch trương cái miệng mềm mại kia mở rộng ra nữa…

“Không thể! Ta không thể sinh… Đừng ở bên trong… Phạm Viêm Bá! Đừng để ta hận ngươi!”

Tiếng gào thét thê lương của Liễu Mộc Vũ làm Phạm Viêm Bá khổ sở trong lòng, vẫn không thể tha thứ sao? Vẫn không thể quên đi đứa trẻ đã bị chính tay ta gϊếŧ chết sao? Hận ta… Hận ta nhẫn tâm cướp mất con của ngươi sao?

“Liễu Nhi ngoan… Lần này, gia cam đoan nhất định ngươi sẽ bình an sinh con, gia muốn lấy ngươi! Sau này ngươi chính là Quận vương phi, Vương phi duy nhất… Chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều con… Đừng cự tuyệt ta!”

Cửa tử ©υиɠ mềm dẻo cuối cùng cũng bị mở rộng ra, tử ©υиɠ mà trước đây gần như phải giao hợp suốt cả đêm mới có thể đi vào dần rộng mở trước sự cố chấp của Phạm Viêm Bá, đâm chọc liên tục mấy cái, qυყ đầυ to tròn vào được hẳn bên trong tử ©υиɠ, cơ thịt mềm dẻo nơi đây ôn nhu mà cũng chặt chẽ ôm lấy qυყ đầυ, sau lại từ từ co rút đè nén.

“Đừng! Đừng mà!” Liễu Mộc Vũ liều mạng lắc đầu cự tuyệt, vào rồi! Vào tận bên trong rồi! Phạm Viêm Bá đâm thủng cậu rồi!

“Liễu Nhi… Cho ta! Cho ta một đứa con!” Phạm Viêm Bá sắp lên cao trào từ lâu rốt cuộc cũng không áp chế được du͙© vọиɠ bắn tinh, phun trào một dòng tinh nồng đậm trong tử ©υиɠ cực nóng, ngoại trừ kɧoáı ©ảʍ lúc bắn tinh, càng có một cảm giác tâm lý thỏa mãn nguyên thủy được âu yếm và chiếm đoạt giống cái của giống đực.

Thời gian bắn tinh duy trì rất lâu, vì được phóng thích cao trào nên Phạm Viêm Bá nới lỏng vòng kìm hãm Liễu Mộc Vũ. Đột nhiên Liễu Mộc Vũ đẩy Phạm Viêm Bá đang nằm rạp trên người mình ra, kim thương vẫn rất thô to bị kéo thô lỗ ra khỏi cửa tử ©υиɠ, khiến cho chỗ sâu trong cơ thể Liễu Mộc Vũ vừa tê dại vừa đau xót.

“Liễu Nhi?”

Liễu Mộc Vũ cử động hai chân run rẩy muốn xuống giường, lại bị Phạm Viêm Bá ngăn cản, rốt cuộc không thể nhịn được nỗi căm phẫn trong lòng, Liễu Mộc Vũ giơ tay tát cho Phạm Viêm Bá một cái vang dội! Dòng chất lỏng màu trắng đặc sệt chậm rãi chảy ra khỏi cơ thể, mọi chuyện đã không thể vãn hồi, ngược lại Liễu Mộc Vũ rất bình tĩnh, cao ngạo hơi hất cằm lên, nhìn Phạm Viêm Bá đầy xem thường.

“Phạm Viêm Bá, người khác coi ngươi là Quận vương, chẳng qua ngươi chỉ là một kẻ vô lại ích kỷ tư lợi! Một kẻ cặn bã! Uổng cho Liễu Mộc Vũ ta trước đây đã nhìn lầm ngươi, còn muốn lấy thân báo đáp… Thật sự là nực cười! Hôm nay mọi chuyện đã như thế, coi như ai cũng có nhu cầu, ngươi đừng hòng ép buộc ta lần nữa. Nếu không dù phải cá chết lưới rách, ta cũng nhất định không để ngươi được như nguyện!”

Ôm bên má bị Liễu Mộc Vũ đánh sưng đỏ, Phạm Viêm Bá cực kỳ ủy khuất trong lòng, vốn tưởng rằng chỉ cần có được thân thể Liễu Mộc Vũ là công cuộc tìm vợ thành công một nửa, ngờ đâu mới trước đó vẫn còn là người yêu triền miên lưu luyến, ngay sau đó lại trở thành thù địch? Chẳng lẽ… thực sự hắn không thể được tha thứ như thế?

Mặc quần áo lại, Liễu Mộc Vũ bước đôi chân run rẩy về tây sương phòng. Trước đây khi đưa binh sĩ đi thay quân, Liễu Mộc Vũ cũng thường xuyên ở quan hạ phủ, bên trong bài trí thế nào đều rất quen thuộc. Múc một thùng nước lạnh, Liễu Mộc Vũ kiên quyết cho ngón tay vào trong thân thể rửa sạch dâʍ ɖị©ɧ mà Phạm Viêm Bá bắn vào. Việc hôm nay không thể trách người khác, chỉ tự trách mình nhất thời xúc động, đến cuối cùng vẫn không thể chống lại những mê hoặc của Phạm Viêm Bá!

Rửa mặt xong, Liễu Mộc Vũ nằm trên giường mới bắt đầu bình tĩnh nhớ lại, hôm nay giao hoan thỏa thuê như thế e là những người khác đều nghe thấy… May mà trong quan hạ phủ này đều là tùy tùng mà Phạm Viêm Bá mang từ Phan Dương đến, như vậy cũng đã biết được chuyện trước đây giữa mình và Phạm Viêm Bá, còn có cả một quản gia luôn biết chừng mực như Phạm Trạch đi theo, chắc chuyện tối nay sẽ không để người ngoài biết đâu…