Diễm Thê Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 3

Ánh mặt trời sau giờ ngọ của mùa đông mặc dù rất đẹp, nhưng không khí vẫn có chút lạnh lẽo. Trong hậu đường của Thúc Vân trai, tiếng roi thanh thúy và tiếng kêu đau đớn đứt quãng vang lên. Lãng Tinh và Tình Nguyệt bị trói trên mặt đất, quần cởi đến đầu gối, trên mông là những vết roi hồng hồng.

Lãm Thúy nhìn hai người bị gia đinh đánh đến nỗi toàn thân mềm nhũn, chậm rãi đặt chén trà xuống: “Sao rồi, muốn nói gì sao?”

Tình Nguyệt khóc lóc run rẩy, ngay cả thở cũng khó khăn: “Cô nãi nãi, Lãm Thúy cô nãi nãi… Ta… Chúng ta không có dâʍ ɭσạи vương phủ, thật sự không có mị hoặc Quận vương…”

Lãm Thúy bỗng nhiên đứng lên, giơ tay tát ‘Bốp!’ một cái vào mặt Tình Nguyệt: “Thứ đồ nghìn người cưỡi như ngươi, còn dám mạnh miệng? Mấy ngày nay Quận vương chưa từng chọn bài tử của ai, đêm qua lại gọi các ngươi đến, cả đêm cũng không thấy các ngươi về phòng, còn dám nói không có mị hoặc Quận vương? Các ngươi nghĩ Vương phi đi rồi thì có thể tùy tiện câu dẫn Quận vương? Thật đúng là đám mắt chó mù lòa!”

Lãng Tinh phẫn hận trừng Lãm Thúy, sau đó cắn răng nói: “Lãm Thúy tỷ tỷ, chúng ta vào phủ là để hầu hạ Quận vương… Ngươi lạm dùng tư hình với chúng ta, không sợ chúng ta nói cho Quận vương sao?”

“Hay cho tên ngứa da nhà ngươi, còn dám cãi lại? Vả miệng cho ta!” Lãm Thúy nói với hán tử vừa hành hình bên cạnh, lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ trên đất. “Quận vương là chủ nhân nơi này, Vương phi cũng là chủ nhân nơi này! Trước kia là Quận vương cai quản chuyện hậu viện, có Vương phi thì do Vương phi cai quản! Các ngươi thừa dịp Vương phi không có ở đây, dụ dỗ mê hoặc, rối loạn cương thường. Ta sẽ nhốt các ngươi ở Thúc Vân trai, chờ Vương phi về xử trí!”

Thấy mấy cái bạt tai sắp giáng xuống, mặt Lãng Tinh đã bị đánh đến sưng đỏ, Tình Nguyệt vừa sợ hãi vừa đau lòng, khóc lóc cầu xin: “Lãm Thúy cô nãi nãi, xin ngài thương xót, vừa rồi là Lãng Tinh không đúng, mạo phạm ngài, ta nhận tội với ngài thay hắn! Xin ngài tha cho Lãng Tinh, chúng ta thực sự không có… không có cùng Quận vương…”

“Còn không nhận tội? Tối hôm qua thượng hai tên đê tiện các ngươi, kêu đến thủng cả nóc nhà, còn nghĩ người khác là kẻ điếc không nghe thấy?” Lãm Thúy đá vào lưng Tình Nguyệt. “Đánh! Đánh tiếp cho ta!”

Roi lại rơi xuống da thịt từng cái một vang lên tiếng ‘Chát! Chát’, Tình Nguyệt đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, kêu khóc thảm thiết: “Cô nãi nãi, cô nãi nãi… Đó không phải ta… Người kêu không phải ta! Xin cô nãi nãi minh giám!…”

“Không phải ngươi? Không phải ngươi thì là ai?” Lãm Thúy giơ tay ra hiệu tôi tớ dừng tay, nhíu mi nhìn Tình Nguyệt và Lãng Tinh bị đánh đến mức hấp hối, chẳng lẽ… còn có tân sủng khác mà ả không phát hiện?

“Ta… Ta không biết, ta và Lãng Tinh… đều bị bịt mắt, không nhìn thấy người đó là ai… Nhưng, nhưng thực sự không phải chúng ta! Quận vương chỉ để chúng ta dùng miệng hầu hạ… Không lâu sau thì người đó đến, sau đó cả đêm Quận vương… mây mưa với người đó…”

“Không nhìn thấy? Muốn nói dối cũng phải nhìn xem người ngươi lừa là ai?”

Sợ hãi lại bị đánh, Tình Nguyệt khóc đến khản giọng: “Thật sự không phải ta! Chúng ta không có mị hoặc Quận vương, thật sự là có người khác…”

“Ngươi đã không thấy được, hai tròng mắt này cũng không có tác dụng gì, mù cũng không sao…” Thấy một người hầu đang cầm dao nhỏ đến gần, Tình Nguyệt sợ đến mức bay mất hồn phách, ngã ngồi trên đất, ngay cả tiểu ra quần cũng không biết.

“Dừng… dừng tay!” Lãng Tinh khó khăn lên tiếng. “Ta… biết người đó… là ai…”

“Ngươi nói!”

“Đó… Người đó là… Liễu Tham nghị…”

“Cái gì?” Lãm Thúy kinh ngạc há to miệng. Có ai còn không biết Liễu Tham nghị Liễu Mộc Vũ bây giờ là tâm phúc trong Quận vương phủ, chẳng những được Phạm Viêm Bá đối đãi khác người bình thường, ngay cả Phạm lão Tướng quân cũng coi trọng, thậm chí còn nhận làm nghĩa tử. Chẳng lẽ Liễu Tham nghị có đường làm quan rộng mở chính là dựa vào việc mở chân hầu hạ Quận vương mới có được hết thảy vinh sủng?

“Không… Không thể nào! Ngươi muốn gạt ta đi đối phó với tâm phúc của Quận vương, để Vương phi và người khác lưỡng bại câu thương, các ngươi làm ngư ông đắc lợi chắc?”

Tuy rằng cả người Lãng Tinh đau đớn, nhưng vẫn ngửa đầu khinh thường nhìn Lãm Thúy: “Nếu ngươi chỉ muốn bắt nạt kẻ yếu, khi dễ nam sủng không có chỗ dựa vững chắc như ta, vậy ta nói gì ngươi cũng cho là lừa gạt! Mấy ngày trước ta ngẫu nhiên đi ngang qua tiền viện, nghe thấy tiếng Liễu Tham nghị đọc sách. Thanh âm Liễu Tham nghị trong trẻo mềm nhẹ, từ nhỏ ta đã luyện đàn, tai nghe rất tốt. Thanh âm đó nhất định ta không nhận sai!”

Lãm Thúy có chút hỗn loạn trong lòng, dựa vào cá tính Phạm Viêm Bá, nếu có thể nhẫn nhịn không đi hái hoa ngắt cỏ, quả đúng là nước sông chảy ngược, mặt trời mọc đằng tây! Nhưng mấy ngày nay Lãm Thúy cẩn thận quan sát, không thấy Phạm Viêm Bá ra ngoài phủ tìm hoan, ở trong phủ cũng không đến ngủ ở chỗ người nào. Điều này làm Lãm Thúy rất cảnh giác, chẳng lẽ Quận vương giấu tân hoan ở chỗ mà ngay cả Vương phi cũng không biết?

Hôm qua Phạm Viêm Bá gọi Lãng Tinh và Tình Nguyệt đến phòng chính của hắn để hầu hạ, Lãm Thúy nghĩ rốt cuộc cũng bắt được chính chủ mị hoặc Quận vương, liền bắt hai người tới hỏi tội, không ngờ rằng lại hỏi ra Liễu Tham nghị… Nếu Lãng Tinh và Tình Nguyệt nói thật, Liễu Tham nghị đúng là tân sủng của Quận vương, lại có lão Tướng quân làm chỗ dựa, đây đúng là cái đinh khó nhổ!

Dùng bồ câu đưa tin! Nhân lúc Liễu Tham nghị chưa có chỗ đứng vững chắc, phải mau chóng để Vương phi về xử lý!



“Dừng… Dừng lại… Quận vương… Lát nữa, Nông tang lệnh duẫn… á… và, Độ chi ti thị lang sẽ đến, ưm… aaa… báo cáo cuối năm…”

Trong thư phòng, phần dưới của Liễu Mộc Vũ bị lột trần, đang ngồi trên khố Phạm Viêm Bá chuyển động lên xuống, vạt áo đằng trước rộng mở để lộ đầu v* bị đùa bỡn đến đỏ bừng, vẻ mặt ửng hồng phủ kín biểu tình dâʍ đãиɠ mà cũng thống khổ, Phạm Viêm Bá nhìn chỉ càng thêm ham muốn.

“Nếu có chính sự… Vậy Liễu Tham nghị cần phải có nhiều khí lực, mau hút nam tinh của bản Quận vương ra, mới có thể đi gặp đám lệnh duẫn, thị lang hay càm ràm chứ!” Phạm Viêm Bá vừa lòng ngồi trên ghế thái sư, hai tay giữ chặt thắt lưng Liễu Mộc Vũ, hưởng thụ huyệt động của mỹ nhân bao lấy mình.

“Ta… Ta không làm được…” Liễu Mộc Vũ sắp hỏng mất. Cậu bị Phạm Viêm Bá ép buộc phải chủ động dùng nam huyệt của mình “hút” kim thương cho hắn đã hơn hai khắc, nhưng tên cầm thú này vẫn chưa có dấu hiệu sắp ra. Hậu huyệt Liễu Mộc Vũ đau xót, cả người không còn sức lực.

“Quận… Quận vương… Ô ô… Bọn họ, sắp đến… đến rồi… Xin ngài thương xót… Xin ngài…” Thấy sắp đến giờ, mà Phạm Viêm Bá vẫn không chút hoang mang ra vào thân thể mình, Liễu Mộc Vũ gấp đến mức muốn chạy trốn, nhưng quần bị Phạm Viêm Bá đè xuống, Liễu Mộc Vũ không dám lõa thể ra ngoài, chỉ có thể cầu xin Phạm Viêm Bá tha cho mình.

Ngón tay Phạm Viêm Bá vẫn da^ʍ tà đùa bỡn xuân nha mềm mại của Liễu Mộc Vũ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© trong cậu lại không cho cậu cao trào: “Cầu xin ta… Tiểu Liễu Nhi, cầu xin gia dùng sức thao ngươi, cầu xin gia thưởng nam tinh cho ngươi!”

“Gia… Gia, xin ngài thưởng nam tinh cho ta!” Bất chấp e thẹn, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể cầu xin để mau chóng chấm dứt cuộc giao hoan xấu hổ này.

Lời cầu xin này chỉ nói cho có lệ khiến Phạm Viêm Bá bất mãn, nâng mông Liễu Mộc Vũ lên, rút kim thương tráng kiện nóng bỏng ra ngoài. Liễu Mộc Vũ có chút nghi hoặc nhìn Phạm Viêm Bá, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì?

“Mau, mẫu cẩu gia nuôi phải có bộ dáng của mẫu cẩu. Trèo lên nhuyễn tháp, tách hai mông ra, cầu xin gia thao ngươi!” Phạm Viêm Bá nhướng mi, mang một dáng vẻ vô lại liếc nhìn Liễu Mộc Vũ. Nếu đã gặp được yêu tinh lẳиɠ ɭơ đến mức này, tất nhiên Phạm Viêm Bá hắn sẽ không để cậu nói lời cầu xin thuận miệng đó cho xong chuyện!

Liễu Mộc Vũ ngay lập tức đỏ mặt, hai chân bủn rủn đứng cạnh bàn không bước đi.

Ôm thắt lưng Liễu Mộc Vũ, mang cậu đến nhuyễn tháp, Phạm Viêm Bá kề miệng sát vào tai cậu, nói những lời hạ lưu khiến người ta phải đỏ mặt: “Mẫu cẩu dâʍ đãиɠ, nếu gia không bắt nạt ngươi, ngươi cũng không thể sung sướиɠ đúng không? Ngoan, nằm úp sấp lên nhuyễn tháp, vểnh mông lên, đã lâu gia không đánh mông ngươi rồi… Hôm nay một bên thao một bên đánh cho mông ngươi vừa hồng vừa nóng, rồi gia sẽ trút đầy nam tinh vào da^ʍ động của ngươi… Cho ngươi sướиɠ đến gào khóc mới được!”

Liễu Mộc Vũ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi không còn nghĩ được gì, chỉ cảm thấy Phạm Viêm Bá nói sao thì chính là cái đó, quỳ gối lên nhuyễn tháp, vén áo lên, đôi mông mềm mượt vểnh cao về phía Phạm Viêm Bá, tách mông ra để lộ hậu huyệt bị thao đến sưng đỏ, run rẩy nhỏ giọng nói: “Gia… Xin gia thưởng nam tinh của ngài cho mẫu cẩu… thao cho mẫu cẩu bắn… Gia, đánh mông mẫu cẩu… Mẫu cẩu là để gia chơi, để gia thao…”

Bộ dáng vừa dâʍ đãиɠ vừa thẹn thùng của Liễu Mộc Vũ làm hai mắt Phạm Viêm Bá sáng rọi, bổ nhào lên trước, cầm dương v*t thô to để sát vào hậu huyệt đang run rẩy. Cùng với tiếng Liễu Mộc Vũ kêu đau, hắn đâm hoàn toàn vào lỗ nhỏ của dâʍ ѵậŧ này.

Thanh âm khóc lóc cầu xin như có như không cùng với tiếng nước vang lên, ngẫu nhiên cũng có vài tiếng đánh vào da thịt. Qua thời gian khoảng một nén hương, sau tiếng khóc thất thanh của Liễu Mộc Vũ, hai người cùng tới đỉnh.

Hưởng thụ dự vị lúc cao trào, Phạm Viêm Bá nhẹ nhàng âu yếm vùng mông và bụng hơi đẫy đà của Liễu Mộc Vũ, cảm xúc đầy đặn mềm mại khiến hắn thích không muốn buông tay: “Tiểu yêu tinh, dường như mấy hôm nay béo ra không ít… Người cũng có thêm nhiều thịt, lúc thao cũng có hương vị riêng!”

Liễu Mộc Vũ bỗng nhiên như rơi từ trên đám mây xuống, ý thức tỉnh táo hoàn toàn, sợ chuyện mình mang thai bị Phạm Viêm Bá phát hiện, hai tay vội kéo áo che khuất vùng bụng có hơi biến hóa.

“Gia… Mau đứng lên, Đô chi ti thị lang chắc đang đợi bên ngoài…” Liễu Mộc Vũ đỏ mặt buông lỏng phần hạ thể, rời khỏi kim thương của Phạm Viêm Bá, một dòng dịch trắng chảy xuống từ chỗ giao hợp…

Phạm Viêm Bá mê muội nhìn chằm chằm vào cái động mất hồn vừa mới gắng sức phun ra nuốt vào kim thương của mình, vẻ mặt vẫn chưa tận hứng. Liễu Mộc Vũ thấy thế, bất chấp thứ kia chưa được lau sạch sẽ, vội vàng mặc lại quần, sợ Phạm Viêm Bá đột nhiên nổi thú tính, không để ý mọi người đang chờ, lại ấn mình xuống nhuyễn tháp thao đến long trời lở đất.

Mặc quần áo, dùng khăn thấm nước nóng Phạm Viêm Bá đưa cho để chà lau, sửa sang lại, cũng có không ít những cái hôn nhẹ liếʍ cắn chiếm tiện nghi, lúc này Liễu Mộc Vũ mới dỗ dành tên Quận vương vô lại này để thảo luận chính sự, bắt đầu xử lý nghiêm chỉnh những chuyện trong ngày của Quận vương phủ.



Những ngày bận rộn cứ thế trôi qua, cho đến một hôm tên lính gác cổng vào báo một tin làm người ta kinh ngạc – Trắc Vương phi Diêu Hiều Nga mấy ngày trước đã lên đường về phủ, hôm nay sẽ đến thành Phan Dương!

Phạm lão phu nhân nghe xong, vừa vui vừa buồn. Vui vì con dâu đang mang thai kim tôn của bà cuối cùng cũng về, buồn vì nghĩ nhỡ đâu đường đi xóc nảy, hài tử trong bụng có gì không hay thì sao.

Toàn bộ người của Quận vương phủ nhận được tin tức đều bận rộn hơn, quét tước lại sạch sẽ Thúc Vân trai cả trong lẫn ngoài để trắc Vương phi ở. Nhớ rõ Diêu Hiểu Nga nói đứa trẻ trong bụng sợ gặp người lạ, Phạm lão phu nhân sai Phạm Trạch mang danh sách tất cả người hầu hoặc vừa mới tới vài ngày hoặc vừa thay đổi chức vụ đến, lôi kéo Phạm Viêm Bá so sánh một hồi, rồi chuyển tất cả những ai mới tới ra hậu viện.

Hôm qua Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ mệt mỏi, chấp nhận chỉ mây mưa một lần, vốn định sáng nay sẽ bắt yêu tinh dâʍ đãиɠ kia lại để gian da^ʍ một hồi, không ngờ cả ngày phải xoay quanh mấy chuyện vặt vãnh Diêu Hiều Nga về phủ mà không thể dứt ra được, trong lòng bực mình không thôi, cả người đầy lửa giận. Ngay vào lúc hắn muốn quăng chậu đáp chén tán loạn để tranh cãi ầm ỹ, tên gác cổng lại chạy vào báo, Vương phi đã về đến cửa Quận vương phủ rồi.

Phạm lão phu nhân bỏ mặc mọi chuyện, vội mang người ra ngoài để đón, chậm rãi đưa trắc Vương phi về Thúc Vân trai.

Làm Quận vương phủ cận thân lục sự, Liễu Mộc Vũ không thể không ra cung nghênh. Thấy mọi người vây quanh trắc Vương phi như kim như bảo, Phạm Viêm Bá đứng bên cạnh tuy rằng thần tình không có hứng thú nhưng vẫn “săn sóc” tiến đến dìu đỡ, trong lòng Liễu Mộc Vũ khó nén nổi chua xót.

Cùng là người bên cạnh Quận vương, Diêu Hiểu Nga có danh có phận, mình thì phải che che giấu giấu; cùng mang cốt nhục của Quận vương, Diêu Hiểu Nga được nâng niu che chở, còn mình phải lén lút chạy tới Thiều quan chờ sinh…

Khi Liễu Mộc Vũ buông mắt than thở, Diêu Hiểu Nga ung dung thản nhiên đánh giá Liễu Mộc Vũ… Quả nhiên là một tên yêu mị họa thủy! Tuy là nam tử, nhưng dung nhan xinh đẹp đến nỗi nữ tử cũng phải ghen tỵ, khí chất hay dáng người đều thướt tha thế kia, bộ dáng dâʍ đãиɠ thường thường nhìn trộm phu quân của mình… Diêu Hiểu Nga xác định, Liễu Mộc Vũ này chính là tân hoan chuyên sủng gần đây của Phạm Viêm Bá!

Phạm lão phu nhân lôi kéo Diêu Hiểu Nga hỏi chuyện, sao lại về đột ngột như vậy, không phái người đến thông báo, để Quận vương đến quận Hồ Tây đón, vân vân… Diêu Hiểu Nga diễn vai con dâu nhu thuận xuất sắc mười phần, liên tục nhận sai, nói rằng mình là con dâu, không thể tận hiếu với cha mẹ chồng, thật là không phải, thấy mọi chuyện ở nhà mẹ đẻ được sắp xếp ổn thỏa rồi, không dám để phu quân vất vả nên vội vàng quay về…

Diêu Hiểu Nga thản nhiên nói cười với mẹ chồng nhưng khóe mắt vẫn không rời khỏi Liễu Mộc Vũ, trong lòng âm thầm tính kế, rốt cuộc phải làm thế nào để đuổi yêu nghiệt này ra khỏi vương phủ… Lúc trời chập tối, lão Tướng quân Phạm Sùng Ân đưa bằng hữu về phủ, thấy con dâu trở về từ nhà mẹ đẻ rồi, tất nhiên là muốn mở tiệc ăn mừng. Liễu Mộc Vũ là quan lại ngoại phủ, không tiện xuất hiện, cho nên trở về tiểu viện của mình. So sánh với những tiếng nói cười thân thiện ngoài kia, bức tường cao rộng trong này càng khiến cho lòng người thêm cô tịch, hoang mang.

Lần này Diêu Hiểu Nga đột nhiên trở về làm Phạm Viêm Bá có chút trở tay không kịp. Cho dù có thế nào, trên danh nghĩa Diêu Hiểu Nga cũng là trắc Vương phi của Phạm Viêm Bá. Vương phi mới cưới đang mang thai vừa trở về vương phủ, dù Phạm Viêm Bá ngứa mắt với ả đến đâu cũng phải ở cùng Diêu Hiểu Nga mấy ngày để làm bộ làm tịch. Nhưng thực ra buối tối, sau khi về phòng, Diêu Hiểu Nga nói mình mang thai sáu tháng, không tiện ngủ cùng, hai người liền sắp xếp hai cái giường ở gian trong và gian ngoài.

Phạm Viêm Bá mừng rỡ rời khỏi Diêu Hiểu Nga, tất nhiên không hề nghi ngờ gì với cách an bài như vậy. Thấy gian trong không còn tiếng động nào, Phạm Viêm Bá nhẹ nhàng ngồi dậy: “Hiểu Nga?… Hiểu Nga, thân thể nhạc mẫu vẫn tốt chứ?”

Thấy không có tiếng trả lời, dường như Diêu Hiểu Nga đã ngủ say rồi, lúc này Phạm Viêm Bá mới cẩn thận xuống giường, thuận tay khoác áo khoác rồi đi ra cửa.

Ở gian trong, Diêu Hiểu Nga mở mắt quay ra phía ngoài giường, yên lặng nhìn thân ảnh phu quân nhà mình rón ra rón rén đi mất, trong lòng dâng lên oán hận nồng đậm.



Liễu Mộc Vũ ngồi một mình trong phòng ngẩn người, nhớ lại bộ dáng hôm nay của trắc Vương phi, thực sự là khí độ phi phàm cao quý. Phạm Viêm Bá ra cửa phủ, tự mình đỡ trắc Vương phi xuống kiệu, hai người đứng chung một chỗ đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, còn mình dù thế nào cũng thấy xấu xí nghèo hèn, căn bản không thể trèo cao lên làm phượng hoàng.

Liễu Mộc Vũ cảm thấy bi thương, nhìn toàn bộ vương phủ vui mừng như vậy đều thấy chói mắt, không biết từ khi nào đáy lòng mình lại có những sầu muộn như oán phụ thế này. Vốn dĩ cho rằng mình không để ý đến hậu quả, chỉ cần Phạm Viêm Bá chân tình chân ý với mình thì mình cũng có thể buông thả để trải qua những ngày tháng sống trong dâʍ đãиɠ với hắn, chẳng sợ trong bụng có lén lút mang cốt nhục của Phạm gia, bản thân mình cũng có thể chịu đựng để thêm mắm dặm muối rồi tìm một chỗ sinh con, sau lại trở về bên cạnh Phạm Viêm Bá… Nhưng không ngờ rằng, hôm nay chỉ là thấy Diêu Hiểu Nga về phủ thôi, trong lòng lại có biết bao cảm xúc phiên giang đảo hải khó có thể nói thành lời.

Muốn học người ta mượn rượu giải sầu, nhưng tìm khắp cả tiểu viện cũng không thấy nửa bình. Liễu Mộc Vũ nhìn ngọn đèn, lại ngây ngốc một lát, cuối cùng thở dài, quyết định coi như mình bị mù, mọi chuyện ngày hôm nay đều không nhìn thấy gì cả, chỉ cần Phạm Viêm Bá có tình cảm với mình, vậy cậu vẫn tiếp tục sống trong Quận vương phủ theo cách không minh bạch cũng được.

Vừa muốn thổi tắt nến đi ngủ, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Liễu Nhi, Tiểu Liễu Nhi? Mau mở cửa, là ta!”

Liễu Mộc Vũ nhận ra đó là giọng Phạm Viêm Bá, trong lòng vui vẻ, vội vàng mặc thêm áo rồi ra mở cửa. Phạm Viêm Bá mang theo khí lạnh bên ngoài đi vào tiểu viện, lúc đóng cửa phòng lại liền kéo Liễu Mộc Vũ vào lòng vuốt ve.

Vừa nãy ngực có chút chua xót bây giờ bỗng thấy ngọt ngào như mật, bất chấp hơi lạnh trên người Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ ôm chặt hai vai hắn, vùi khuôn mặt vào cái ôm ấm áp của Phạm Viêm Bá, hít thật sâu hương vị chỉ có trên người hắn.

Haizzz… Thật đúng là oan gia!

Tên lưu manh vô lại này cho dù có trăm nghìn cái không đúng, ngay cả khi mình phải chịu ủy khuất lớn, chỉ cần được Phạm Viêm Bá ôm vào ngực, Liễu Mộc Vũ đều cảm thấy tất cả đều không sao, những đau khổ phải nhận, những tội lỗi phải chịu, đều là đáng giá…

Trong một cái ôm của đêm đông gió lạnh như vậy, Liễu Mộc Vũ lại hãm sâu bản thân vào hố tình, không thể tự kiềm chế.

“Vương phi vừa về phủ… Ngươi không nên tới…” Tuy là trái với lương tâm, nhưng Liễu Mộc Vũ vẫn khuyên Phạm Viêm Bá: “Ta hiểu nỗi khó xử của Quận vương… Ngài không cần nhớ đến ta, mau về đi!”

Ôm thắt lưng Liễu Mộc Vũ, cánh tay Phạm Viêm Bá tăng thêm chút lực ấn Liễu Mộc Vũ xuống giường, cởϊ áσ, thuận thế đè lên người cậu: “Tiểu lẳиɠ ɭơ, cho dù phải về, cũng phải thao ngươi trước rồi mới nói!”

Phạm Viêm Bá nghẹn lửa cả một ngày, buổi tối muốn bùng cháy đến nỗi không ngủ được, chỉ cảm thấy một ngày mà không chui vào thân mình Liễu Mộc Vũ để va chạm một lần thì giống như thiếu cái gì đó khiến hắn khó có thể nằm yên. Cởi khố Liễu Mộc Vũ, nới lỏng dây lưng, lấy ra nam vật đang gắng gượng, chen luôn vào huyệt nhi kia.

“Đau quá!”

Liễu Mộc Vũ còn chưa động tình, hoa tâm nhỏ hẹp đã bị bịt lại, bị dương v*t thô to của Phạm Viêm Bá đỉnh vào, mạnh mẽ xé mở màng thịt mềm mại bên ngoài để vào trong sâu, làm Liễu Mộc Vũ đau đến mức hét to lên.

Huyệt nhi nhỏ hẹp vẫn nóng như cũ bao chặt lấy kim thương của mình nhưng không còn cảm giác triền miên nữa, càng đừng nói đến vẻ mấp máy dâʍ đãиɠ lấy lòng. Màng thịt hút chặt hạ thể cứng ngắc đến nỗi qυყ đầυ có chút đau, Phạm Viêm Bá nhịn không được liền nhíu mày, một bên nôn nóng cử động thắt lưng, một bên dùng cả hai tay đánh mông Liễu Mộc Vũ: “Tiểu lẳиɠ ɭơ, mau buông lỏng huyệt nhi cho gia! Đêm nay là gia trộm tới, chốc nữa còn phải trở về, không có thời gian ôn nhu mở rộng cho ngươi. Huyệt nhi cắn chặt như thế, lát người người đau chính là ngươi!”

Không có âu yếm, không có tiền hí, thậm chí ngay cả những câu nói hạ lưu Phạm Viêm Bá thích nhất cũng không có, cứ như vậy mà phải mở chân, không hề ôn nhu thương tiếc. Liễu Mộc Vũ cảm thấy mình giống như nam kỹ ở nam quán xướng lâu mà Phạm Viêm Bá phiêu vậy!

“Đau quá! Gia… Nhẹ thôi…” Giãy dụa muốn thoát khỏi Phạm Viêm Bá đang nôn nóng, Liễu Mộc Vũ sợ hãi co người lại để bảo vệ bụng, sợ hài tử trong bụng bị thương tổn. “Gia… dùng đằng sau đi, ta dùng phía sau hầu hạ ngài! Đừng làm mạnh như vậy… Ưm… Đau, đau quá!”

Du͙© vọиɠ cuồn cuộn muốn tìm chỗ phát tiết nên Phạm Viêm Bá không còn nhẫn nại liền ngăn cản Liễu Mộc Vũ giãy dụa. Hắn không rõ lúc trước tiểu yêu tinh này luôn ngọt ngào mềm mại sao đột nhiên lại giống như quả trám lúc chưa chín, chua đến nỗi khó có thể nuốt xuống.

“Dùng phía sau ngươi sẽ càng đau! Mộc Vũ ngoan, mau mở chân ra để ta thao, ra d*m thủy rồi ngươi sẽ không đau nữa…”

Phạm Viêm Bá chỉ muốn mau chóng bắn tinh thật mạnh vào thân thể Liễu Mộc Vũ, nhưng huyệt nhi không hề mềm mại hơn, cố gắng mở ra hợp lại mà chịu đựng mấy trăm lần ra vào. Ban đầu Liễu Mộc Vũ chỉ nhỏ giọng khóc, cuối cùng không nhịn được mà khóc lớn tiếng.

Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra khiến Phạm Viêm Bá không có tâm tư tán tỉnh Liễu Mộc Vũ. Tiếng khóc của Liễu Mộc Vũ chẳng những không khiến hắn thương tiếc, ngược lại càng thêm nôn nóng, phiền muộn. Dùng tay che miệng Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá bực bội mắng: “Yêu tinh nhà ngươi khóc lóc cái gì? Không phải chỉ là thao huyệt nhi thôi à? Cũng không phải chưa từng bị đâm, giả bộ non nớt cái gì? Ngươi còn không để gia làm ngươi, sau này gia không đến nữa!”

Tiếng khóc bên dưới dần dần yếu đi, thân thể cứng ngắc vì kháng cự chậm rãi thả lỏng, hai chân run rẩy quấn quanh thân hình Phạm Viêm Bá.

“Vậy mới ngoan!” Mẫu cẩu dâʍ đãиɠ này lần nào cũng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chỉ có bực tức quát lớn mới có thể khiến cậu ngoan ngoãn hơn. Phạm Viêm Bá ra vào thông thuận, huyệt nhi bao lấy dương v*t thô to cũng cố gắng mấp máy lấy lòng, những lần ra vào vô vị cũng từ từ có kɧoáı ©ảʍ.

Phạm Viêm Bá thích trong lòng, cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ như đóa hoa của Liễu Mộc Vũ, liếʍ hết những giọt nước mắt giàn dụa trên mặt: “Tiểu dâʍ đãиɠ, thân thể của ngươi đúng là cực phẩm! Chỉ có ngươi mới có thể làm cho gia thích thú như vậy, hưng phấn như vậy! Gia biết hôm nay ngươi cáu kỉnh vì chuyện Diêu Hiểu Nga về phủ. Ngươi yên tâm, gia sẽ không rời khỏi thân mình mê người này của ngươi! Nào… Lại mở chân rộng chút nữa, xoay xoay thắt lưng… ưm… Đúng rồi, gia sắp đến…”

Liễu Mộc Vũ không lên tiếng trả lời, chỉ làm theo lời hắn nói, phối hợp với từng đợt Phạm Viêm Bá ra vào mà cố gắng xoay thắt lưng nghênh đón. Cùng với một tiếng kêu, Phạm Viêm Bá phun đầy nam tinh ở sâu trong thịt huyệt, bắn ra khoảng bốn, năm dòng mới vừa lòng rút kim thương vẫn dài như cũ ra.

“Gia phải mau trở về… Tiện nhân Diêu Hiểu Nga kia mới về phủ, mấy ngày nay ta phải ở bên ả. Ngươi ngoan ngoãn chờ ta, có thời gian nhất định ta sẽ đến…” Xoay người xuống giường, Phạm Viêm Bá mặc lại quần, nhặt áo khoác rơi trên đất rồi lập tức rời khỏi tiểu viện, lặng lẽ chạy về Thúc Vân trai, chỉ mong không có ai phát hiện.

Nhìn Phạm Viêm Bá giống như một tên khách làng chơi cảm thấy thỏa mãn rời khỏi giường mình, trở lại với thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, Liễu Mộc Vũ đau lòng đến nỗi muốn vỡ tan ra…

Hóa ra, hóa ra, ưu thế duy nhất của mình chỉ là khiến Phạm Viêm Bá thao đến thích mà thôi. Hóa ra, trong mắt hắn, mình chỉ là một công cụ tiết dục!

Đây chỉ là sự giao hợp đau đớn, không hề có kɧoáı ©ảʍ. Huyệt nhi vẫn không thể khép lại như cũ chảy ra một dòng dịch trắng, mang theo chút đỏ của máu. Vùng bụng hơi đau, nhưng vết thương sâu nhất lại ở trong lòng…

Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, Liễu Mộc Vũ lấy thuốc dưỡng thai mà Sài Hạ Tử gửi cho mình, vừa nuốt nước mắt vào trong vừa uống, không phải đã sớm biết tên oan gia đó chỉ muốn thân thể mình thôi sao? Sớm đã biết Phạm Viêm Bá nuôi hơn mười phu nhân và công tử trong phủ, còn có cả trắc Vương phi mới cưới, nhưng mình vẫn không phản đối mà theo hắn vào vương phủ. Vốn cứ nghĩ chỉ cần được kề cận bên hắn là mừng lắm rồi, nhưng tại sao hôm nay, người ta đến bên mình lại còn khiến mình đau khổ hơn cả khi hắn không đến…



Lại nói đến Phạm Viêm Bá không hề biết đến những thống khổ của Liễu Mộc Vũ, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có thể bắt được yêu tinh này để phát tiết một bụng đầy lửa đã nghẹn cả ngày, mặc dù cũng tận hứng và có thể miễn cưỡng an ủi, trò chuyện vài câu. Lén lút trở về Thúc Vân trai, trong phòng vẫn tối đen im ắng, Phạm Viêm Bá vừa mới “vận động” xong, cởϊ qυầи áo lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Hôm sau, Phạm Viêm Bá luôn tìm cách để trở về phòng chính của mình, nhưng lại bị Phạm lão phu nhân ép buộc ở Thúc Vân trai cùng Diêu Hiểu Nga một tháng mới được về phòng chính. Tuy Phạm Viêm Bá là một tên không ra gì, nhưng cũng rất hiếu thuận, kính trọng cha mẹ. Lần này mẫu thân hắn nghiêm khắc ra lệnh phải làm bạn với thê tử đang mang kim tôn cho Phạm gia, Phạm Viêm Bá cũng không dám cãi lời, chỉ đành chờ đêm xuống rồi lén chạy tới tiểu viện của Liễu Mộc Vũ.

Đối với việc Phạm Viêm Bá đêm khuya đến, Liễu Mộc Vũ không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ là lần nào cũng làm tốt khâu chuẩn bị cho hậu đình, dùng ngọc thể thô to tự mình mở rộng ra, sau đó im lặng chờ Phạm Viêm Bá đến làm. Lần nào Phạm Viêm Bá cũng tận nửa đêm mới đến, có lẽ là không có thời gian đùa giỡn tán tỉnh, cho nên không động đến huyệt nhi phía trước của Liễu Mộc Vũ, lên giường xong liền trực tiếp cởϊ qυầи cậu, lấy ngọc thể ra, dùng tay thăm dò hậu đình non mềm một chút rồi đưa côn th*t vào, tới tới lui lui mà thao trong khoảng thời gian là ba nén hương cháy, vội vàng phát tiết xong rồi về Thúc Vân trai.

Đối mặt với thơi khắc giao hoan ngắn ngủi như vậy, Liễu Mộc Vũ gần như là phóng đãng mà nghênh đón từng đợt va chạm của Phạm Viêm Bá, lắc mông, co rút hậu huyệt, xoay tròn vòng eo, bày ra vẻ đẹp đến tận cùng của mình, không hề thấy thẹn mà kêu rên thật lớn lúc cao trào, rồi phun ra dòng chất lỏng ngọt ngào. Tuy rằng thời gian hai người giao hợp không kéo dài triền miên như trước kia, nhưng Liễu Mộc Vũ vẫn có thể khiến Phạm Viêm Bá chìm trong tình ái điên cuồng vô biên.

Sau khi bắn vào thân thể Liễu Mộc Vũ, tâm tình Phạm Viêm Bá vô cùng tốt, vuốt ve cổ cậu, nhỏ giọng an ủi, hứa hẹn, nói rằng mấy ngày nữa sẽ tính đến chuyện về phòng chính của hắn, lúc đó sẽ có càng nhiều thời gian để giao hoan với Liễu Mộc Vũ, nhất định sẽ phải làm đến lúc cậu không thể bắn được gì mới thôi.

Liễu Mộc Vũ nằm úp sấp trên giường không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe những da^ʍ từ lãng ngữ Phạm Viêm Bá nói… Xem ra hắn đã quên mất chuyện nửa tháng nữa cậu sẽ đến Thiều quan để “tế tổ”… Hoặc là, cái ngày chia lìa đó, hắn chưa từng để trong lòng…

Có lẽ Phạm Viêm Bá chỉ thích da^ʍ nhạc với mình. Vì để hắn có thể chấm dứt thật nhanh, cậu không quan tâm đến cái gọi là xấu hổ mà hóa thân thành da^ʍ thú, dùng thân mình dị tật hèn mọn này để thỏa mãn du͙© vọиɠ mãnh liệt của Phạm Viêm Bá, chỉ cần hắn có thể mãi mãi nhớ rõ mình khi li biệt, dù cho chỉ là nỗi nhớ về thân thể thôi cũng được…