Lại nói đến lần trước ở Tiêu Tương uyển, Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ rất thích ăn mấy món điểm tâm, cho nên lần này hắn cố ý để Túy Tiên lâu mời bốn vị đầu bếp nổi danh nhất của quận Phan Dương đến, tỉ mỉ chọn lựa ba mươi sáu món ăn, trong đó có mười đĩa rau trộn, mười tám món ăn nóng sốt, bốn loại canh ngon, bốn loại bánh ngọt, rồi mặt mày rạng rỡ chờ Liễu Mộc Vũ đến, ăn một bữa vui vẻ sung sướиɠ.
Vì không muốn để bất cứ điều gì quấy rầy “chuyện tốt” của mình sau bữa ăn, Phạm Viêm Bá bao toàn bộ lầu hai, rồi ngồi cạnh cửa sổ trông mong Liễu Mộc Vũ đến. Thấy Liễu Mộc Vũ đi chầm chậm phía góc phố tít đằng xa, Phạm Viêm Bá nhanh chóng phân phó tiểu nhị mang thức ăn lên, đến khi Liễu Mộc Vũ lên lầu, một bàn thức ăn nhìn qua cũng thấy no mắt đã được chuẩn bị.
Vốn còn chút tâm tư tức giận nho nhỏ, nhưng bao nhiêu món ăn ngon đã hấp dẫn hết lực chú ý. Phạm Viêm Bá kéo Liễu Mộc Vũ đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ân cần gắp thức ăn, múc canh cho; một chốc là miếng thịt, lát sau là điểm tâm. Liễu Mộc Vũ bận ăn, Phạm Viêm Bá thì bận hầu hạ…
“Sao lại gọi nhiều đồ ăn như vậy, chỉ có ta và ngươi thì ăn hết thế nào? Thật là quá lãng phí!” Liễu Mộc Vũ vừa ăn vừa không nhịn được mà quở trách. Từ nhỏ đã thanh bần, Liễu gia luôn phải được ngày nào hay ngày ấy, không thể lãng phí dù chỉ một chút nhỏ nhoi. Lúc bắt đầu, Liễu Mộc Vũ cũng vui vẻ ăn, đến giờ ăn mãi không hết, không nhịn được mà trách mắng Phạm Viêm Bá xa xỉ.
“Đúng vậy đúng vậy! Nương tử nói rất phải… Vi phu sai rồi! Sau này còn cần nương tử quản thúc vi phu, lúc nào cũng sửa chữa sai lầm mới được!” Phạm Viêm Bá lên tiếng nhận sai, tiếp tục gắp thêm đồ ăn vào bát Liễu Mộc Vũ.
“Hôm nay ngươi làm sao vậy? Sao lại âm dương quái khí như thế?” Liễu Mộc Vũ nghi hoặc nhìn Phạm Viêm Bá, ngày trước hắn chưa nói được ba câu thì trong miệng toàn những lời lẽ xấu xa, sao hôm nay lại như thay đổi thành một người khác vậy? Còn cả tiếng “nương tử” gọi ngọt ngào như thế khiến Liễu Mộc Vũ nổi da gà, không biết Phạm Viêm Bá uống nhầm thuốc gì mà thành ra như vậy?
Trong lòng Phạm Viêm Bá vụиɠ ŧяộʍ cao hứng, nhưng không thể nói cho Liễu Mộc Vũ, nói rằng hôm nay hắn đã hỏi cưới từ Liễu mẫu. Đã bắt được điểm yếu của Tăng Yến Vân, Phạm Viêm Bá không tin Liễu Tăng thị còn dám cự tuyệt chuyện tốt của hắn. Nghĩ đến chuyện sau này cưới được Liễu Mộc Vũ về để ngọt ngào thân thiết, coi như hôm nay cứ tạm thời luyện tập cho cuộc sống sinh hoạt vợ chồng sau này, cũng làm cho Phạm Viêm Bá vui sướиɠ như uống được mật ngọt.
“Phu tử! Phu tử!” Một thanh âm trẻ con vang lên dưới mặt đường, Liễu Mộc Vũ cúi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy, học trò nhỏ Hạ Thủ Tín của hàng gạo Hạ gia đang kéo tỷ tỷ Hạ Chi Lan của nó nhìn mình ngồi trên lầu hai.
Sợ bị người quen nhìn thấy mình và Phạm Viêm Bá ở cùng một chỗ, Liễu Mộc Vũ theo bản năng vươn tay đẩy Phạm Viêm Bá đang ngồi cạnh mình xuống gầm bàn, gấp gáp nói “Đừng nhúc nhích!”. Sau đó quay mặt nhìn xuống dưới, cười nói: “Thủ Tín, trùng hợp vậy, trò cũng đến dùng cơm sao?”
Hạ Thủ Tín le lưỡi, làm mặt quỷ nói: “Đồ ăn của Túy Tiên lâu, nhà trò ăn không nổi…” Đúng là dòng dõi thư hương.
Túy Tiên lâu là tửu lâu số một số hai trong quận Phan Dương, một bữa ăn bình thường cũng phải mất đến số tiền chi tiêu cho sinh hoạt một tháng của dân chúng bình thường, giá cả ở trên lầu hai thì càng không cần phải nói. Liễu Mộc Vũ rất ít khi vào thành nên không biết, nếu không thì vừa nãy còn ca cẩm nhiều về chuyện Phạm Viêm Bá lãng phí.
Hạ Thủ Tín kéo kéo Hạ Chi Lan bên cạnh, cười hì hì, ngửa đầu nói: “Bất quá, nếu phu tử nguyện ý mời tỷ tỷ ăn cơm, tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui đó…” Hạ Chi Lan đứng một bên đỏ mặt, miệng nói “Đáng đánh!”, đôi bàn tay trắng như phấn cũng nhẹ nhàng đập lên vai Hạ Thủ Tín.
Liễu Mộc Vũ trên lầu nghe thấy cũng có chút xấu hổ. Từ trước đã biết tâm tư của Hạ tiểu thư, khi đó vẫn còn bối rối vì thân thể dị tật không xứng với nàng. Lúc này thân thể bị Phạm Viêm Bá đùa giỡn đủ kiểu, lại càng không có tư cách gì với thiên kim Hạ gia.
Không thấy được Liễu Mộc Vũ buồn bã, Phạm Viêm Bá bị ấn xuống gầm bàn cũng đã tỉnh táo lại, đang lúc đối mặt với thân thể Liễu Mộc Vũ bên dưới, thuận tay cởi dây lưng của cậu: “Hay cho tiểu lẳиɠ ɭơ nhà ngươi, ban đêm để gia đè ngươi, ban ngày thì ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt? “Tỷ tỷ” này thông đồng với ngươi từ bao giờ? Còn không mau nhận tội với gia?”
Liễu Mộc Vũ phát giác Phạm Viêm Bá đã cởi thắt lưng mình, biết tên lưu manh này lại muốn khi dễ mình, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng không thể để cho hai tỷ đệ Hạ gia nhìn tháy điều gì kỳ quái, cố gắng mở chân quấn chặt người Phạm Viêm Bá: “Ca ca tốt, đừng đùa nữa, ta và Hạ cô nương không có gì cả. Ngươi cũng biết thân thể ta, căn bản không thể có nữ nhân…”
Phạm Viêm Bá bị tiếng gọi “Ca ca tốt” của Liễu Mộc Vũ làm cho cả người run lên, biết rõ Liễu Mộc Vũ không thể có nữ nhân, nhưng ngoài miệng vẫn không bỏ qua: “Ta nói cho ngươi biết, mẫu cẩu tinh, đời này thân mình ngươi là của Phạm đại gia, cho dù ngươi chết, xương cốt hóa thành tro cũng chỉ có thể để Phạm đại gia của ngươi thu nhận! Cả nam lẫn nữ không bao giờ có nhân duyên với ngươi đâu, ngươi chết tâm đi!”
Phạm Viêm Bá hùng hùng hổ hổ nói, Liễu Mộc Vũ nghe xong lại thấy giống như những lời tình tứ động lòng người nhất, trong lòng dâng đầy niềm ngọt ngào không nói nên lời, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, thắt lưng cũng thả lỏng ra, hai chân không còn sức khép lại nên hơi hé mở, để Phạm Viêm Bá dễ dàng cử động, chiếm trọn vị trí giữa hai chân: “Gia… Ta biết… Thân mình quái dị như vậy, chỉ có ngươi mới coi như bảo vật. Nhất định ta không để người khác xem đâu…”
“Phu tử? Phu tử?” Thấy Liễu Mộc Vũ mãi vẫn không đáp lời, mà hình như là cúi đầu nói nhỏ nhẹ gì đó, Hạ Thủ Tín có chút kỳ quái, ngửa cái đầu nhỏ nhìn Liễu Mộc Vũ trên đầu, không biết tại sao, hôm nay phu tử cười trông đẹp lạ thường, ngay cả nó nhìn cũng thấy mê mẩn…
“Thủ Tín, thật không phải, hôm nay ta có hẹn ở đây, không tiện mời trò và Hạ tiểu thư lên lầu…” Phục hồi tinh thần lại, Liễu Mộc Vũ cúi xuống nói lời xin lỗi hai người kia. Lúc này, Phạm Viêm Bá đã cởi xong thắt lưng Liễu Mộc Vũ, móng vuốt của sói đã lẻn vào vùng giữa hai chân cậu, ngón tay cuốn lấy đám lông mao ở đó đùa bỡn.
Liễu Mộc Vũ bị đùa đến nỗi hoảng sợ, sắc mặt cứng ngắc, thở hổn hển, nói nhỏ: “Gia, đừng như vậy… Dưới lầu còn có người…”
“Ít nói nhảm đi! Mẫu cẩu tinh, nâng mông lên, ta muốn cởi sạch quần ngươi, chơi đùa huyệt của ngươi.” Hai tay cầm kéo quần và khố Liễu Mộc Vũ xuống, Phạm Viêm Bá thở nặng nề, mang theo hương vị dâʍ ɖu͙© dày đặc.
“Không… Không được! Ở nơi đông người, có nhiều người nhìn thấy… Gia, xin ngài đừng làm vậy…” Ánh mắt Liễu Mộc Vũ lộ vẻ kinh hoảng. Hạ Chi Lan và học trò của cậu đều đứng dưới nhìn. Nếu lúc này Phạm Viêm Bá làm ra chuyện dung tục, sau này cậu phải gặp người thế nào?
“Tiểu lẳиɠ ɭơ, gia ở dưới bàn chơi huyệt của ngươi, người khác sao nhìn được? Còn không nghe lời, gia đặt ngươi lên cửa sổ, để cho “Tỷ tỷ” kia nhìn rõ bộ mặt ngươi, để người của cả thành Phan Dương này biết, Phạm Viêm Bá ta mới là nam nhân của ngươi!”
Mặt Liễu Mộc Vũ lập tức đỏ bừng, trong lòng sợ hãi không thôi, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dâʍ đãиɠ kia bắt đầu không biết xấu hổ mà nóng lên, một luồng hưng phấn đột nhiên xuất hiện, khiến cậu do dự một chốc, sau đó hơi nhấc mông lên, để Phạm Viêm Bá thuận lợi cởi sạch quần cậu.
Hạ Chi Lan đứng dưới lầu cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay vẻ mặt phu tử lại phong phú như vậy, ngày trước khuôn mặt luôn cẩn thận thanh lãnh, còn lúc này, có nụ cười ôn nhu, có thấp thỏm lo âu, mặt ngượng ngùng đỏ ửng, các loại biểu tình đều khiến người nhìn phải mê say.
Từ “mê say” hiện lên trong đầu làm Hạ Chi Lan xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, mình là một cô nương chưa chồng, vậy mà lại nhìn một nam tử đến “mê say”? Thật là không biết xấu hổ!
Giẫm mạnh chân, bất chấp mọi cấp bậc lễ nghĩa, không ngẩng đầu lên liền nói thật nhanh: “Phu tử đang bận, trong nhà còn chút việc gấp, chúng ta về trước…” Còn chưa nói xong đã kéo đệ đệ Hạ Thủ Tín chạy mất. Lần vội vàng rời đi này khiến nàng không nhìn thấy vẻ mặt tuyệt mỹ đang lâm vào tìиɧ ɖu͙© của Liễu Mộc Vũ, cũng hoàn toàn bỏ lỡ nhân duyên với cậu.
Cởϊ qυầи Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá nhanh chóng đẩy phần thịt môi đầy đặn non mềm giữa hai chân cậu, xuân nha nam tính giấu trong đó sớm đã cố đứng lên, lúc âm thần được mở liền vội vàng nhảy ra, kiêu ngạo dựng thẳng.
Vuốt ve xuân nha thanh tú mềm mại, Phạm Viêm Bá cười dâʍ đãиɠ: “Mẫu cẩu tinh, miệng thì nói không muốn, vậy mà thân mình đã có phản ứng rồi. Gia chỉ biết ngươi thích bị trêu chọc, khi nào phải thực sự gian da^ʍ ngươi trước mặt mọi người mới đã!”
“Đừng mà! Gia! Cầu xin ngươi nghìn vạn lần đừng để người khác nhìn thấy thân thể dị tật của ta!” Liễu Mộc Vũ bị dọa đến nỗi lạnh cả người, tìиɧ ɖu͙© vừa mới trỗi dậy cũng lập tức bị áp chế lại.
Nhìn xuân nha trước mặt đã rũ xuống, Phạm Viêm Bá có chút bất mãn: “Tiểu lẳиɠ ɭơ, làm sao mà sợ thành thế này? Gia cũng chỉ là nói thôi, nhìn ngươi xem, bị dọa đến nỗi xuân nha mềm nhũn, đâu có giống nam nhân? Thân mình dâʍ đãиɠ của ngươi, gia giấu đi để mình thao còn không kịp, sao có thể để người khác nhìn thấy? Ngoan ngoãn mở chân ra, gia muốn ăn huyệt nhi của ngươi.”
Liễu Mộc Vũ run rẩy mở chân, ưỡn người ra, để Phạm Viêm Bá dễ dàng chơi đùa hơn, vẻ hưng phấn lúc trước không còn nữa, chỉ thấy vẻ nhẫn nại khổ sở. Mật huyệt sưng đau không có chỗ tránh né, bị Phạm Viêm Bá tách mạnh ra.
Thân thể hơn nửa tháng nay thường xuyên giao hoan đã bị Phạm Viêm Bá đút hai ngón tay vào, đưa mặt đến gần nơi đó, phát hiện nó không còn nóng bỏng như trước, cẩn thận hít ngửi, khe thịt hở không còn tỏa ra hương vị tanh nồng lúc động tình, hắn biết thân mình Liễu Mộc Vũ đã hết hứng. Tuy rằng Liễu Mộc Vũ có hưng phấn hay không, theo lý thuyết cũng không ảnh hưởng đến việc Phạm Viêm Bá tự mình tìm vui, nhưng hắn đã coi du͙© vọиɠ của Liễu Mộc Vũ như là thu hoạch của mình, bộ dạng tuyệt mỹ của yêu tinh dâʍ đãиɠ này chẳng lẽ lại không được hắn làm cho sung sướиɠ?
Phạm Viêm Bá sử dụng cả miệng, lưỡi, tay, dùng cả đến kỹ xảo da^ʍ tục hắn học được từ trước đến nay, tất cả đều để đối phó với vùng lưỡng tính của Liễu Mộc Vũ, nhất định phải khơi dậy được ham muốn của Liễu Mộc Vũ mới thôi, còn Liễu Mộc Vũ thì làm sao có thể chịu đựng được Phạm Viêm Bá đùa bỡn? Không được một lát mặt đã nhiễm đỏ, thân mình xụi lơ, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ thở gấp không thôi.
Lại nói đến một vị trong đám hồ bằng cẩu hữu của Phạm Viêm Bá, Khánh Đạt Niên, hôm nay ra ngoài đi dạo, vốn định đến thuyền hoa gặp mặt ca cơ Ngọc Thanh gần đây mới nổi, ngồi trên kiệu nhỏ hai người nâng đi đến đầu phố, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua Túy Tiên lâu, lập tức bị một bóng hình hớp mất hồn. Chỉ thấy một thư sinh tuấn tú cúi xuống nói gì đó với hai tỷ đệ dưới lầu, thần thái và cách nói năng đều toát ra vẻ lịch sự tao nhã. Khánh Đạt Niên vô cùng luống cuống, vội vàng kêu dừng kiệu, rồi cứ đứng ngây ngốc giữa đường, giống như linh hồn bị bắt mất.
Sau khi hai tỷ đệ kia rời đi, thư sinh trên lầu mang hai gò má đỏ bừng dựa đầu vào cửa sổ, tư thế và thần thái đẹp đến không ngờ. Người khác chỉ cho là do thư sinh đó say rượu nên mặt mũi mới đỏ bừng, ánh mắt mới mê ly như vậy, nhưng Khánh Đạt Niên là cao thủ phong nguyệt, ngay lập tức liền nhìn ra thư sinh đó đang động tình, mới có thể có bộ dáng gợi cảm mê người đến thế! Vẻ mặt như thế, ngay cả Khánh Đạt Niên hắn tung hoành tình trường hàng bao nhiêu năm, cũng là lần đầu tiên được thấy, trong lòng giống như bị móng vuốt của mèo cào, vừa đau vừa ngứa, cả người khó chịu!
Bên này, trên tửu lâu, Phạm Viêm Bá tách âm thần non mềm giữa hai chân Liễu Mộc Vũ, chuyên tâm đùa bỡn nữ hoa bên trong, cho đến khi huyệt nhi mềm mại bị chơi đến ướt đẫm run rẩy vẫn không cam lòng bỏ qua, ngoài miệng cũng không buông tha: “Yêu tinh, ngươi nói xem, bảo bối nam tính của ngươi không có túi tinh, sao bảo bối nữ nhân của ngươi lại đầy đủ cả? Ngày nào gia cũng lấy nam tinh nuôi nữ huyệt của ngươi, sao mãi vẫn không thấy ngươi mang thai một đứa vừa nam vừa nữ cho gia? Xem ra là gia chưa thao đủ!”
Cho hai ngón tay vào huyệt nhi mang màu đỏ tươi của Liễu Mộc Vũ, tách sang hai bên, để hoa khẩu mềm mại tạo ra một lỗ nhỏ, một giọt dâʍ ɖị©ɧ trắng chậm rãi chảy từ trong chỗ sâu ra, đọng lại ở miệng huyệt bị kéo đến mức biến dạng, tạo ra vẻ da^ʍ mỹ. Phạm Viêm Bá càng nhìn thì bụng dưới càng nóng, nghĩ đến việc bắt đầu từ mai phải cách xa cảnh đẹp này những mười ngày, dục hỏa càng không thể kìm lại.
“Tiểu yêu tinh của gia, gia muốn thao ngươi. Kim thương của gia đau lắm rồi, để gia vào huyệt nhi của ngươi… Ngươi cũng ăn cơm xong rồi, giờ để gia ăn ngươi!” Xong liền dí sát mặt vào, vươn đầu lưỡi ra, hút d*m thủy vào miệng. Nghĩ đến cả ngày nay đầu lưỡi đều có hương vị tanh tưởi này, Phạm Viêm Bá càng thêm khao khát khó nhịn. Hé môi, hôn lên nữ hoa của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá cũng không quan tâm đến phản ứng của cậu, đầu lưỡi trực tiếp đi vào bên trong, liếʍ láp cẩn thận.
“A a… Không! Đừng như vậy…” Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá liếʍ đến nỗi sắp không xong. Đôi mắt đầy nước nhìn xuống đám đông đang đi tới lui trên đường, Liễu Mộc Vũ có một loại kɧoáı ©ảʍ khi bị Phạm Viêm Bá gian da^ʍ bằng lưỡi, xấu hổ không thể tả. Đôi môi mọng nước, mặt phiếm hoa đào, Liễu Mộc Vũ của lúc này gợi cảm kiều mỵ, chính là một yêu tinh dụ dỗ người khác, chỉ một ánh mắt hay một hơi thở cũng có thể bắt mất hồn phách người ta.
Khánh Đạt Niên ở dưới lầu nhìn thư sinh xinh đẹp kia sóng mắt lưu chuyển, lệ quang ẩn hiện, môi đỏ mọng dường như có thể nhỏ ra nước hơi hé mở, nhẹ nhàng thở dốc, từ cái mũi đến khóe mắt đều lộ ra thần thái mê người khi bị gian da^ʍ, thật sự là mê người vô cùng! Trong lòng Khánh Đạt Niên như ngọn lửa cháy bừng khắp rừng, một báu vật như thế ở trước mặt, hắn đâu còn nghĩ đến ca cơ hay thuyền hoa nào, vội vàng xuống kiệu, chạy thẳng về phía Túy Tiên lâu, thầm nghĩ phải làm sao để thư sinh kia đi theo mình. Hoan hảo một đêm với cậu, đó sẽ là loại vui sướиɠ mất hồn như thế nào đây!
Còn chưa lên được lầu hai, Khánh Đạt Niên đã bị người ta chặn lại ngay ở chân cầu thang. Nhìn kỹ, chính là quản sự Phạm Trạch của Phạm phủ.
“Khánh đại quan nhân, hôm nay thật vừa khéo, ngài cũng tới Túy Tiên lâu dùng cơm sao?” Phạm Trạch đứng chắn ngay ở chân cầu thang, vừa cười vừa ngăn cản đường đi của Khánh Đạt Niên.
Nhìn thấy Phạm Trạch, trong lòng Khánh Đạt Niên có một loại dự cảm không tốt. Phạm Trạch ở đây, vậy thì nhất định Phạm Viêm Bá cũng ở trên lầu hai… Chẳng lẽ báu vật hảo hạng kia đã…
“Đúng vậy đúng vậy… Hôm nay nhớ ra rượu Trúc Diệp Thanh mới đến đây, định uống mấy chén, Quận vương cũng ở trên lầu sao? Đúng là trùng hợp…” Ánh mắt Khánh Đạt Niên lướt qua tầm chắn của Phạm Trạch, nhìn cầu thang lên lầu đằng sau hắn, không yên lòng đáp lời.
Phạm Trạch theo lễ nghi, hơi thi lễ: “Hôm nay e rằng Khánh đại quan nhân phải chịu ủy khuất, nếu chỉ uống rượu có thể uống ở lầu một. Quận vương nhà ta đang chiêu đãi khách nhân quan trọng, hôm nay toàn bộ lầu hai đã được Quận vương nhà ta bao trọn rồi.”
“Khách nhân quan trọng?”
Trong đầu Khánh Đạt Niên dần hiện ra kiều da^ʍ mị thái của mỹ thư sinh khi động tình thở dốc nọ… Chẳng lẽ là tân hoan của Phạm Quận vương?
Trong lòng Khánh Đạt Niên trào dâng ghen tuông, vì sao những đóa hoa xinh đẹp luôn bị Phạm bá vương giành được rồi hái xuống đầu tiên, chỉ để hắn nhìn đám hoa tàn mà than vãn? Tiểu mỹ nhân như vậy phải nên nhanh chóng khóa chặt trong thâm môn đại viện, giấu cho thật kỹ để một mình ngắm nhìn, sao có thể rêu rao trên đường phố rồi phá hỏng? Khánh Đạt Niên vừa cảm thán vừa mang lòng hâm mộ, Phạm bá vương này đúng là có phúc hái được hoa đẹp, vậy mà không biết yêu thương che chở. Đặt tiểu mỹ nhân vào tay hắn đúng là quá đáng tiếc!
Khánh Đạt Niên cũng không muốn nghĩ, bản thân hắn cũng là một con quỷ háo sắc, ỷ vào gia đình cai quản cả một lĩnh vực vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy, có của cải và thế lực, phá hỏng không ít cả nam lẫn nữ, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Phạm Viêm Bá, cũng chẳng phải loại người gì tốt! Chỉ là khi thấy Liễu Mộc Vũ, nhất thời trong lòng mềm nhũn, thầm nghĩ làm sao để có thể dính chặt vào người tiểu mỹ nhân, lắc lư đong đưa, rồi bắt đầu phỉ nhổ Phạm Viêm Bá tùy tiện thô bỉ.
Đương nhiên cả Liễu Mộc Vũ và Phạm Viêm Bá đều không biết tình hình bên ngoài, vẫn đang đắm chìm trong vòng xoáy tìиɧ ɖu͙©, không thể tự kiềm chế.
Phạm Viêm Bá đã sớm chui ra khỏi gầm bàn, đặt Liễu Mộc Vũ nằm trên nhuyễn tháp đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ cần vung tay vài ba cái là lột sạch Liễu Mộc Vũ, để cho cậu bày ra tư thế hầu hạ như con vật, tứ chi quỳ trên nhuyễn tháp, mông vểnh cao, tách hai chân, mặc cho Phạm Viêm Bá chơi đùa âʍ ɦộ của mình.
Hai ngón tay Phạm Viêm Bá vẫn khuấy đảo trong mật huyệt của Liễu Mộc Vũ, chọc đến nỗi huyệt nhi mềm mại, mỗi lần chọc vào trong đều tách hai ngón tay ra thật lớn, nhìn lỗ tròn tròn đó nuốt ngón tay mình, moi móc huyệt thịt mẫn cảm, dường như muốn móc cả huyệt thịt bị tra tấn đến mềm xốp kia ra bên ngoài.
Đau đớn và kɧoáı ©ảʍ thổi bay lý trí Liễu Mộc Vũ, hơi thở dần khó khăn, nước miếng bất giác chảy ra khóe môi, bên dưới bắt đầu co rút theo từng đợt ngón tay ra vào của Phạm Viêm Bá, một dòng xuân thủy mạnh mẽ trào ra, làm ướt cả ngón tay hắn. Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy tay mình đang cắm trong huyệt nhi lúc này giống y như ôn tuyền.
“Yêu tinh lẳиɠ ɭơ, mẫu cẩu dâʍ đãиɠ, sao mà ngươi chảy nhiều d*m thủy vậy? Đại gia ta chọc huyệt nhi của ngươi như vậy, ngươi vẫn còn ra nước… Ngươi nói xem, sao ngươi dâʍ đãиɠ thế hả? Bị người ta chơi như vậy mà còn ướt?” Đôi mông đầy đặn mượt mà vểnh rõ cao, thân mình trắng nõn nhiềm màu phấn hồng vì tìиɧ ɖu͙©, tư thế Liễu Mộc Vũ lúc này giống như con thú hầu hạ lấy lòng Phạm Viêm Bá, khiến hắn muốn ôm chặt hai cánh mông trắng noãn kia mà thao mãnh liệt, để hoàn toàn sung sướиɠ!
Cởi khố, thả côn th*t màu đỏ kích động đến nỗi sưng đau, Phạm Viêm Bá cúi người xuống, để kim thương của mình cọ xát phần thịt môi mềm mịn, lướt dọc theo khe hở ướt đẫm, cố gắng để cho mỗi lần lướt qua đều cọ xát có thể chà xát cả huyệt nhi dâʍ đãиɠ và xuân nha xinh đẹp của Liễu Mộc Vũ.
Cái tượng trưng cho nam tính bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mang đến càng nhiều hưng phấn. Liễu Mộc Vũ bối rối lắc đầu, mông lắc lắc, cả người run rẩy: “Đừng… Gia, đừng đυ.ng chỗ đó! Không chịu nổi… mẫu cẩu không chịu nổi…”
Biết Liễu Mộc Vũ sắp lên cao trào, Phạm Viêm Bá cười tà, dừng động tác, dựa sát vào Liễu Mộc Vũ, đè thân mình sắp sụp đổ của cậu xuống nhuyễn tháp, thân trên kề sát vào nhau, chỉ có mông là vẫn bảo trì tư thế nhếch cao: “Mẫu cẩu ngoan, cục cưng của gia, gia muốn phối giống cho ngươi, gia muốn cắm kim thương vào huyệt nhi của ngươi, cho lỗ của ngươi nát vụn luôn! Để ngươi không bao giờ… có thể dùng huyệt nhi đi câu dẫn nam nhân khác!”
“Không! Gia… Tha cho ta, nơi đó không được! Ngón tay là được rồi… Gia đừng vào…” Liễu Mộc Vũ sợ hãi khóc to, côn th*t đặt giữa hai chân dường như càng lúc càng to ra, tuy rằng cơ thể hư không đang tìm kiếm, kêu gào được an ủi, nhưng bị thứ thô to kia cắm vào, cậu sẽ bị đâm hỏng mất.
côn th*t đỏ hồng tráng kiện được d*m thủy làm cho ướt đẫm, lông mao dính lại vào nhau, mỗi lần chà xát đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Liễu Mộc Vũ. Cảm giác hưng phấn ngứa ngáy dâng trào, đánh vào lý trí Liễu Mộc Vũ, thắt lưng không tự chủ được mà lay động để chạm vào vậy cứng giữa hai chân, ánh mắt vô tội mở to. Liễu Mộc Vũ trong vô thức đã bày ra mị thái mời gọi.
“Tiểu lẳиɠ ɭơ nhà ngươi! Nhất định là do yêu tinh biến thành! Ngoài miệng thì nói không cho gia đâm, bên dưới lại chảy nước dâʍ đãиɠ như vậy, vừa nhìn là biết bộ dáng vội vã cầu người thao… Cưng chiều ngươi vài ngày ngươi đã không biết nặng nhẹ, dám lừa cả chủ nhân? Xem gia có đâm ngươi đến chết hay không!”
Ngón trỏ và ngón giữa đầy âm thần che chở hoa nhi của Liễu Mộc Vũ, lộ ra huyệt nhi không ngừng chảy nước, huyệt khẩu hưng phấn gặp phải hư không nên co rút không thôi, khát vọng có vật lớn vào trong. Phạm Viêm Bá đỡ kim thương cường tráng, thủy huyệt ướt sũng kia giống như cái miệng nhỏ nhắn mềm mại mà hé ra hợp lại để hút qυყ đầυ tròn to với vẻ nịnh nọt dâʍ đãиɠ. Chậm rãi ưỡn lưng, để bảo vật của mình chen vào nơi non mềm kia, như là chui vào trong loại tơ lụa mềm mỏng, khiến từ đỉnh đầu đến gót chân Phạm Viêm Bá đều có kɧoáı ©ảʍ.
Cuối cùng vật cứng thô to cũng được nhét vào huyệt nhi sưng đau, đau đớn như bị xé rách làm Liễu Mộc Vũ không nhịn được mà khóc “Oa” một tiếng, trước mặt tên lưu manh này, bản thân cậu từ lâu đã không còn tôn nghiêm gì đáng nói, nơi cảm thấy thẹn nhất kia luôn bị Phạm Viêm Bá ép buộc mở ra như vậy, chưa bao giờ bận tậm đến cảm thụ của cậu! Tuy rằng loại bức bách gian da^ʍ này sau cùng cũng mang đến cho Liễu Mộc Vũ kɧoáı ©ảʍ ngập tràn, nhưng vì sao Phạm Viêm Bá không thể trân trọng săn sóc mình một lần?
Tình cảm của hai người trong lúc này đã có những biến hóa nho nhỏ, quên mất Phạm Viêm Bá vốn là ác bá lưu manh vô lại, cũng quên rằng lúc ban đầu là hắn dùng cách thức ép buộc để gian da^ʍ mình. Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy nếu hiện tại đã thích nhau, quan hệ của hai người cũng là ngang bằng. Vứt bỏ hết mặt mũi, Liễu Mộc Vũ kêu khóc, tận tình phát tiết bất mãn của mình: “Ô ô ô… Bảo ngươi đừng vào! Tên ác bá ngươi chỉ biết mình sảng khoái, nơi đó đau quá…”
Ngày hôm qua đã bị lừa rồi làm một lần, hôm nay vẫn không tránh thoát, cái gì mà thích, cái gì mà quý trọng, tất cả đều là đồ bỏ đi! Phạm Viêm Bá không một lần nào quan tâm đến cảm thụ của mình, điều này khiến đáy lòng Liễu Mộc Vũ vô cùng ủy khuất, đây không phải là sau khi không còn thoải mái nữa thì sẽ chấm dứt chứ?
Phạm Viêm Bá ôm mông Liễu Mộc Vũ, hôn khẽ lên tấm lưng trắng mịn: “Đừng khóc, đừng khóc, bảo bối nhi, ngươi khóc khiến gia đau lòng… Ngươi để gia thao đi. Ngày mai gia phải đến quận Hồ Tây làm việc, lần này phải đi nửa tháng. Hôm nay ngươi không cho gia thao, nửa tháng này gia phải sống thế nào?”
Phải đi nửa tháng? Liễu Mộc Vũ bỗng thở dài nhẹ nhõm trong lòng một hơi, tên ác bá sắc ma này phải đi nửa tháng, mình sẽ được tự do thoải mái thế nào đây? Nhưng lại có một chút không nỡ, nếu không có tên oan gia này quấn quýt ồn ào, nửa tháng này sẽ quạnh quẽ nhiều lắm…
Nhìn ra Liễu Mộc Vũ mềm lòng do dự, Phạm Viêm Bá cử động thắt lưng, thật cẩn thận thẳng tiến vào trong: “Tiểu mẫu cẩu của gia, thật muốn buộc ngươi vào thắt lưng gia, đi đâu cũng mang theo… Không có ngươi, hiện tại gia cũng không biết phải ngủ thế nào nữa! Trong lòng gia luôn nghĩ đến ngươi, buổi sáng mở mắt đã bắt đầu nhớ ngươi, mãi cho đến tận ban đêm tắt đèn… Nửa tháng này gia không gặp ngươi, còn không biết phải sống thế nào. Ngươi không thể nhẫn nhịn một chút, để gia yêu thương thân mình ngươi sao?”
Những lời tình tứ dỗ dành người yêu, trong miệng Phạm Viêm Bá chưa bao giờ thiếu, nói mấy câu thôi đã khiến Liễu Mộc Vũ canh cánh trong lòng. Trong tình yêu, Liễu Mộc Vũ rất đơn thuần, hai tháng dây dưa và nửa tháng luôn ngày đêm làm bạn này, trong lòng đã chấp nhận hắn, nghĩ đến chuyện phải xa nhau lâu như vậy, chưa nói đến nỗi khổ tương tư, chỉ riêng thú tính của tên lưu manh này đã chịu không được. Trong lòng nghĩ vậy, lời nói cũng mềm mỏng hơn.
“Ngươi… Vậy ngươi nhẹ thôi, nhiều ngày bị ngươi làm, thân mình vẫn còn khó chịu…” Còn chưa nói xong, Liễu Mộc Vũ đã đỏ mặt. Lời này của cậu không phải là nói cho Phạm Viêm Bá có thể tùy ý thao mình? Nghĩ đến các thủ đoạn cầm thú trên giường, ngay lập tức Liễu Mộc Vũ đã hối hận…
Tâm tư Phạm Viêm Bá vô cùng linh hoạt, nghe xong lời Liễu Mộc Vũ nói thì đâu còn cho phép cậu đổi ý? Ôm chặt mông Liễu Mộc Vũ mà đâm vào trong. Miệng bảo bối nhi vẫn cứ kêu, nhưng lực đâm vào thủy huyệt co rút nhanh của Liễu Mộc Vũ vẫn không giảm, kim thương thô to nghiền xoay thật mạnh, cho đến khi tiểu da^ʍ động của Liễu Mộc Vũ gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy không ngừng, từng đợt kɧoáı ©ảʍ và đau đớn đều dâng lên, làm Liễu Mộc Vũ thét chói tai liên tục…