Hai người quay đầu nhìn, thì ra là Mộ Dung Bình. Tô Chuyết hỏi:
- Tại sao ngươi ở chỗ này?
Mộ Dung Bình buồn bực đáp:
- Đương nhiên là về nhà rồi. Bạch Mã tự xảy ra chuyện lớn như vậy, đâu đâu cũng có bộ khoái, ta cũng không có việc gì để làm nên về trước.
Tô Chuyết cười nói:
- Nhà ngươi ngay ở gần đây sao? Thật sự là trùng hợp, ngươi có biết quán trà nào xung quanh đây không?
Mộ Dung Bình không chút suy nghĩ, đáp:
- Phía trước không xa có một quán trà Kế Thị, thế nhưng dạng người như hai người làm sao lại tới nơi đây uống trà?
Tô Chuyết cười cười, cũng không nói rõ ý đồ đến. Hai người liền theo Mộ Dung Bình đi về phía trước, trên xe lừa của Mộ Dung Bình truyền tới một mùi hôi thối. Tô Chuyết biết đây nhất định là xe chở phân cho Bạch Mã tự. Hai người nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, cũng đành phải bịt mũi mà đi.
Mộ Dung Bình có chút trầm mặc ít nói, Vệ Tú liền chủ động hỏi:
- Mộ Dung Bình, tại sao ngươi tuổi nhỏ như thế mà đã làm việc vặt ở Bạch Mã tự rồi? Người nhà của ngươi đâu?
Mộ Dung Bình đáp:
- Mẫu thân mấy năm trước chết rồi, cha là ai xưa nay cũng không biết. Nếu như không kiếm việc làm sớm một chút thì chờ chết đói à?
Khẩu khí của hắn không tốt, Vệ Tú có chút ngạc nhiên. Nhưng Tô Chuyết và Vệ Tú đều không để ý, ngược lại có chút buồn bã. Hai người đều trải nghiệm nỗi khổ mất đi thân nhân, càng có thể cảm nhận được tao ngộ bi thảm của Mộ Dung Bình.
Tô Chuyết bỗng nhiên nói:
- Mộ Dung là thế gia vọng tộc Tiên Ti tộc, năm đó Đường Thái Tông có huyết thống Tiên Ti. Theo ta được biết, trong thành Lạc Dương cũng không có mấy nhà họ Mộ Dung. Nếu ngươi muốn tìm phụ thân hẳn là rất dễ dàng.
Mộ Dung Bình đáp:
- Ta từ nhỏ theo mẹ họ, họ cha kêu là gì xưa nay không hề biết!
Tô Chuyết sững sờ, còn đợi hỏi lại. Mộ Dung Bình dưới chân dừng lại, tay chỉ phía trước nói:
- Kìa, đó chính là quán trà hai người muốn tìm. Xung quanh đây chỉ có một quán trà đấy thôi. Chẳng qua ta khuyên hai người đừng đến đó thì tốt hơn. Nơi này không sánh bằng những nơi hai người từng đi đâu, vừa dơ vừa loạn...
Nói xong lái xe rời đi.
Tô Chuyết nhìn xem bóng lưng của hắn, khẽ thở dài một hơi. Vệ Tú chỉ vào quán trà kia, nói:
- Đi thôi, xem bên trong còn rất náo nhiệt. Khúc Mai hồi báo, quán trà Kế Thị có một gian nhà trệt, xem ra chính là chỗ này.
Tô Chuyết gật đầu, hai người sóng vai bước vào cửa chính. Vừa vào cửa hai người liền có chút hối hận. Trong quán trà quả nhiên như Mộ Dung Bình nói, vừa dơ vừa loạn. Một nhà chính hai mươi bước vuông, bên trong bày sáu, bảy cái bàn vuông, mỗi bàn thêm bốn chiếc ghế. Trên bàn ghế dính đầy dầu, làm cho người ta hoàn toàn không muốn ngồi xuống. Trong phòng gần như đã ngồi đầy người, trên bàn trước mặt mỗi người đều đặt một tách trà lớn cùng một đống đậu phộng hạt dưa.
Đối diện cửa chính có một cái đài, phía trên đặt vào một cái bàn dài. Một người đàn ông trung niên lên ngồi ở bàn, sau đó mở miệng kể chuyện. Mà hắn kể chính là bản án công vụ năm xưa! Tô Chuyết và Vệ Tú liếc nhau, trong lòng đều suy nghĩ như nhau: Xem ra người này chính là người kể chuyện mà bọn họ muốn tìm!
Tô Chuyết cùng Vệ Tú tìm tới một bàn không ai ngồi. Lông mày Vệ Tú cau lại, rốt cục vẫn là ngồi xuống. Không bao lâu, một tên tiểu nhị bưng tới hai bát trà, đặt ở trước mặt hai người. Lại ném lên bàn một nắm đậu phộng. Tô Chuyết cho hắn mấy đồng tiền, tiểu nhị liền không quan tâm bọn họ, tự động đi nghe kể chuyện.
Tô Chuyết nâng chén trà lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy vào miệng đắng chát khó uống. Vệ Tú từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, cô tuyệt đối sẽ không uống loại trà này. Thậm chí cánh tay cũng không muốn đυ.ng phải cái bàn dính đầy dầu kia.
Trong quán trà không có mấy ai nói chuyện, tất cả mọi người đang nghe người kia kể chuyện xưa. Người kia hiển nhiên đã nói một hồi, lúc này đang kể đến bộ phận đặc sắc nhất. Chỉ thấy hắn cầm quạt xếp, miệng nói:
- Phi tặc kia ôm tiểu thư Trần gia trong ngực, nhanh như chớp nhảy lên nóc nhà rồi chạy mất dạng. Những cẩu nô tài Trần gia giống như là thấy quỷ, chỉ có thể giương mắt nhìn. Phi tặc ôm tiểu thư Trần gia vào trong rừng cây, nơi này ít ai lui tới, ai cũng không ngờ được bọn họ lại ở chỗ này. Các vị lão gia đều không quen biết tiểu thư nhà giàu chứ? Tất cả mọi người cho rằng những tiểu thư khuê các đó tự nhiên là cực kỳ đoan trang, kỳ thật các nàng cũng không có gì khác biệt với các bà nương thành tây đâu!
Người trong phòng nghe được đều nở nụ cười, trên mặt rất nhiều người lộ ra thần thái da^ʍ tục. Những người này đều là một ít lưu manh không nghề nghiệp, cả ngày không có việc gì làm, lúc này biết người kể chuyện sắp kể đến chỗ đặc sắc nhất, con mắt đều phóng ra ánh sáng.
Vệ Tú nhịn không được nhíu mày, thấp giọng nói:
- Ta có chút hối hận!
Nàng xem xét Tô Chuyết, thấy Tô Chuyết thế mà lắng nghe hết sức chăm chú, trong lòng nhất thời bốc lên một ngọn lửa vô danh. Lại nhìn thấy trong tiệm thỉnh thoảng có một hai người quăng tới ánh mắt hèn mọn, toàn thân càng thêm không thoải mái.
Người kể chuyện kia lại nói:
- Nhắc tới tiểu thư nhà giàu, ngày thường chưa từng thấy đàn ông. Lần này bị tên phi tặc ôm lâu như vậy, đã sớm không muốn buông tay rồi. Phi tặc ném nàng xuống mặt đất, thế mà nàng còn ôm chân phi tặc, trong miệng hô hoán lên, trái một cái hảo ca ca, phải một cái tuấn tình lang!
Người trong phòng bị hắn chọc cười ha hả, có người hô:
- Nha đầu nhà giàu mà lẳиɠ ɭơ như thế à?
Tô Chuyết không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ:
- Những hạng người nhàm chán này, ngày thường bị khinh bỉ cùng xua đuổi, chỉ có thể dựa vào đây để phát tiết lửa giận trong lòng mình.
Y không khỏi có chút hối hận, người kể chuyện này rõ ràng chỉ kể những câu đùa dung tục vô vị. Hung thủ quả thật học từ trong miệng người kể chuyện này sao? Chẳng lẽ là mình nghĩ sai?
Chỉ nghe người kể chuyện nói:
- Tiểu thư Trần gia không đợi phi tặc động thủ, đã tự động cởϊ qυầи áo ra rồi, cho đến không còn mảnh vải che thân. Nhắc tới tiểu thư nhà giàu, cùng bà nương chúng ta khác nhau rất lớn ở chỗ này. Ngươi nhìn thân thể kìa, trắng bóc, trong trắng lộ ra đỏ, giống như con dê lột da. Da thịt quả thực còn trơn hơn tơ lụa...
Bên trong phòng trà nổi lên một tràng tiếng nuốt nước miếng ực ực. Người kể chuyện kia tiếp tục nói:
- Cô gái kia cởϊ qυầи áo xong còn bất chấp nhào tới cởϊ qυầи áo của phi tặc, so với những cô nàng ở kỹ viện còn linh hoạt hơn! Hai người ngay ở trong rừng cây, a nha...
Câu nói kế tiếp dĩ nhiên là hết sức hạ lưu. Vệ Tú nhịn không được bưng kín lỗ tai, mặt thẹn đến đỏ bừng. Tô Chuyết cũng không nhịn được xấu hổ ho khan hai tiếng. Những người khác thì càng nghe càng hưng phấn, hận bản thân không thể biến thành gã phi tặc.
Người kể chuyện lại nói:
- Hai người đại chiến ba trăm hiệp, thẳng đến mệt mỏi thở hồng hộc, nằm trên mặt đất động cũng không động được. Tiểu thư Trần gia mới nếm thử việc đời, mười phần thỏa mãn. Nhưng phi tặc kia lại không vừa lòng! Hắn đột nhiên dùng đai lưng trói tay chân tiểu thư Trần gia, lại cầm quần áo chặn miệng của nàng. Phi tặc lấy ra một cây roi da liều mạng quật lên thân cô ta. Trên da thịt trắng như tuyết lập tức để lại một vết roi đỏ tươi, tựa như một đóa hoa nở vậy. Phi tặc vừa quật vừa cười ha ha, trong miệng càng không ngừng mắng, tiểu, tiểu tiện nhân...
Khách nhân trong quán trà nghe đến đó, có kẻ càng thêm vui sướиɠ, mặt cũng đỏ lên. Mà có kẻ thì nhíu mày lắc lắc đầu. Vệ Tú tự nhiên vẫn cứ bịt kín lỗ tai, cái gì cũng không nghe. Vẻ mặt Tô Chuyết lại trầm xuống, người này ăn nói thật hạ tiện, kể chuyện sinh động như thật, quả thật làm cho người ta như lạc vào cảnh trí.
Người kể chuyện cũng cười ha ha, trong miệng tiếp tục nói:
- Phi tặc đánh cho cô nương thẳng đến toàn thân không còn một miếng da thịt toàn vẹn, lúc này mới hài lòng gật đầu. Cô nương kia vẫn còn có một hơi thở, hắn liền cầm dao lên, hướng cổ họng cô nương cắt xuống! Tiếp theo mới để thân thể cô nương ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, xếp thành đầu hướng mặt phía bắc. Cuối cùng phi tặc thu dọn hết thảy quần áo của cô nương kia, mang theo toàn bộ quay về. Vị kia muốn hỏi, vì sao phi tặc muốn lấy quần áo đây?
Đám người "A" một tiếng, kinh hô lên, giống như cũng không nghĩ đến tên phi tặc này cứ thế mà gϊếŧ người, cũng giống như không nghĩ đến rốt cuộc tại sao phải lấy quần áo đi làm gì. Lúc này liền nghe một thanh âm "Ba" vang lên, người kể chuyện vỗ thước gỗ, nói:
- Dự báo hậu sự như thế nào, mời các vị ngày mai lại đến!
Đám người vẫn chưa thỏa mãn, mà người kể chuyện đã cười cười bắt đầu thu dọn đồ vật trên bàn. Vệ Tú trông thấy có người đứng dậy đi ra ngoài, rốt cục buông ra hai tay bịt lỗ tai. Nàng trông thấy Tô Chuyết vẫn đang xuất thần, cả giận nói:
- Tô Chuyết, lẽ nào ngươi còn chưa đã ngứa hay sao?
Tô Chuyết đờ đẫn lắc đầu, dường như đang lầm bầm lầu bầu nói:
- Hắn nói thật sự kỹ càng, một chút sai sót cũng không có... Nếu nói hung thủ không có quan hệ với hắn, đánh chết ta cũng không tin!
(chưa xong còn tiếp.)