Tô Chuyết nhíu mày, hỏi:
- Vì sao ngươi chắc chắn vậy?
Lạc Khiêm cười đáp:
- Ngươi xem chiếc nhẫn này, chính là tín vật của tộc trưởng Đường môn năm đó suất lĩnh ba mươi sáu động phủ tạo phản. Năm ấy bọn chúng công phá ngân khố triều đình, lấy hoàng kim rèn đúc ra ba mươi bảy chiếc nhẫn. Ba mươi sáu chiếc nhẫn phân cho ba mươi sáu vị đầu lĩnh, có một chiếc nhẫn khác là tộc trưởng Đường Môn sở hữu, dùng để hiệu lệnh quần ma!
Tô Chuyết cầm chiếc nhẫn quan sát, hừ một tiếng. Một tên bộ khoái tiến lên nói với Lạc Khiêm:
- Lạc bộ đầu, người trúng độc đã lần lượt nguy hiểm, chỉ sợ...
Lạc Khiêm cả kinh, nói:
- Độc thật lợi hại! Nhanh, để lại hai người trông chừng phạm nhân, những người khác mang người trúng độc đến y quán cứu chữa!
Sắc mặt Tô Chuyết nặng nề, chỉ sợ những người này còn chưa đến y quán kịp thì đã trúng độc bỏ mạng. Y ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Tú, Khúc Mai quả nhiên đã chạy tới mà Vệ Tú cũng đã tỉnh lại. Nàng nhìn về phía Khúc Mai, mắt lộ vẻ hỏi thăm, nói khẽ:
- Đã tìm được chưa?
Thần sắc Khúc Mai ảm đạm, lắc đầu. Vệ Tú khẽ thở dài một hơi, liền nghe Đường Mặc nói:
- Vệ Tú, chúng ta đi!
Nói xong quay người đi về phía xe ngựa đang ngừng nơi xa.
Vệ Tú do dự một chút rồi đi theo. Tô Chuyết nhìn bóng lưng nàng đi xa, nhịn không được hô:
- Chờ chút!
Nhưng mà tiếng hô này lại không có thanh âm, chỉ có tiếng động "Tê tê". Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, lại há to miệng, nhưng thế nào cũng không phát ra thanh âm được. Y càng dùng sức, trong cổ họng lại càng khô khốc, như đang nuốt một cục than củi vậy.
Loại cảm giác này không duy trì bao lâu, bởi vì đã có một cảm giác nặng hơn dâng lên. Bước chân Tô Chuyết khẽ động, trong đan điền đột nhiên đau nhói dữ dội. Cảm giác này chưa bao giờ có, thằng đến khi y đau đớn ôm bụng ngã xuống đất.
Lạc Khiêm đột nhiên phát giác Tô Chuyết ngã xuống đất, lấy làm kinh hãi, vội vàng ôm Tô Chuyết. Hắn vội hỏi:
- Tô tiên sinh, ngươi thế nào?
Vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, Tô Chuyết thần công cái thế, mới vừa xuất thủ như gió, vậy mà thân trúng kỳ độc.
Tô Chuyết mong muốn nói chuyện, nhưng đã không cách nào phát ra một chút thanh âm. Y nhìn về phía bóng lưng Vệ Tú đi xa, đưa tay chỉ. Lạc Khiêm không rõ ý gì, không khỏi sốt ruột. Tô Chuyết há mồm muốn nói chuyện, nhưng mà lần này đã không chỉ là không phát ra thanh âm. Y chợt cảm giác đầu lưỡi của mình đã không còn, bộ phận bình thường không chú ý đến nhất, đột nhiên cứ thế mà không cảm giác được.
Tô Chuyết có thể cảm giác được trái tim của mình đang "Thình thịch" nhảy lên kịch liệt, cũng có thể cảm giác được sự sợ hãi trong lòng mình. Lạc Khiêm nhìn xem thần sắc thống khổ của Tô Chuyết, vội quát to lên. Nhưng Tô Chuyết chỉ yên lặng nhìn xem hắn, có thể nhìn thấy miệng y khẽ mở khẽ đóng, cũng không nghe thấy thanh âm nào. Tình hình này buồn cười đến cực điểm mà lại đáng sợ đến cực điểm.
Lạc Khiêm có thể nhìn thấy trong mắt Tô Chuyết sự sỡ hãi không chút che giấu nào. Loại ánh mắt này, hắn không chỉ một lần nhìn thấy ở trong mắt tử tù, hình phạm. Hắn biết ánh mắt này là sợ hãi đối với tử vong. Không có người nào là không sợ hãi cái chết. Người nói bản thân không sợ chết, thường thường đều sẽ không chết. Chân chính đối mặt tử vong, dù là hán tử kiên cường cũng sẽ không tự giác chảy mồ hôi lạnh, rùng cả mình.
Nếu như là bằng hữu của Tô Chuyết, có lẽ sẽ cho rằng mình nhìn lầm. Tô Chuyết chưa bao giờ có vẻ hoảng sợ giống như bây giờ, thậm chí chưa từng e ngại thứ gì. Chính là bởi vì Lạc Khiêm cũng chưa quen thuộc Tô Chuyết, hắn mới có thể nhận ra Tô Chuyết đang sợ hãi. Mặc dù Lạc Khiêm không biết Tô Chuyết đang trải qua điều gì, nhưng biết Tô Chuyết nhất định xảy ra chuyện. Hắn kêu thủ hạ dắt tới một con ngựa, ôm Tô Chuyết cưỡi lên lưng ngựa, chạy nhanh đến y quan.
Tô Chuyết nằm trên lưng ngựa, nhìn xem phong cảnh ven đường lui lại cực nhanh, dần dần chỉ còn lại bóng sáng hoàn toàn mơ hồ. Lại sau một lúc lâu, bóng sáng cũng không còn thấy, trước mắt đột nhiên hoàn toàn biến thành một màu đen kịt. Mặc cho y trợn tròn mắt, cũng đã không nhìn thấy gì nữa. Lại sau một lúc lâu, cảm giác xóc nảy trên lưng ngựa đột nhiên cũng biến mất. Tô Chuyết phảng phất như đang trôi nổi giữa không trung, chung quanh không có cái gì, toàn thân cũng không có chút cảm giác nào. Hoặc là y đã không còn cảm thấy thân thể tồn tại. Cũng không lâu lắm, mũi của Tô Chuyết đã không hút vào không khí được nữa. Nặng nề tắc nghẽn làm cho bộ ngực y đau đớn. Bất quá đau đớn cũng không kéo dài bao lâu, cuối cùng đã biến mất hết. Ngay cả một tia ý thức cuối cùng cũng biến mất.
Lạc Khiêm liều mạng quất mông ngựa, trong miệng không ngừng la tên Tô Chuyết. Nhưng không có ai trả lời hắn. Tô Chuyết đã ngủ thật say, ngã vào trong một giấc mộng xa xăm. Cuối cùng Lạc Khiêm chạy tới y quán lớn nhất trong thành, không đợi người giúp việc chào hỏi, hắn đã ôm Tô Chuyết vọt vào.
Một lang trung khoảng năm mươi tuổi để Lạc Khiêm đặt người lên giường bệnh, đưa tay bắt mạch môn, sắc mặt lại biến đổi. Hắn lật mở mí mắt Tô Chuyết, thăm dò hơi thở, đứng lên nói:
- Lạc bộ đầu, ngài mang một cái xác tới làm gì?
Lạc Khiêm lắp bắp kinh hãi:
- Cái gì? Xác sao? Ông nói là hắn chết rồi ư? Làm sao có thể, vừa rồi hắn còn rất khỏe, sao đột nhiên chết rồi?
Lang trung hơi không kiên nhẫn, nói:
- Hắn không có hô hấp, không có mạch đập, hai mắt trắng dã, toàn thân cứng ngắc, thân thể cũng đang lạnh dần, đây không phải người chết thì là gì?
Nói xong không muốn phản ứng hắn, xoay người đi xem những người bệnh khác.
Lạc Khiêm bỗng nhiên ngây ngốc trên ghế, ngỡ ngàng mờ mịt. Hắn cũng không nghĩ rằng bản thân lại bởi vì cái chết của Tô Chuyết mà khổ sở đến vậy. Ngay vào đêm qua, hắn còn hết sức chán ghét Tô Chuyết. Chán ghét hầu hết là bởi vì Đoạn Lệ Hoa. Thế nhưng không thể nghi ngờ Tô Chuyết là loại người có thể làm cho tất cả mọi người mê muội, cam tâm trả giá vì y. Lạc Khiêm chưa hề tưởng tượng qua, mình đang thương cảm cho một người mới chỉ gặp vài lần.
Hắn thở dài, thủ hạ bộ khoái lục tục mang người trúng độc tới trị liệu. Nhưng mà không ngoài Tô Chuyết dự đoán, phần lớn tân khách đều đã trúng độc bỏ mạng. Ngược lại Tào phủ doãn kiếm về được một mạng. Bởi vì người khác không dám rót rượu cho Tào phủ doãn, mà mỗi lần Tào phủ doãn được người khác mời rượu thì cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, cho nên trúng độc không sâu.
Nghe thủ hạ báo cáo xong, Lạc Khiêm gật đầu, phất tay để bọn họ về nghỉ ngơi. Trải qua sự kiện lần này, trong thành còn đang không ổn định. Lạc Khiêm thở dài, nhưng hắn vẫn canh giữ bên cạnh Tô Chuyết, mặc dù cũng không biết mình làm như vậy là có ý nghĩa gì không. Hắn chỉ ngồi tại chỗ, chẳng hề làm gì. Một mực ngồi đến trời tối, người giúp việc trong y quán cũng không dám đuổi hắn đi.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, người giúp việc rời giường mở cửa, còn trông thấy Lạc Khiêm như một pho tượng nặn ngồi ở chỗ đó. Hôm nay đã là đêm giao thừa, khắp nơi đều tràn đầy cảnh tượng hân hoan từ cũ nghênh mới. Y quán cũng không ngoại lệ, bắt đầu dán thϊếp câu đối, treo đèn l*иg. Nhưng trong tiệm còn một cái xác nằm, còn một người ngồi so với xác chết cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, thật sự là xúi quẩy.
Lang trung ngày hôm qua đi tới, cẩn thận khuyên nhủ:
- Lạc bộ đầu, bằng hữu của ngài đã chết. Ngài nên nén bi thương thuận theo, để bằng hữu của ngài sớm ngày mồ yên mả đẹp!
Lạc Khiêm đờ đẫn tỉnh giấc, nhẹ gật đầu, đưa tay ôm Tô Chuyết. Cánh tay đυ.ng phải thân thể Tô Chuyết, Lạc Khiêm đột nhiên chấn động toàn thân, trong mắt bắn ra hào quang, lớn tiếng nói:
- Đại phu, mau nhìn xem! Hắn còn sống!
(chưa xong còn tiếp.)