Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 13 - Chương 16: Tay trái

Tô Chuyết vội vàng chạy đến cửa thôn, quả nhiên trông thấy một đám người vây ở nơi đó tranh chấp. Bọn họ ăn mặc đủ loại, vẫn che mặt như cũ, chính là đám ngươi luyện võ hôm qua. Bọn họ vây thành một vòng, đứng ở giữa đám người, chính là Kim Cửu Mệnh! Lúc hắn gặp Tô Chuyết cũng không có che mặt, bây giờ đã bị đám người trông thấy diện mạo.

Liền nghe Đường Việt Tùng nói:

- Kim Bộ đầu, không ngờ rằng lại đυ.ng phải ngươi ở đây! Thật khiến chúng ta giật nảy cả mình!

Kim Cửu Mệnh tự cao tự đại, không thèm đặt những người luyện võ này vào mắt. Bị người khác khám phá thân phận, cũng khinh thường giải thích. Người còn lại nói:

- Kim Cửu Mệnh, ngươi không ở kinh thành hưởng phúc, chạy đến thâm sơn cùng cốc này làm gì?

Kim Cửu Mệnh cười lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ bằng ngươi cũng xứng hỏi ta à?

Người kia nhất thời xông lên lửa giận, Đường Việt Tùng ngăn hắn lại, trầm giọng hỏi:

- Kim Bộ đầu, ta hỏi ngươi, ngươi đúng là đến bắt chúng ta sao?

Kim Cửu Mệnh cười hắc hắc không ngừng, nói:

- Nghĩ không ra ngươi còn có chút đầu óc. Lũ phản tặc các ngươi năm đó đi theo Vệ Tiềm, đến nay còn muốn lẩn tránh vương pháp sao? Thức thời thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bằng không thiên uy giáng lâm khiến các ngươi hóa thành bột mịn cả!

Người luyện võ trên giang hồ đều là hán tử thẳng tính, làm sao chịu được vũ nhục như thế? Lúc này có người chống chế mắng:

- Đồ chó săn! Kim Cửu Mệnh, ngươi cho rằng chúng ta sợ bọn ưng trảo các ngươi hay sao? Mặc kệ các ngươi đến bao nhiêu người, cũng để cho các ngươi có đến mà không có về!

Kim Cửu Mệnh cười ha ha, nói:

- Tốt! Bây giờ ta hành quyết các ngươi ngay tại đây!

Mấy người càng nói càng cương, mắt thấy sắp động thủ. Đường Việt Tùng do dự, cân nhắc nửa ngày, bỗng nhiên nói:

- Kim Bộ đầu, chuyện gì cũng từ từ, cần gì động thủ? Ngươi nói chúng ta là phản tặc, có bằng chứng không? Bằng vào lời nói suông của ngươi mà muốn nhận định nhiều người chúng ta đây làm phản tặc, chẳng phải là đùa quá trớn rồi sao?

Mấy người bên cạnh lớn tiếng nói:

- Nói hay lắm! Họ Kim, tốt nhất là ngươi cầm chứng cứ ra đây, bằng không chúng ta cáo ngươi tội vu oan!

Kim Cửu Mệnh chỉ một ngón tay về phía Tô Chuyết đang miễn cưỡng chạy tới, nói:

- Muốn chứng cứ còn không dễ sao? Tô huynh đệ đã sớm nói cho ta biết danh tự của các ngươi! Trên danh sách giang hồ của Vệ Tiềm, các ngươi đều có tên trên đó, một người cũng đừng hòng trốn được!

Đám người giật nảy cả mình, trừng mắt nhìn Tô Chuyết, oán hận nói:

- Tô Chuyết, uổng chúng ta tin tưởng ngươi, ngươi thế mà lật lọng!

- Ta đã sớm nói hắn vốn không đáng giá tin tưởng!

Trong nháy mắt Tô Chuyết liền lâm vào tình cảnh sắp bị quần công, y hừ nhẹ một tiếng, nói với Kim Cửu Mệnh:

- Kim Cửu Mệnh, kế sách mượn đao gϊếŧ người ngươi dùng thật tốt đó!

Kim Cửu Mệnh cười lạnh không nói. Đường Việt Tùng chỉ tay vào Tô Chuyết, cả giận nói:

- Tô Chuyết, ngươi còn có lời gì nói?

Tô Chuyết cười nói:

- Nếu ta muốn giao danh sách ra, thì hôm qua có thể giao cho hắn ở thục quán rồi, cần gì phí nhiều sức vậy? Đây rõ ràng là kế sách của Kim Cửu Mệnh, chẳng lẽ các người không nhìn ra được sao? Hắn đã kêu gọi viện quân, hiện tại phí nhiều miệng lưỡi như vậy, chính là vì kéo dài thời gian một mẻ hốt gọn các người!

- A!

Đám người lại giật mình, quay đầu nhìn về phía Kim Cửu Mệnh. Thần tình trên mặt Kim Cửu Mệnh thay đổi trong nháy mắt, cười nói:

- Tô huynh đệ làm gì phải sợ...

Tô Chuyết đột nhiên quát to:

- Kim Cửu Mệnh! Tên tiểu nhân nham hiểm ngươi, chúng ta còn chưa tính sổ đâu!

Đám người sững sờ, không biết hai người ai đúng ai sai, nhất thời nhìn đến ngây người. Kim Cửu Mệnh mờ mịt nói:

- Chúng ta có gì mà tính sổ?

Tô Chuyết lạnh lùng nói:

- Ngươi gây ra tội ác lẽ nào không dám thừa nhận sao? Tiểu đậu tử có phải là ngươi gϊếŧ hay không? Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi dám thừa nhận sao?

Kim Cửu Mệnh hừ hừ cười nói:

- Trò cười! Sao ta phải gϊếŧ một thằng bé?

Tô Chuyết nói:

- Uổng cho ngươi còn là người tập võ, chẳng những lạm sát người vô tội, còn là tên tiểu nhân hèn mọn dám làm không dám nhận!

Kim Cửu Mệnh biến sắc, dữ tợn nói:

- Tô Chuyết, ngươi nói năng cẩn thận chút. Nếu không nói cho rõ thì đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi! Tại sao ta phải gϊếŧ một đứa bé?

Tô Chuyết trầm giọng nói:

- Ngươi gϊếŧ tiểu đậu tử, một mặt là sợ bị người ta khám phá thân phận! Hôm qua ta đi vào thục quán, ngươi vừa vặn tiến đến từ cửa sau. Ta đoán lúc ấy ngươi nhất định là đi báo tin cho quan sai gần đó, thủ đoạn được dùng chính là pháo hoa! Mà lúc ấy tiểu đậu tử lấy cớ đi nhà xí, lén chuồn đi từ cửa sau. Bởi vì nó là một đứa bé, cho nên cũng không có ai để ý. Mà nó vừa dịp trông thấy cảnh ngươi phóng pháo hoa, ngươi sợ nó nói ra trước mặt người khác nên hạ độc thủ bóp chết nó! Hôm qua ở bên cạnh thi thể tiểu đậu tử ta nhìn thấy một khúc pháo trúc, vậy căn bản không phải tiểu đậu tử ham chơi, mà đó là ống pháo hoa người dùng báo tin!

Ánh mắt đám người nhìn về phía Kim Cửu Mệnh cũng thay đổi, không chỉ bởi vì hắn là ưng khuyển triều đình, giấu giếm dã tâm, muốn một mẻ hốt gọn tất cả. Càng bởi vì hắn thân là người luyện võ, không ngờ lại ra tay gϊếŧ hại một đứa bé không hề có sức hoàn thủ, quả thật là làm nhục thân phận. Vẻ mặt Kim Cửu Mệnh âm trầm, nghiến răng ken két.

Tô Chuyết nói tiếp:

- Một nguyên nhân khác chính là, ngươi biết những người này giam giữ thôn dân đã phạm vào kiêng kị của ta. Nếu như lại gây ra chết người, ta nhất định sẽ không chịu để yên, kể từ đó có thể trì hoãn bọn họ ở chỗ này, chờ đợi viện quân của ngươi đến. Kim Cửu Mệnh, vì vinh hoa phú quý, ngươi lại có thể hạ độc thủ lạm sát người vô tội, còn xứng làm người sao!

Y chợt quát lên chấn động trái tim mọi người. Trong mắt Kim Cửu Mệnh hàn mang vừa hiện tức thì biến mất, cố ý giả bộ như không thèm để ý, nói:

- Ăn nói lung tung! Chẳng lẽ ngươi trông thấy ta gϊếŧ người sao? Ngươi có chứng cớ gì nói ta gϊếŧ tên tiểu quỷ kia không?

Tô Chuyết chỉ một ngón tay, trầm giọng nói:

- Chứng cứ chính là tay trái của ngươi!

- Tay trái ư? Tay trái có thể chứng minh điều gì!

Tô Chuyết nói:

- Mặc dù ngươi vẫn luôn buông thõng tay trái, giả bộ như tay trái bị tàn tật. Nhưng ngươi là người thuận tay trái! Hôm qua lúc ta giao thủ với ngươi, khí thế một chưởng kia rất dữ dội, lúc ấy ta nhớ được ngươi vô ý thức muốn nhấc tay trái để đỡ. Thế nhưng ngươi lại do dự một chút, thà rằng bỏ lỡ thời cơ, thân đang ở hiểm cảnh, cũng phải cố tình dùng đao tay phải để chặn. Điều này nói rõ ngươi vốn đang tận lực giấu diếm sự thật bản thân thuận tay trái, không sai chứ? Mà hôm qua dấu ngón tay trên cổ tiểu đậu tử, chính là ở tay trái!

- Người bình thường động thủ gϊếŧ người đều sẽ dùng tay thuận của mình. Mà lúc gϊếŧ người tinh thần tập trung khẩn trương. Lúc này, ngược lại sẽ bại lộ một chút đặc điểm ngày thường tận lực che dấu. Thời điểm ngươi gϊếŧ tiểu đậu tử, bởi vì đối phương là một đứa bé vốn không cách nào hoàn thủ, ngươi tự nhiên suy nghĩ càng nhiều. Bởi vậy ngươi mới có thể vô ý thức dùng tay trái bóp chết nó! Huống hồ dấu ngón tay đó chỉ có thể thấy rõ ba dấu ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa. Mọi người ở đây chỉ có tay trái ngươi là bị đứt mất hai ngón!

Kim Cửu Mệnh cúi đầu nhìn xem tay trái bị mất hai ngón của mình, cười hắc hắc không ngừng. Mọi người không khỏi kinh ngạc, chứng cứ vô cùng xác thực, thật không ngờ rằng Kim Cửu Mệnh thật sự làm ra chuyện xấu xa như thế, càng không có nghĩ tới hắn lại là một người thuận tay trái!

Có người giễu cợt nói:

- Kim Cửu Mệnh, ngươi còn dám đến bắt chúng ta à. Ta thấy chính ngươi mới là phạm nhân tội ác ngập trời! Không bằng ngươi tự nhốt mình vào trong tù trước đi thôi!

- Nói không sai! Ta thấy ngươi hung thần ác sát, đã sớm biết ngươi tâm địa đen tối, quả đúng là không nhìn lầm!

Kim Cửu Mệnh không chút nào để ý lời nói của đám người, cười một tràng. Tô Chuyết lớn tiếng nói:

- Kim Cửu Mệnh, ngươi còn có gì để nói?

Kim Cửu Mệnh lạnh lùng nói:

- Trên đời này không có ai biết là ta thuận tay trái. Ta đã sớm luyện tay phải còn linh hoạt hơn tay trái. Thật không nghĩ tới ngươi có thể khám phá ra!