Phục Bộ Thiên Chiến vừa dứt lời, Tô Chuyết hơi sững sờ. Vốn cho rằng hắn cũng tính là một tên hán tử, hơn nữa ở trong phòng Gia Cát Tranh hắn cũng không hề phủ nhận tội của mình. Thế nhưng không nghĩ rằng đến nơi này Phục Bộ Thiên Chiến chợt đổi giọng.
Tô Chuyết chợt nhớ tới câu nói sau cùng của Phục Bộ Thiên Chiến trước khi đi, biến sắc, lớn tiếng nói:
- Phục Bộ Thiên Chiến, ngươi dám phản cung ư?!
Phục Bộ Thiên Chiến không nói lời nào, mấy người ngồi trên công đường chau mày, hiển nhiên nhất thời cũng không rõ ràng ai đúng ai sai. Bên ngoài công đường bỗng nhiên có người cười nói:
- Tô công tử cớ sao tức giận vậy?
Theo tiếng cười, đã nhìn thấy Khai Phong phủ doãn Hồ Quang Huy mặc quan phục mang theo Vạn Chương, chậm rãi bước từ dưới bậc thang đi đến. Hồ Quang Huy tiến vào công đường, thi lễ với những người ở đây, chú ý đủ cả.
Cừu Tấn kỳ quái nói:
- Hồ đại nhân, sao ngài lại đến đây?
Hồ Quang Huy đứng dưới công đường, cung kính nói:
- Hồi Thượng Thư đại nhân, hạ quan đến đây là vì chuyện công. Chính là vì mấy vụ án gϊếŧ người gần đây ở kinh thành mà đến!
Tô Chuyết đứng ở một bên, thờ ơ nhìn xem, ngược lại muốn xem thử Hồ Quang Huy và Vạn Chương có thể giở trò gian gì được.
Cừu Tấn cười nói:
- Hồ đại nhân, ngài một lòng vì công, đó là không thể tốt hơn. Chỉ là vụ án mà bây giờ chúng ta đang xét hỏi, chính là Hoàng Thượng khâm điểm Đại Lý Tự Khanh Gia Cát Tranh đến điều tra. Làm sao Hồ đại nhân cũng nhúng tay vào rồi?
Hồ Quang Huy lắc đầu đáp:
- Cừu đại nhân nói vậy là sai rồi! Tận trung vì nước chính là bổn phận làm quan, cúc cung tận tụy chết thì mới dừng, sao có thể vì gặp được bản án khó mà lùi bước được đây? Huống chi lúc trước Hoàng Thượng chỉ đem bản án nơi phủ thượng Vương Tướng quân giao cho Gia Cát Tranh điều tra, sau đó lại sinh ra bản án Trần công tử và Nguyệt Thiền cô nương. Hạ quan đây làm quan phụ mẫu thì sao mà khoanh tay đứng nhìn được? Hơn nữa bây giờ Gia Cát đại nhân cũng gặp bất trắc, chẳng lẽ không phải nên là thời điểm chúng ta gánh nhận trách nhiệm hay sao?
Cừu Tấn nghe vậy, vuốt râu nói:
- Nói như vậy, chuyện này quả thực không thể thiếu Hồ đại nhân!
Vương Định Biên xuất thân nhà binh, nghe Hồ Quang Huy ra vẻ một phen, sớm đã không kiên nhẫn được nữa, trầm giọng nói:
- Bớt nhiều lời đi, Hồ Quang Huy, ngươi có việc mau nói!
Hồ Quang Huy cười hắc hắc, hành lễ nói:
- Vâng! Đã như vậy, hạ quan xin mời tham mưu Vạn Chương đến nói cho mọi người một số manh mối mà hạ quan tra được!
Vạn Chương theo tiếng mà bước lên, hành lễ với đám người xong. Hồ Quang Huy ngồi vào một bên, đôi mắt nhỏ quay tròn loạn chuyển không ngừng dò xét trên người Tô Chuyết. Vạn Chương cũng bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng với Tô Chuyết, nói:
- Câu chuyện phải nói lên từ ba hôm trước, cũng chính là ngày mười sáu tháng bảy! Buổi chiều ngày đó, Vương Tướng quân đột nhiên dẫn theo một đội cấm quân đi vào Khai Phong phủ nha, còn mang đến một thi thể. Thi thể này chính là đầy tớ Minh Hương trong phủ tướng quân. Mà lúc đó Vương Tướng quân cũng không chút nào giấu diếm, nói rằng gã đầy tớ đó là do tướng quân tự tay đánh chết! Có việc này không, Vương Tướng quân?
Vương Định Biên trầm mặt, gật đầu. Cừu Tấn vỗ kinh đường mộc, nói:
- Đường đường là hộ quốc tướng quân, lỡ tay đánh chết nô tài trong phủ cũng có gì ghê gớm đâu. Vạn Chương, nói chỗ quan trọng, chớ tán dóc cái vô dụng!
Vạn Chương vội vàng khom người nói:
- Vâng! Ngày đó vốn là Hồ đại nhân cũng không truy cứu. Dù sao một kẻ hạ nhân đã ký văn tự bán mình thì như đã bán mạng cho chủ nhân. Bởi vậy chúng ta không cũng gây khó dễ, để Vương Tướng quân hồi phủ. Qua không lâu, Gia Cát đại nhân lại dẫn theo vị Tô Chuyết Tô công tử này xông vào Khai Phong phủ nha, chạy vào nhà xác nhìn xem thi thể Minh Hương mà không đạt được sự đồng ý của Hồ đại nhân. Về sau ta và Hồ đại nhân kịp thời đuổi tới, nhưng xét thấy Gia Cát đại nhân phụng chỉ tra án, tất cả mọi người đều phải cũng cấp thuận lợi cho Gia Cát đại nhân. Vì thế chúng ta cũng cho phép bọn họ xem xét. Thế nhưng Tô Chuyết chợt đem mục tiêu hoài nghi vô cớ chỉ về phía Thượng thư công tử, Trần Bình Nguyên công tử!
Trần Trung nói:
- Không sai! Sau đó ta nghe nói, chính gã Tô Chuyết này nghi ngờ con ta gϊếŧ Vương Hoàn!
Vạn Chương nói tiếp:
- Cũng bởi vì một câu nghi ngờ của Tô Chuyết, dẫn đến Vương Tướng quân nổi lòng nghi ngờ, dưới sự kích động mà dẫn đầu xông vào Trần phủ, bắt trói Trần công tử mang đến quân doanh ngoài thành. Vương Tướng quân gϊếŧ địch vô số, đương nhiên tính cách có chút bạo liệt, tất cả mọi người có thể hiểu được. Bởi vậy, ta cảm thấy việc này cũng không trách được Vương Tướng quân...
Vương Định Biên nghe vậy, vẻ mặt âm trầm, không nói câu nào. Tô Chuyết cười lạnh hai tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười. Vạn Chương lại nói:
- Sáng sớm hôm sau, Tô Chuyết theo Gia Cát đại nhân vội vàng chạy đến đại doanh ngoài thành, chỉ rõ muốn gặp Trần công tử. Mà đúng lúc này, Tô Chuyết lại để Gia Cát đại nhân ở ngoài, một thân một mình tiến vào doanh trướng gặp Trần công tử. Ai cũng không biết bọn họ nói thứ gì bên trong, chỉ biết sau khi Tô Chuyết ra ngoài, Trần đại nhân tiến vào doanh trướng thì phát hiện Trần công tử đã treo cổ tự vẫn! Về sau Tô Chuyết chạy tới, nhưng lại giữ kín như bưng, thế nào cũng không chịu thừa nhận đã nói lời gì với Trần công tử. Gia Cát đại nhân hết sức tín nhiệm hắn, dốc hết sức đảm bảo Tô Chuyết, bấy giờ mới ép xuống sự việc!
Trên mặt Trần Trung toát lên vẻ tức giận, cả giận nói:
- Không sai! Sự việc chính là như vậy, chắc chắn Tô Chuyết không thoát khỏi liên quan với cái chết của con ta!
Vạn Chương nói:
- Mặc dù phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhưng Tô Chuyết lại không để bụng, đêm đó vẫn đi tầm hoan tác nhạc ở Yêu Hương lâu như trước. Mà lúc đó đi gặp chính là Nguyệt Thiền cô nương! Chắc hẳn tất cả mọi người không xa lạ gì với phương danh của Nguyệt Thiền cô nương. Nguyên bản lão bản Hoa di của Yêu Hương lâu không nguyện ý để Nguyệt Thiền bồi tiếp Tô Chuyết, thế nhưng Tô Chuyết cực lực kiên trì. Cuối cùng hắn được như ước nguyện, Nguyệt Thiền ở trong lầu nhỏ đơn độc gặp Tô Chuyết. Mà đêm đó, Nguyệt Thiền cô nương đã hương tiêu ngọc vẫn rồi! Ngày thứ hai Hoa di đến Khai Phong phủ báo án, Hồ đại nhân lập tức phái người đi tìm Tô Chuyết về tra hỏi. Thế nhưng Tô Chuyết vẫn ngậm miệng không nói, không thèm đặt Hồ đại nhân vào mắt chút nào. Hắn cứ như không có chuyện gì xảy ra mà bước ra khỏi Yêu Hương lâu!
Cừu Tấn trầm giọng nói:
- Sự việc cũng đã như vậy, vì sao không bắt hắn lại trước rồi nói hả?
Vạn Chương đáp:
- Cừu đại nhân bớt giận, lúc ấy chúng ta còn chưa có cớ xác thực, dù có thể chỉ ra Tô Chuyết chắc chắn có quan hệ với những việc này, cũng không thể làm gì được. Sau khi Tô Chuyết rời khỏi Yêu Hương lâu, thế mà đến thẳng Dự Yến vương phủ, đi gặp vương gia! Nguyên bản chuyện này và vương gia có bắn đại bác cũng không tới, nhưng cũng bởi vì hắn đến chuyến này, thế mà cũng thả vương gia xuống vũng nước!
Triệu Yến liên tục gật đầu, nói:
- Không sai không sai, đến bây giờ ta còn không hiểu vì sao!
Vạn Chương mỉm cười, nói:
- Vừa rồi tiểu nhân đã phân tích chuyện này lần lượt từ đầu đến cuối cho mọi người một lần.Trong đó cũng đã nhận được chứng thực của các vị đại nhân, xác định lời nói của tiểu nhân không giả. Như vậy tiểu nhân không khỏi sinh ra một nỗi nghi hoặc, vì sao mỗi một sự kiện, mỗi một vụ án, đều không thể thiếu một người, người đó đang đứng ngay ở đây, Tô Chuyết Tô công tử! Chẳng lẽ các vị không cảm thấy đáng nghi sao? Mỗi lần Tô công tử gặp qua người nào, về sau người đó sẽ tử vong một cách lạ lùng. Tô công tử xuất hiện ở nơi nào thì nhất định có thể dẫn lên sóng gió. À, đúng, bây giờ Gia Cát đại nhân cũng chết không rõ ràng rồi. Mỗi ngày Gia Cát đại nhân ở gần với ai nhất? Ngoại trừ Tô công tử, còn ai lúc nào cũng có thể tới gần Gia Cát đại nhân được đây?
Tất cả mọi người trên công đường cau mày, nhìn về phía Tô Chuyết, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Cây bút lông trên tay quan ghi chép ở trong góc không ngừng một khắc, đã viết đầy mấy cuộn giấy lớn. Tô Chuyết bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói với Vạn Chương:
- Vạn Chương, không ngờ ở Trường An ngươi bị thiệt lớn, thế mà học được không ít! Nhưng ngươi tuyệt đối không có thông minh đến thế, đêm qua đã được cao nhân chỉ điểm chứ à!