Tô Chuyết nói xong, đám người liền bắt đầu nghị luận. Có người hô: "Nếu các hạ thật có thể tra ra rõ ràng chuyện này đến cùng là chuyện gì xảy ra, đó cũng là một kiện công đức. Đã phương trượng đại sư đều tin các hạ, chúng ta tự nhiên cũng không nói thêm gì, phải xem các hạ rồi!" Người ngoài vang lên đồng ý.
Tô Chuyết vái chào bốn phía, cám ơn đám người. Hắn quay đầu trông thấy ba người Vân phu nhân, Vương Bá Thành và Vạn Thương còn đứng chung một chỗ, trên mặt biểu lộ khác nhau. Tô Chuyết liền cười hỏi: "Vạn bang chủ cảm thấy đề nghị của ta như thế nào?"
Vạn Thương sững sờ, cười nói: "Được... Đương nhiên là được rồi! Mọi người dĩ hòa vi quý là quan trọng nhất!"
Vương Bá Thành lại có chút bất mãn với Tô Chuyết, lạnh lùng nói: "Tô huynh đệ thật bản lãnh a, ta đã nhìn sai rồi!" Nói xong liền quay người về chỗ ngồi.
Tô Chuyết mỉm cười, không để bụng. Con mắt của Vân phu nhân cũng không nhìn Tô Chuyết, từ tốn nói: "Hi vọng Tô công tử đừng ăn nói khoác lác, sớm ngày điều tra rõ chân tướng, trả lại chúng ta một cái công đạo!"
Tô Chuyết cười nói: "Đây là tự nhiên! Nếu tất cả mọi người không có dị nghị, trước hết mời phu nhân đi theo ta, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo."
Vân phu nhân cau mày nói: "Có cần thiết này sao? Không thể hỏi ở chỗ này sao?"
Vương Bá Thành đột nhiên mỉa mai nói: "Hôm qua Tô công tử đã khảo vấn qua ta, nếu như trong lòng không có quỷ, hà tất sợ người hỏi!"
Vân phu nhân uốn mi một cái, có chút tức giận. Hoài Thiện tiến lên khuyên nhủ: "Tô Chuyết đã muốn làm như thế, tất nhiên có thâm ý của cậu ta. Vì tra ra chân tướng, còn là ủy khuất các vị rồi!" Nói xong hướng đám người bái một cái.
Hoài Thiện nói đến nước này, người khác cũng không nhiều lời. Vân phu nhân liếc xéo Tô Chuyết, nói: Phương trượng đại sư đã nói vậy, ta liền dựa vào cậu rồi."
Tô Chuyết cảm kích nhìn qua Hoài Thiện, dẫn theo Hoa Bình rồi mang Vân phu nhân tiến vào gian phòng của mình. Đám người trong phòng chính không hiểu Tô Chuyết làm trò gì, đành phải kiên nhẫn chờ đợi. May mắn chưởng quỹ khách sạn rốt cục hiểu chuyện, vội vàng bưng trà rót nước, bề bộn không ngừng.
Tô Chuyết đóng cửa phòng, mời Vân phu nhân ngồi xuống, liền hỏi: "Phu nhân, ta liền đi thẳng vào vấn đề, năm ngoái hai nhà các người muốn gặp nhau là ai đề nghị trước tiên?"
Vân phu nhân đáp: "Đương nhiên là Vương Bách Sơn đề nghị! Ngày đó Vương Bá Thành đột nhiên đến phủ, nói là vì phụ thân hắn đưa tin. Tiên phu thấy hắn một đường vất vả, liền an bài hắn nghỉ ngơi trước. Thẳng đến bữa cơm trưa, tiên phu mới mở thư mà xem, ai ngờ nhìn một lần, sắc mặt liền không hợp. Ta có chút kỳ quái, liền nhận lấy lá thư này, tỉ mỉ xem xét, nguyên lai là chuyện mời tiên phu luận võ so tài. Điều này nguyên bản cũng không có gì, chỉ là lời nói trong thư thực sự khó nghe, không khác gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Như vậy tiên phu mới có chút không vui."
Tô Chuyết gật gật đầu, lại hỏi: "Phong thư này phu nhân còn nhớ được không? Trong thư chỉ nói một chuyện luận võ? Cái khác đều không nói sao?"
Vân phu nhân hơi chút hồi tưởng, nói ra: "Nội dung cụ thể trong thư không nhớ rõ lắm, tóm lại nói gì mà lớn tuổi rồi, nhất định phải phân ra cao thấp, miễn cho trăm năm sau, người ngoài không biết Vương gia, Vân gia, ai cao hơn ai một bậc các loại. Trong thư chỉ nói chuyện này, cái khác không có. Lúc ấy ta cũng kỳ quái, vốn cho rằng Vương Bách Sơn muốn thương nghị hơn sự của Vương Trọng Bình và Tiểu Cẩm, ai ngờ hắn nói nhảm bực này!"
Hoa Bình ở bên ghi chép ngẩng đầu nhìn Tô Chuyết, có chút hoang mang. Tô Chuyết biết suy nghĩ trong lòng gã cũng giống mình, lời nói của Vân phu nhân cùng lời nói Vương Trọng Bình hôm qua ngược nhau hoàn toàn, đến cùng là ai đang nói láo? Tô Chuyết đè lại nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Lúc ấy còn có ai nhìn thấy phong thư này? Còn có ai làm chứng cho phu nhân không?"
Vân phu nhân không vui đáp: "Cậu đây là ý gì? Chẳng lẽ ta lại cố ý nói dối hay sao? Lúc ấy trên đường Tiểu Cẩm, Tiêu Bằng đều ở, bọn chúng đều có thể làm chứng. Tiêu Bằng nhìn thấy lá thư, còn nói hai câu hung ác..."
Tô Chuyết đánh gãy nàng, nói ra: "Lúc ấy Tiêu Bằng nói cái gì?"
Vân phu nhân cũng tự biết lỡ lời, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, bất quá chỉ là những lời tranh cường háo thắng của người trẻ tuổi thôi. Sau cùng vẫn là Tiểu Cẩm và ta khuyên giải một phen, tiên phu cũng không nói thêm cái gì. Thế là chúng ta liền sai Vương Bá Thành rời đi trước, nói chậm chút thời gian lại truyền tin qua."
Tô Chuyết "A" một tiếng, nói: "Vân tiền bối hồi âm như thế nào? Là ai đưa thư đi?"
Vân phu nhân nghĩ nghĩ, nói ra: "Tiên phu chỉ ở trong thư nói đồng ý đề nghị của Vương Bách Sơn, lại đề nghị thời gian địa điểm. Đồng thời Tiểu Cẩm nói không bằng người hai nhà cũng nhận dịp tụ họp một chút, cùng dạo núi Vương Ốc. Thế là lại ở trong thư tăng thêm một hạng như thế. Sau đó tiên phu liền phái Tiêu Bằng đi trước đưa tin."
Trong lòng Tô Chuyết có chút tâm đắc, quay đầu thấy Hoa Bình đã ghi rõ ràng, hết sức hài lòng. Thế là y lại hỏi: "Vậy các người đến dưới chân Vương Ốc về sau, trong khách sạn chỉ có người của hai nhà các người thôi sao? Có hay không khả năng người ngoài tiến vào?"
Vân phu nhân không rõ câu hỏi Tô Chuyết là ý gì, nói ra: "Nếu như cậu hoài nghi là có người ngoài chui vào sát hại tiên phu tại ngày 2 tháng 2 đêm đó, ta có thể nói cho cậu biết, đây là không thể nào! Chúng ta cũng coi như nổi danh võ lâm, hộ vệ trạm gác ngầm không thiếu một cái, bọn hắn cũng đều nói, đêm đó căn bản không có người ngoài đi vào. Cho nên việc này chỉ là đám người Vương gia kia làm!"
Tô Chuyết giải thích nói: "Ta tuyệt không hoài nghi năng lực hộ vệ của Vân gia, nếu đêm hôm đó không ai tiến vào khách sạn, như vậy mấy ngày trước phải chăng có người ngoài đã tới đâu?"
Vân phu nhân nói: "Trước đó đương nhiên là có người đã đến, chính là mấy bằng hữu tốt."
Tô Chuyết hỏi: "Có những người nào? Đều nói cái gì?"
Vân phu nhân lầm bầm cười một tiếng, nói: "Ta đây nào phải nhớ rõ? Ngược lại có mấy người, ta chỉ nhớ rõ có phu nhân và công tử của Trương đại hiệp cùng nhau đến leo qua núi. Còn có Vạn Thương cũng đã tới, đúng, Tống Tri huyện cũng tới thăm..."
Tô Chuyết đột nhiên nghe được cái tên Vạn Thương, vội hỏi: "Vạn bang chủ cũng đã tới? Ông ta đã nói qua cái gì?"
Vân phu nhân cẩn thận hồi tưởng, lại lắc đầu, nói ra: "Cũng không có gì, chỉ uống rượu Đốn, cùng Vương Bách Sơn và tiên phu hàn huyên nửa ngày, rồi đi. Ta nhớ được lúc ấy ông ta cũng khuyên hai người, nói gì mà tuổi đều đã cao rồi, còn không nên phân ra thắng bại các loại. Ta đã cảm thấy ông ta nói câu này còn giống câu tiếng người!"
Tô Chuyết trầm ngâm một lát, cũng không cảm thấy có gì không đúng, liền hỏi tiếp: "Ngày 2 tháng 2 đêm hôm ấy, phu nhân đang làm gì?"
Vân phu nhân đáp: "Đêm hôm đó, tiên phu và Vương Bách Sơn nói muốn về phòng trước nghiên cứu tâm đắc gì đó, sớm rời tiệc. Ta và Tiểu Cẩm đương nhiên sẽ không bồi đám người bọn họ, liền đơn giản nhét đầy bao tử, cũng về phòng nghỉ ngơi. Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngày thứ hai liền phát hiện tiên phu ngã trong vũng máu, miệng kiếm trên thân rõ ràng chính là Vương Bách Sơn gây nên!" Nói đến đây, nàng có chút khóc thút thít.
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Phu nhân không ngủ cùng gian phòng với Vân tiền bối?"
Vân phu nhân đáp: "Tiên phu mỗi đêm đều cùng bọn hắn uống đến rất muộn, ta lại vẫn ngủ cùng một chỗ với Tiểu Cẩm."
Tô Chuyết gật gật đầu, lẩm bẩm: "Thì ra là thế. Đêm đó các người và Vân cô nương vẫn luôn ở một chỗ sao? Trong đêm có từng nghe thấy gì dị dạng không?"
Vân phu nhân nghe y hỏi như vậy, lại do dự chốc lát, nói ra: "Đúng thế... Chúng ta vẫn cùng một chỗ... Chúng ta ở tại bên góc lầu hai, tự nhiên cũng không nghe thấy thanh âm gì..."
Tô Chuyết không có theo đến cùng, ngược lại hỏi: "Khi phu nhân phát hiện Vân tiền bối ngộ hại, vì sao có thể chắc chắn là Vương Bách Sơn hạ độc thủ đâu? Bởi vì Vương Bách Sơn cũng bỏ mạng trong đêm đó a? Hơn nữa theo lời nói của anh em nhà họ Vương, tại bên cạnh thi thể của Vương Bách Sơn còn phát hiện vũ khí của Vân tiền bối, Ma Vân đoản côn?"
Vân phu nhân vội la lên: "Đó đều là bọn hắn nói hươu nói vượn! Hôm đó Tiên phu trở về liền đem binh khí đặt ở trong phòng mình, sao lại xuất hiện ở trong phòng Vương Bách Sơn? Rõ ràng là bọn hắn cố lộng huyền hư (cố tình lừa bịp), muốn vu hãm chúng ta!"