Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 97: Đi thị trường cao cấp

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Triệu Tầm Văn bị hù, vội vàng kéo màn cửa, không dám nhìn tên ác ma này.

Vương hơi sửng sốt, Triệu Tầm Văn đúng là không có phép tắc lịch sự gì hết. Anh em tốt xấu gì cũng đồng hương Trái Đất. Anh em gặp nhau không nước mắt lưng tròng, thì ít ra cũng phải chào hỏi vài câu, đằng này…

Hai người Trần Diệu và Tiền Vặn Dương yên lặng cúi đầu, chẳng qua trong mắt họ ngập vẻ khinh bỉ. Gã đá nát của quý của người ta, mà còn muốn người ta chào hỏi, đúng là không nói nên lời.

– Anh Trần Diệu

Đúng lúc này, hai tiếng cười khẽ vang lên. Một sinh viên nữ hơi gầy và một sinh viên nữ hơi mập lao đến, một trái một phải ôm tay Trần Diệu.

Vương Hạo nhắm mắt lại, trong lòng chửi má nó. Đàn em trái ôm phải ấp, còn hắn phải ôm gối ngủ, chuyện này không thể chịu đựng được.

Tiền Vạn Dương bước đến bên người Vương Hạo, nhỏ giọng giới thiệu:

– Cô bé có khuôn mặt hơi mập kia, tên là Lâm Phán Nhi, nhà ở hành tinh cấp hai, làm bất động sản.

– Còn cô bé hơi gầy kia, tên là Triệu Tiểu Ngọc, nhà buôn bán súng ống, rất nổi tiếng ở hành tinh cấp hai.

– Lai lịch của thằng Trần Diệu là thế nào, mà khiến tụi con gái nhà giàu tranh giành thế này.

Vương Hạo tò mò hỏi.

Tiền Vạn Dương đáp:

– Gia đình nó nghiên cứu vũ khí, bây giờ muốn mở rộng kinh doanh sang hành tinh cấp hai, cho nên định thông gia, cuối cùng thì chọn hai gia tộc này. Hai cô bé này rất thích Trần Diệu. Nhưng Trần Diệu lại thích Lâm Phán Nhi có khuôn mặt bánh bao kia, còn Triệu Tiệu Ngọc có dáng người mảnh mai thì nó không có tình cảm gì.

– Tiền Vạn Dương! Chúng ta vào trong, không nên ảnh hưởng bọn họ

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, cười đểu.

Tiền Vạn Dương thấy thế, không hiểu sao rùng mình một cái. Gã quay đầu nhìn thoáng qua Trần Diệu, trực giác nói cho gã biết, Trần Diệu sẽ bị xui xẻo.

Hai người vừa bước vào biệt thự, thì một người máy giúp việc nữ bước đến, mỉm cười nói:

– Hoan nghênh chủ nhân về nhà, tôi là Tiểu Tiểu.

– Làm việc gì thì làm tiếp đi.

Vương Hạo khoát tay.

– Tiền Vặn Dương! Chú nói cho anh biết, kiếm điểm cống hiến như thế nào.

– Vâng!

Người máy nữ Tiểu Tiểu nghe thế, bèn lui xuống.

– Lão đại! Em thăm dò được, có hai phương pháp kiếm điểm cống hiến ở Cơ Sở 11.

Tiền Vạn Dương trả lời:

– Một là vào rừng săn yêu thú, rồi về bán cho nhà ăn Cơ Sở 11, căn cứ vào đẳng cấp của yêu thú, mà được mua với số điểm cống hiến khác nhau. Hai là nhận nhiệm vụ ở sảnh Nhiệm Vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ được thưởng điểm cống hiến.

Vương Hạo ngồi trên ghế sa lông suy nghĩ: Thành phố số 11 có hơn 30 triệu người cư trú. Ai cũng cần ăn uống, cho nên vào rừng săn yêu thú, đích thật là con đường kiếm ăn lâu dài, hơn nữa có tăng lên tu vi và kinh nghiệm thực chiến.

Mà nhiệm vụ ở sảnh Nhiệm Vụ, là các nhiệm vụ đơn giản, do công hội Người Mạo Hiểm là một trong năm thế lực lớn của Liên Bang Tinh Tế, cấp cho bốn trường đại học trọng điểm, để tăng kinh nghiệm chiến đấu và năng lực ứng phó các mối nguy hiểm khác nhau cho sinh viên.

Nhưng Vương Hạo cảm thấy hai phương pháp kiếm điểm cống hiến này không hợp với mình.

Vào rừng săn yêu thú thì nhìn trời ăn cơm, ai cũng không biết mình sẽ gặp yêu thú nào, mà lại phí sức, cũng không đủ ăn.

Ra ngoài làm nhiệm vụ, thì cần phải có một đội phối hợp ăn ý, mà tính cách của hắn không hợp làm việc chung với người khác.

– Chúng ta đi bán dược tề.

Vương Hạo quyết định.

Tiền Vạn Dương lắc đầu.

– Lão đại không được! Công hội Dược Tề có kế hoạch giúp đỡ sinh viên bốn trường Đại học trọng điểm, chỉ cần dùng thẻ sinh viên là có thể mua dược tề rẻ hơn giá thị trường, chẳng qua mỗi người chỉ được mua một bình một lần, mà chưa chắc bọn họ đã tin chất lượng dược tề của lão đại điều chế.

– Ai nói anh sẽ bán những dược tề đó. Chúng không chỉ có chi phí cao, thời gian điều chế lâu, mà lợi nhuận cũng thấp. Chỉ có thằng đần mới điều chế những dược tề đó.

Vương Hạo trợn mắt, sau có cười đắc chí:

– Chúng ta phải điều chế dược tề kí©ɧ ɖụ© là Kí©ɧ ŧìиɧ Tứ Xạ. Nó không chỉ có chi phí thấp, lợi nhuận cao, mà trong vòng mười phút, anh có thể điều chế được mười bình, chắc chắn sẽ lãi lớn.

Tiền Vạn Dương trợn mắt hốc mốm. Tư tưởng của lão đại giống như ngựa thần lướt gió tung mây.

– Lão đại! Ở đây là Đại học, sinh viên nào cũng khỏe như trâu, ai lại mua dược tề kí©ɧ ɖụ©.

Tiền Vạn Dương lắc đầu, biểu thị không được.

– Đồ ngu.

Vương Hạo bèn gõ vào đầu Tiền Vạn Dương, sau đó dạy bảo:

– Trên thế giới này không có món đồ nào là không bán được, chỉ có người không bán được món đồ đó mà thôi.

Tiền Vạn Dương rụt cổ, thì thầm:

– Ở đại học, bán ba con sói kiếm tiền thì được, còn bán thuốc thì chẳng ai mua. Ai cũng là người luyện võ, nên căn bản không cần dược tề kí©ɧ ɖụ©.

– Chú coi thường anh phải không!

Vương Hạo vỗ vai Tiền Vạn Dương:

– Hôm nay, lão đại sẽ thể hiện tài năng cho chú xem. Chú cố mà học một ít.

Vương Hạo nói xong, bèn mở diễn đàn của Cơ Sở 11, rồi đăng một bài viết giấu tên.

Bài viết miểu tả lại chuyện chân thực ở phòng cho thuê, đồng thời còn bình luận một câu ở cuối bài: Nếu Vương Hạo không tặng quà cho hiệu trưởng Chung Ly, thì gã sẽ không hung hăng như thế.

Rất nhanh có người bình luận, chuyện này là thật, còn đăng video làm chứng.

Vương Hạo thấy thế, rất vui. Hắn vội vàng bình luận mắng chửi liên tục. Vương Hạo là thằng ăn trộm, là thằng vô sỉ,… Hiệu trưởng Chung Ly là tên khốn, đã già rồi mà không biết xấu hổ, là lão già háo sắc, già rồi nhưng tâm chưa già,…

Tiền Vạn Dương trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh này, lại có người tự chửi mình ác độc như vậy, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Bài viết có video làm chứng và hàng loạt bình luận mắng chửi, nên được mấy phút, thì bài viết này đã vào chuyên mục nóng. Tất cả đều là bình luận chửi mắng Vương Hạo và hiệu trưởng Chung Ly.

Nhưng đúng lúc này, Vương Hạo lại xóa bài viết.

– Lão đại, đây là ý gì?

Tiền Vạn Dương vẫn không hiểu Vương Hạo định làm gì.

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên.

– Bây giờ đã có rất nhiều người quan tâm chuyện này, chẳng mấy chốc tin tức này sẽ truyền đi, đến lúc đó chú nói xem: có sinh viên muốn hối lộ hiệu trưởng Chung Ly hay không?

Tiền Vạn Dương kinh ngạc ngây người, giơ ngón tay cái lên, hóa ra Vương Hạo nói ra chuyện ở phòng cho thuê, là có mục đich này.

Lúc này, Tiền Vạn Dương cảm thấy Vương Hạo không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với bản thân mình, về phần hiệu trưởng Chung Ly, chỉ có thể mặc niệm ba phút.

– Chú nhớ kỹ, chú nhất định phải châm ngòi thổi gió ở khắp nơi, miêu tả hiệu trưởng Chung Ly là một lão già háo sắc, không có Kích Tính Tứ Xạ thì sẽ phát cuồng. Mỗi bình Kí©ɧ ŧìиɧ Thứ Xạ bán 1000 điểm cống hiến.

Vương Hạo ngáp một cái, rồi lên lầu đi ngủ.

– 1000 điểm cống hiến, giá quá đắt.

Tiền Vạn Dương líu lưỡi. Một sinh viên bình thường săn yêu thú nhọc nhằn khổ sở trong rừng rậm một tháng, cũng chỉ kiếm được 500 điểm cống hiến. Nhưng Vương Hạo bán một bình dược tề kí©ɧ ɖụ© 1000 điểm, ai sẽ mua nó!

– Chú nhớ kỹ! Chúng ta bán hàng ở thị trường cao cấp, 1000 điểm cống hiến cũng không nhiều lắm.

Vương Hạo đứng trên bậc thang, quay đầu nhìn xuống nói.

Tiền Vạn Dương xấu hổ toát mồ hôi, còn bà mày, bán thuốc kí©ɧ ɖụ© còn muốn bán ở thị trường cao cấp, quả thật lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là vu không hiệu trưởng Chung Ly như vậy, có được hay không!