Thế Phong khinh thường, giọng điệu lại có vẻ đầy khinh miệt, nói rõ ràng nhất có thể cho tên ngu ngốc Trần Minh Luân hiểu.
Đúng là nói với những kẻ ngu thật tốn calo mà...vẫn là nói chuyện với chuyện với người thông minh dễ chịu hơn!
Một quân cờ không hơn không kém... Một quân cờ không hơn không kém...
Câu nói của Thế Phong chẳng khác gì một quả bom bi nổ bên tai Trần Minh Hải... Một quả bom bi nhìn ti nhỏ nhắn, không có lực sát thương nhưng thực chất lại vô cùng lợi hại!
Trần Minh Luân cảm thấy tai ông ta như ù đi, chẳng còn nghe thêm được bất cứ câu chữ nào nữa. Đến giây phút này, dù ông ta có ngu ngốc đến cỡ nào cũng không thể không hiểu được nữa!
Thì ra...thì ra từ đầu tới cuối...ông ta chỉ là một quân cờ, một quân cờ thảm thương bị lợi dụng, bị lợi dụng còn vui vẻ đoán nhận nữa chứ!
Ban đầu lúc Lăng Lãnh Ngạo cho người tới tìm ông ta, nói sẽ giúp ông ta giành quyền hành từ tay Trần Minh Hải... Khi đó ông ta cũng biết Lăng Lãnh Ngạo là kẻ thù của gia tộc, cũng có nghi kị, đắn đo... Rồi rốt cuộc ông ta cũng bị lòng tham của bản thân, những dụ hoặc mà Lăng Lãnh Ngạo đưa ra che mờ mắt...
Anh ta nói chỉ cần ông ta làm theo lời anh ta, không cần tốn nhiều công sức cũng sẽ được như ý. Rồi sau khi Trần gia quy thuận dưới trướng anh ta, thì cũng do ông ta trực tiếp quản lí, lãnh đạo gia tộc...
Sự thật thì cũng rất dễ dàng ông ta hạ được Trần Minh Hải... Nhưng mọi chuyện cũng không phải như thỏa thuận ban đầu nữa rồi! Không có thu nhận, không có giúp đỡ... Cuối cùng chính là Trần gia diệt môn!...Và ông tự tay dẫn sói vào nhà, trở thành tội đồ của gia tộc rồi!
Trần Minh Luân có vẻ ra dáng hối hận, toàn thân không còn sức lực gục đầu xuống khóc nức nở...
Nhưng đáng tiếc, lúc này ông ta có hối hận đến cỡ nào cũng vô ích, chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Bởi vì...trên đời này...làm gì có thuốc hối hận?!
Những người của Trần gia bị vây lại một nhóm kia, nhìn Trần Minh Hải và Trần Minh Luân kẻ sắp chết, người bi khống... Tất cả bọn họ đều gần như đều trở nên tuyệt vọng, ai nấy cũng như thấy được kết cục bi thảm của bản thân trước mắt!
Trong giới hắc đạo, có ai mà không biết cách làm việc của Lăng lão đại- Lăng Lãnh Ngạo chứ? Lăng lão đại độc đoán, vô tình, tàn nhẫn,...có ai mà không biết? Rơi vào tay anh ta...liệu bọn họ có được chết toàn thây?
Lăng Lãnh Ngạo sau khi bình ổn được Lãnh Hàn Quyên, anh đảo mắt nhìn quanh một vòng... Nhìn những biểu cảm sợ hãi, lo lắng kia, trên mặt anh chả có mảy may dao động...
Nở nụ cười ôn hòa cưng chiều nhìn Lãnh Hàn Quyên một cái... Ngay lập tức khi ánh mắt thay đổi mục tiêu liền trở nên lạnh lẽo, vô cảm:
- Chắc hẳn trong số tất cả các người, chẳng ai muốn chết? Tôi sẽ cho các người cơ hội...phải biết tự mình nắm bắt...
Lời nói của Lăng Lãnh Ngạo vừa dứt, quả nhiên không khí thay đổi lập tức... Những người kia nét mặt trở nên bớt ảm đạm và có tia sáng hơn, ánh mắt đầy chờ mong...
Ngay cả Trần Minh Luân cũng như thế...và hiển nhiên, ông ta đã quên mất bản thân đã thảm hại như thế nào trong tay Lăng Lãnh Ngạo!
- Hai...hai người...lại muốn làm...gì chứ...?
Trần Minh Hải đã cực kì yếu ớt, run rẩy đưa tay lên chỉ vào Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên, lên tiếng chất vấn hai người. Với kinh nghiệm và thâm niên của ông ta, tất nhiên suy nghĩ cũng kín kẽ, thấu đáo hơn... Ông ta không thể nào tin được Lăng Lãnh Ngạo thực lòng tốt bụng muốn cho người khác cơ hội sống sót... Mà chắc hẳn lại là một mưu đồ đáng sợ nào đó!
- Muốn làm gì sao? Không phải anh ấy đã nói rất rõ rồi mà... Chẳng lẽ ông cũng ngu ngốc như tên này mà không hiểu?
Lãnh Hàn Quyên lên tiếng... Cô biết ngay, dù cáo già có sắp chết thì cũng là cáo già...ông ta cũng không có ngu ngốc! Nếu ông ta ngu ngốc thì đã không có những chuyện kia xảy ra rồi!
- Lãnh... Hàn Quyên...
Trần Minh Hải gần như nghiến răng để nói ra ba chữ, ông ta yếu lắm rồi, nếu lúc này có thêm một đả kích nào nữa...chắc chắn ông ta sẽ lên cơn đau tim mà chết ngay lập tức!
Cơn hy vọng vừa dấy lên của những người kia đều bị dập tắt không ít bởi lời của Trần Minh Hải... Nhưng cũng có một số chờ mong, giây phút này...bọn họ mong được sống vô cùng...dù chỉ có một hy vọng bọn họ cũng phải thử!
- Đưa người vào!
Lăng Lãnh Ngạo trầm giọng ra lệnh. Lời anh vừa dứt...trông chốc lát bên ngoài vang lên một hồi huyên náo... Chỉ thấy thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo dẫn vào thêm một số người...đều là thuộc hạ của Trần gia.
Dưới ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu của nhiều người, Thế Phong thay lão đại của cậu ta bước ra lên tiếng:
- Như thế này, lão đại chúng tôi đã nói cho các người cơ hội sống sót, cơ hội này các người phải tự biết nắm bắt...
Đảo mắt một cái, Thế Phong ẩn ẩn khóe miệng, nói tiếp:
- Trong các người...ai gϊếŧ được năm người...sẽ được tha mạng!
Nhất thời, một mảnh tĩnh lặng, những người có địa vị cao trong Trần gia, và một số người của gia tộc đã bị gom vào cùng một chỗ... Thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo thì xếp thàng một vòng bao bọc họ lại, súng đều lên đạn rõ ràng...
Những người bên trong như chết lặng, hết anh nhìn tôi đến tôi nhìn anh... Đây chính là cơ hội của bọn họ, kêu bọn họ tay không tự gϊếŧ lẫn nhau sao? Lại nhìn vòng vay xung quanh, biết bao nhiêu là họng súng đều đang nhắm vào họ... Không cần nói họ cũng hiểu, giám chắc nếu bọn họ có ý đồ muốn thoát ra ngoài sẽ bị bắn thành tổ ong ngay lập tức!
Chẳng lẽ chẳng còn cách nào khác để sống sót được sao?
- Áaa...a..
Sau vài giây ngắn ngủi yên lặng, một tiếng hét đau đớn mở đầu cho một màn hình ảnh đầy máu chó! Chỉ thấy một người đàn ông đột nhiên đập mạnh vào đầu người bên cạnh...dù là tay không, nhưng dù gì cũng la người trong hắc đạo nên cũng có chút tay nghề. Người kia bị đánh liền ôm đau la thảm thiết, chưa kịp hồi phục lại đã phải hứng chịu liên tục những cú đấm vào người...
Có người mở đầu tất nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba,... Trong nhất thời, một mảnh hỗn độn diễn ra...
Tiếng rên la, tiếng chửi rủa, tiếng đánh nhau vang lên liên tiếp...hầu như ai trong số họ cũng đều đang cố gắng giành lấy sự sống về cho mình!
...
Trần Minh Hải không nằm trong đám người hỗn loạn đó, mà đứng bên ngoài chứng kiến tất cả...
- Lăng... Lãnh Ngạo... Lãnh... Hàn... Quyên, tôi cầu...xin hai...hai người... Phụt...Khụ... khụ...trực tiếp... cho...một người..., một phát...súng... gϊếŧ... gϊếŧ... khụ...khụ... họ đi...
Trần Minh Hải ánh mắt đỏ ngầu, phải chứng kiến cảnh những người cùng từng bên cạnh ông ta bày mưu tính kế, vào sinh ra tử tự chiếm gϊếŧ lẫn nhau quả thật là một đả kích rất lớn... Ông ta không trụ nổi mà cầu mở miệng cầu xin, chỉ nói mấy từ đã phải hộc máu... Và dường như còn lên cơn đau tim khi thấy cuộc chiến vô nghĩa kia càng lúc càng gây go...
- Cho ông ta uống vào, đỡ mất công chưa gì đã chết thì lời cho ông ta quá!
Lăng Lãnh Ngạo chán ghét thảy cho Thế Phong một chai thuốc...không để ý lắm, nói.
Thế Phong nhận thuốc, chớp chớp mắt nhìn... Nếu cậu ta đoán không sai thì cái thứ thuốc này lại là do Collins Khải Vương đưa cho lão đại đây!
Cái tính quái dị thích nghiên cứu chế tạo mấy thứ thuốc quái đãng của anh ta thì Thế Phong còn lạ gì nữa? Nhìn viên thuốc con nhọng dài dài tròn tròn trên tay, Thế Phong biết viên thuốc này không những có tác dụng kéo dài mạng Trần Minh Hải lâu hơn một chút, mà chắc chắn rằng...còn tác dụng khác!
Để biết chính xác hơn về viên thuốc trên tay, Thế Phong không chần chờ liền ép Trần Minh Hải nuốt nó...
Thuốc của bác sĩ Collins Khải Vương quả thật không giống với thuốc bình thường khác...Chỉ sau vài phút ngắn ngủi đã phát huy, Trần Minh Hải cũng quả thật không chết khi cơn đau tim tái phát khi nãy, chỉ là sắc mặt cũng không tốt hơn... Mà còn tái hơn lúc trước, tay ôm chặt ngực mình.
Ông ta trợn trừng mắt như muốn nói cái gì với Lăng Lãnh Ngạo, nhưng vừa hé miệng cũng không nói được...mà chỉ tràn máu ra ngoài!
- Đúng là đồ của tên quái dị!
Quan sát phản ứng của Trần Minh Hải, Lăng Lãnh Ngạo biểu tình cực kì khó chịu nói. Thế Phong đoán không sai, quả thật thuốc này là của Collins Khải Vương đưa cho Lăng Lãnh Ngạo!
Có một điều mà những người trong giới y học tôn thờ sùng bái bác sĩ thiên tài như trong truyền thuyết Collins Khải Vương không biết được!
Đó chính là: Tính cách anh ta ngoài quái dị thì còn hơi bị biếи ŧɦái!
Tại sao lại nói biếи ŧɦái? Vì Collins Khải Vương thích thí nghiệm thuốc của anh ta trên cơ thể người hơn là trên động vật...
Tuy là có sở thích như vậy cũng không phải có nghĩa anh ta vô cớ bắt cóc người khác về làm thí nghiệm hay gì... Mà trước đây luông kiềm chế sở thích của bản thân, thí nghiệm thuốc trên động vật.
Chỉ sau thời gian quen biết Lăng Lãnh Ngạo, anh ta mới bắt đầu được thỏa mãn sở thích đó! Thay vì Lăng Lãnh Ngạo trực tiếp gϊếŧ tất cả những kẻ phản bội, đắc tội với anh... Thì anh sẽ không còn" lãng phí" người như vậy nữa, mà sẽ giao cho Collins Khải Vương, để anh ta làm "vật thí nghiệm"!
Cũng không ít lần Collins Khải Vương giúp đỡ Lăng Lãnh Ngạo bằng những thứ thuốc quái dị của anh ta... Như tra khảo, lấy lời khai... Cũng như lần này Collins Khải Vương đưa thuốc mới chế tạo cho Lăng Lãnh Ngạo, bảo là sẵn diệp "làm thí nghiệm" xem tái dụng của thuốc có đúng như mong muốn hay không?
Mà theo như tác dụng của thuốc ma Collins Khải Vương đã nói là: Khống chế để cơn đau tim tái phát chậm một chút, người bệnh sẽ không chết như thường lệ khi không uống thuốc trợ tim kịp thời... Nhưng, trái lại, tim sẽ đập nhanh gấp đôi, gây đai đớn khôn cùng, cùng lúc cũng hộc máu không ngừng! Cuối cùng, thất khiếu* chảy máu mà chết sau khoảng mười phút!
Chuyện viên thuốc của Collins Khải Vương Lãnh Hàn Quyên cũng biết, nhìn tình hình của Trần Minh Hải hiện tại cũng không sai lệch lắm!
Xem ra Collins Khải Vương cũng có nhiều điểm dùng được!
...
Có lẽ do sức khỏe Trần Minh Hải đã rất yếu, nên ông ta cũng không chịu được đau đớn trong mười phút, chỉ mới hơn năm phút ông ta đã lăng ra chết tươi! Mà đúng hơn là chết không nhắm mắt... Trần Minh Hải chết trong tình trạng hai mắt trợn to, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo dữ tợn, thất khiếu đều chảy máu...
Kẻ cần chết đã chết, Lãnh Hàn Quyên cũng không ở lại nữa... Cô cũng còn việc nữa cần xử lí nốt cho xong!
- Đi thôi!
Cô cười nhẹ, nắm lấy tay Lăng Lãnh Ngạo.
Lăng Lãnh Ngạo cũng nắm lại tay cô thật chặt, gật đầu.
- Giải quyết hết đi, nhớ...là phải sạch sẽ!
Ra thêm một lệnh cho Thế Phong, Lăng Lãnh Ngạo ôm eo Lãnh Hàn Quyên rời khỏi, đầu cũng không nhìn lại một lần!
- Dạ rõ!
Thế Phong nghiêm túc nhận lệnh, nhìn theo bóng lưng Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên...
- Lăng lão đại...tôi đã gϊếŧ năm người, người tha cho tôi đi...
- Lăng lão đại, tôi đã gϊếŧ bốn người, chỉ một người nữa là đủ...
Những người đang ra sức đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ kia cũng thấy rõ kết cục của Trần Minh Hải, sau lại thấy Lăng Lãnh Ngạo va Lãnh Hàn Quyên bỏ đi... Tất cả đều dừng động tác, la lên, còn bất chấp muốn bỏ chạy...
Thế Phong mặt mày không cảm xúc, lạnh nhạt buông ba chữ:
- Gϊếŧ hết đi!
Sau đó cũng nhanh chân đi ra ngoài... Bỏ lại sau lưng là những âm thanh súng nổ cùng với tiếng la hét liên tiếp vang lên!
Lãnh Hàn Quyên đi đằng trước, những âm thanh đó cũng lọt hết vào tai cô... Vốn dĩ cô định để cho tất cả vơ con những người kia đều tham gia vài trò đó... Nhưng nghĩ lại, họ chẳng qua cũng chỉ là những kẻ vô tội! Vì vậy, cô bỏ qua...chỉ bắt những người làm việc trực tiếp cho Trần gia!
Bây giờ chỉ cần diệt hết đám dây mơ rễ má của Trần gua ngoài kia nữa là xong... Xem
như Trần gia chưa từng tồn tại!
Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng.