Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 88

Có đôi khi, người đi không đau bằng người ở, Hà Duy, liệu anh có thể cảm nhận được nỗi đau của em không? Mới chỉ có ba năm, tuy hồi ức về anh chưa bao giờ phai nhạt, nhưng em không dám chắc là, mười năm, hai mươi năm, hay ba mươi năm sau,... em vẫn mãi gìn giữ được từng lời nói, nụ cười của anh trong ký ức. Nếu được lựa chọn, em muốn thời gian dừng trôi, để khắc sâu hình ảnh của anh vào tâm trí, đến hết cuộc đời.

''Bảo Nhi!'' Hà My vỗ vai nó gọi. Đã đến trường đua ngựa, cả lớp đã xuống hết, vậy mà nó lúc này lại đang thất thần, quên luôn cả chuyện xuống xe.

Nó giật mình, một giây thảng thốt nhìn sâu vào mắt Hà My, bắt gặp ẩn dưới con ngươi của cô là sự lo lắng, thêm cả, là tia ân cần.

Tâm can đột nhiên run rẩy, trái tim đau như bị kiếm xuyên qua, đầu nó choáng như muốn nổ, ánh mắt này, sao lại giống Hà Duy đến vậy?

Nó đưa tay lên, muốn chạm vào đôi mắt ôn nhu như nước đó, vậy thì ra, trên đời này còn có một người giống Hà Duy đến vậy. Nó chỉ muốn, được nhìn thấy chính mình trong ánh mắt của Hà Duy. Chỉ muốn, nó vẫn là nó của ba năm trước, để thấy Hà Duy ở khắp mọi nơi, Hà Duy cũng mỗi ngày luôn thấy có nó đi kè kè bên cạnh. Hai người sẽ quay trở lại như thuở ban đầu, mãi mãi không có khái niệm âm dương tách biệt.

Nhưng tại sao, nó lại thấy chính mình trong tầm mắt Hà Duy ngày càng xa vời? Những điều ''chỉ muốn'' đó, khó được ông trời thành toàn như vậy sao?

Hà My loáng thoáng nghe thấy cái tên "Hà Duy" quanh quẩn bên tai. Lời thủ thỉ của nó nhẹ đến nỗi khó ai có thể nghe thấy, nhưng trong khoang xe chật hẹp, từng từ từng chữ một lại lọt vào tai cô, khiến cô giật mình. Hà My thoáng lộ vẻ sửng sốt, cô ngẩng đầu cao hơn, bóp chặt tay nó hỏi,''Bảo Nhi, làm sao vậy?''

Giọng nói con gái và cảm giác tê rần ở tay làm nó bừng tỉnh.

Hà My đang bóp chặt lấy cổ tay nó, cô quên không khống chế sức lực làm nó hơi nhíu mày. Thấy vậy, cô lúng túng buông tay nó ra, khẽ nói lời "Xin lỗi!" Nó cũng chỉ cười cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại dấy lên một đợt đau đớn đến quặn lòng. Tầm mắt nó hướng về phía cửa sổ phía trước, đúng lúc này cành cây bị gió lay động, để lộ ra ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào mặt. Theo bản năng, nó nheo mắt lại, vầng quang chói mắt nhắc nhở nó đây không phải là ban đêm, càng không phải lúc đắm mình trong cơn mê mộng. Buồng xe như có một trận cuồng phong quét qua, tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất dường như đều bị cuốn mất. Người trước mắt rõ ràng là Hà My, vậy mà nó lại có thể mơ màng trong giây lát.

Nguyên lai, nó lại bị hoang tưởng, nguyên lai, vẫn là nó quá mức si tình.

Bảo Nhi thấy ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, rốt cuộc, chỉ là một đôi mắt, vậy mà khi nhìn vào đó, nó lại có thể tưởng lầm Hà My là Hà Duy. Biết hành động vừa rồi của mình hơi kỳ quái, nó đứng dậy, cười áy náy, ''Không có gì.'' Thấy Hà My vẫn hơi ngây ra, ít khi nó chủ động nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói, ''Xuống xe thôi.''

''...''

Bên ngoài, đoàn xe của trường Royal đậu theo thứ tự, khắp bến đỗ lác đác chỉ còn một vài người. Trái ngược với vẻ hoang vắng, bên trong trường đua ngựa huyên náo vô cùng, khắp nơi đều là đầu người, thanh âm vui vẻ thẩm thấu trời xanh.

Góc bên trái, góc bên phải, góc đằng sau và đằng trước của khán đài hình vòm hầu như đều kín chỗ. Học sinh các khối dựa vào cấp bậc để định chỗ ngồi, ai có huy hiệu chữ A thì tất nhiên được ngồi ở vị trí chính giữa, dễ xem nhất, còn không thì ngược lại, dựa theo cấp bậc của ba khối B, C, D mà phân chia khu vực.

Phía dưới, ở khoảng đất trống giữa bãi cỏ rộng thênh thang, một hàng ghế ngồi của ban giám khảo được dựng cao, còn có chỗ đứng của người chủ trì cuộc đua lần này. Cuộc đua chỉ còn một vài phút nữa là bắt đầu, vì đây là phần thi thứ hai trong ba sự kiện của Missteen, nên tính công khai tranh chấp giữa người với người lại ngày một rõ ràng, luật lệ đưa ra cũng không vì thế mà quá mức hà khắc. Thứ nhất, chỉ cần ngựa không ra khỏi vạch ranh rới đã định, thứ hai, thí sinh không được gây trở ngại cho bạn cùng đua thì tất cả đều có thể cạnh tranh một cách công bằng.

Nó tay cầm chai nước, tai nghe Hà My và Thùy Trâm phổ biến luật lệ, còn mắt thì lại đang hướng về bên ngoài. Đua ngựa là môn chơi xa xỉ, là môn ''Thể thao Hoàng gia'' của giới quý tộc, đòi hỏi không chỉ về kĩ thuật mà kinh phí đầu tư lại rất tốn kém, nên ngày nay có rất ít người còn đam mê và theo đuổi môn thể thao này. Tuy vậy, nhưng nó lại tình cờ nằm trong số ít những người đó, đây có được coi là ''may mắn'' không? Dù sao hai năm trở lại đây nó hoàn toàn bỏ bê sở thích này, số lần ngồi trên lưng ngựa chỉ đếm trên đầu ngón tay, khoảng thời gian không theo đuổi môn này không ngắn cũng chẳng dài.

Phía xa, ở chỗ trọng tài, có tầm vài ba nữ sinh đang đứng quay lưng về phía nó, nhìn sơ qua cách ăn mặc cũng biết đây là học sinh khối D, lại lờ mờ nhìn được vẻ mặt nhăn nhó của trọng tài nên nó đã đoán ra phần nào. Trong lòng thầm cười khinh bỉ, đây là cái được gọi là cạnh tranh công bằng sao? Mấy nữ sinh kia dù có vượt qua vòng đầu thì có thể làm được gì khi điều kiện không đủ, nó dám cá là mấy người đó còn chưa một lần ngồi trên yên ngựa. Nếu họ không muốn tổn thương chính mình thì chỉ có một giải pháp đó là bỏ cuộc! Huống gì đua ngựa có từ thời Lã Mã trước công nguyên, trải qua hơn chục nghìn năm phát triển không biết đã có biết bao nhiêu người vì sơ sẩy mà chết dưới vó ngựa, bỏ cuộc là sự lựa chọn thông minh nhất. Thiết nghĩ chỉ vì ánh hào quang, chỉ vì một thế đứng trong trường mà đánh cược bằng cả mạng sống của mình thì có đáng không? Nó biết, khi con người đối diện với sinh tử thì tiền tài danh vọng cũng có là gì, đám người kia ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, đăng kí tham gia vào cuộc thi vô bổ này chắc bây giờ đã nghiệm ra điều đó.

''Chưa ra trận đã bỏ cuộc, mất thể diện thật!'' Quang Anh lên tiếng ngán ngẩm, nó nhếch mép, biết mình không phải là người duy nhất nhìn ra điều này, ''Biết người, biết ta, trăm thận trăm thắng. Thực ra, đó mới là người thông minh.'' Câu nói đầy ẩn ý của nó không khiến Quang Anh tò mò, anh nhìn nó, định nói gì đó, đúng lúc này Thiên Vũ từ đâu đi đến cất giọng đều đều:

''Cô cũng tự lượng sức mình, đừng để khi về mang theo một cái xác chẳng còn nguyên vẹn.''

Nó nhìn Thiên Vũ, cười, ''Cảm ơn lời nhắc nhở.'' Sau này, người trước tiên chẳng còn nguyên vẹn sẽ chính là anh.

Thế đất hút gió, tình người cũng bị cuốn theo mất, chẳng biết trôi về đâu.