Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 77

Bảo Mộc Minh Hiên dạo này bị thần kinh, thật ra Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cũng thần kinh không kém.

Ví dụ như khi không có việc gì làm, Úc Hạo sẽ cầm con dao găm làm từ sừng linh xà mà Dao Quang đại sư cho mượn khua khua xung quanh hắn và Thích Cẩm Ninh. Chỉ sợ sơ sảy một cái sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ ám lên người. Mà Thích Cẩm Ninh không những không phản cảm với hành vi kỳ lạ của đối thủ, thậm chí còn vô cùng hâm mộ ghen tỵ hận!

Đó, chỉ đơn giản như thế đã đủ giống hai thằng trốn trại rồi. ╮(╯▽╰)╭

Tuy nhiên đêm ngày hôm qua, cũng nhờ hành động chém tới chém lui như thằng dở của Úc Hạo mà hai người có thể lông tóc vô thương về khách sạn an toàn.

Sau khi kết thúc bữa tiệc tối, Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh ngồi xe về nhà. Khoảng cách từ địa điểm tổ chức tiệc tối đến khách sạn hai người đang ở chỉ khoảng 20 phút chạy xe. Ấy thế mà đêm qua trên con đường dọc bờ sông, xe cứ bon bon thẳng tiến suốt 1 giờ đồng hồ mà chưa đến nơi, cũng chẳng có dấu hiệu rẽ trái rẽ phải gì hết.

Đến khi cảm thấy có điều gì đó không ổn, Thích Cẩm Ninh đang hát hò say sưa còn nói đùa với lái xe và thằng đệ ngồi ghế trước: “Thường nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, chắc hôm nay gặp ma thật rồi~”

Úc Hạo đã tự mình lĩnh hội sâu cmn sắc khả năng ‘biến lời nói thành sự thật’ lúc linh lúc không của Thích Cẩm Ninh, vốn đang ngà ngà say nhưng nghe gã nói vậy cũng hết cả hồn, tỉnh cả ngủ. Chẳng biết có phải do tâm lý hay không mà hắn cảm thấy nhiệt độ trên xe hơi thấp, lạnh ghê.

Úc Hạo nhanh trí lấy ra dao găm khua khua khắp xe.

Vốn chỉ định làm cho có, để an cái tâm thôi, ai dè khua một lúc Úc Hạo lần thứ hai cảm nhận được cảm giác khi đâm vào con búp bê ma hôm bữa. Dao găm đâm bụp vào một nơi nào đó trong không khí, bên tai truyền đến tiếng la hét như người mà không phải người, sau đó là tiếng phanh kít của xe…

Khi xe dừng lại, thấy rõ hoàn cảnh của mình lúc bấy giờ, nhóm Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh sợ toát mồ hôi lạnh. Vốn chạy dọc theo bờ sông, thế quái nào lại phi lên cầu, còn là cầu đang thi công! Cứ thế này thêm mấy phút nữa chắc chắn cả đám sẽ được du lịch sông Hồng miễn phí, tặng thêm voucher một đi không trở lại!

Có chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, Úc Hạo đi đâu cũng đâm đâm chém chém, âu cũng có thể hiểu.

Mà Thích Cẩm Ninh hâm mộ ghen tỵ hận, âu cũng là hợp lý.

Sau khi tìm được bài thuốc dân gian có thể kéo dài tuổi thọ, gã đã hẫng tay trên của Úc Hạo một con cá cóc biến dị mọc sừng, đã thế có người còn bảo đây là sừng giao long, sừng giao long đó! Thấy thế nào cũng phải trâu bò hơn sừng linh xà mới đúng, thế quái nào lại ếu có tí tác dụng gì!

Đương nhiên, tuy triệu chứng của hai vị thiếu gia có vẻ giống với bệnh nghi thần nghi quỷ của anh ba Mộc, nhưng về bản chất lại khác nhau. Mộc Minh Hiên chỉ đơn thuần là sợ hãi, còn Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh vốn to gan từ nhỏ, đối mặt với một thế giới vừa mới mẻ lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, chủ yếu chỉ cảm thấy như đang chơi một trò chơi mạo hiểm mà thôi.

Hôm nay đến quán ăn nhà họ Lưu, phát hiện ra xe của Trì Hử, hai ổng còn đang hào hứng muốn trao đổi một chút với Dao Quang đại sư đây.

Ai dè… đại sư đẹp trai lai láng đến độ ‘Kinh thiên địa,

khϊếp quỷ thần’ thì íu thấy đâu, chỉ nhõn một con mèo trắng!

Mệ nhà nó, từ nhỏ đến lớn chơi độc một còn mèo mà íu thấy chản hở? Tình cảm đúng là bền chắc hơn vàng!

Đối với Trì Hử yêu mèo thành si, có dấu hiệu tâm thần phân liệt trầm trọng, Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh chỉ có thể bất lực kêu gào trong lòng. Đang nói chuyện Dao Quang đại sư, mà ổng cứ nhìn chằm chằm mèo Dao Quang, một người một mèo trò chuyện đến là vui vẻ, lúc nào cũng có thể thồn bánh gato vào mồm người khác, này là chuyện gì hả giời!!!

#

Ăn xong cơm chưa, sau khi tạm biệt Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh, Trì Hử và mèo Dao Quang thẳng tiến đến mục đích của ngày hôm nay – cửa sông!

Dừng xe tại một đoạn đường vắng vẻ, mèo Dao Quang hun hun tự chủ nhà mình mấy cái rồi hồ hởi nhảy xuống sông.

Có kinh nghiệm từ lần trước đó, mục tiêu của Dao Quang bệ hạ giờ đã rõ ràng, pi sà trực tiếp lặn xuống cái khe thật sâu dưới lòng sông.

Dọc đường đi thi thoảng gặp được… nguyên liệu nấu canh cá, cá kho chua ngọt, chả cá viên, đầu cá nấu canh nấm hương đậu phụ… thi nhau tập kích, cá lớn cá nhỏ nhìn thôi đã thấy ngon rồi, nhưng mà mèo Dao Quang rất là kiên định, không hề bị mê hoặc bởi viên đạn bọc đường của đối phương, giữ vững lập trường lặn xuống cái khe tối đen như mực, lạnh lẽo thấu xương bên dưới.

Mãi cho tới khi phát hiện một tên nào đó có vẻ đang tìm kiếm cái gì đó bơi vào trong một cái hang dưới đất…

Mèo Dao Quang bấy giờ mới hồi hồn, bơi theo.

Sau đó là quá trình chiến đấu hết sức căng thẳng, binh bốp bùm chíu, bla blo, lược đi 1800 chữ~

‘Phụt!’

Tiếng mặt nước vỡ tan vang lên, mèo trắng đã trở lại sau quá trình thăm dò đáy sông sâu.

Còn con mồi của ngài ấy, nói thật, may mà Trì đại thiếu của chúng ta học rộng biết nhiều, luôn hướng tới sự điềm đạm thản nhiên, mới có thể không bị rớt hàm khi nhìn thấy sinh vật này~

“Meo meo~”

Rũ bỏ bọt nước trên người, mèo Dao Quang đặt chân lên chiến lợi phẩm của mềnh, lồi lõm tạo dáng =)))

Tiếp theo đây như thường lệ, mời quý zị và các bạn theo dõi chương trình chụp hình sau khi săn mồi của Miêu bệ hạ~~~

Đối với con mồi luôn khiến người ta choáng váng, khụ, ngạc nhiên không thôi mà mèo nhà mình bắt về, Trì Hử vẫn phải nói trước: “… Dao Quang bệ hạ, cái này đăng lên Weibo không ổn.”

Khi mèo Dao Quang tha cái đuôi của con mồi lên bờ, Trì Hử cứ tưởng là con baba to như cái chậu rửa mặt, ai ngờ khi con baba lên đến bờ với cái cổ càng ngày càng dài, thì thực sự là…

Trông thế nào cũng thấy giống Huyền Vũ trong truyền thuyết đó!!!

Chụp ảnh đăng lên Weibo thì viết stt thế nào?

Hôm nay trời trong nắng ấm, khi đi dã ngoại phát hiện ra một sinh vật lạ trông rất giống thần thú Huyền Vũ.

Sau đó…

Nó bị mèo nhà tui đánh chết

╮(╯▽╰)╭

Chuyện mất não như vậy Trì Hử thực sự không làm được!

Nhanh chóng đóng gói sinh vật lạ bị con mèo bạo lực đánh chết cho vào trong cốp, sau đó lấy cái khăn mặt lau khô lông cho pi sà.

“Dao Quang bệ hạ, con mồi của ngài càng ngày càng lạ.”

“Meo meo~”

Thôi được rồi, trong mắt mèo Dao Quang, cổ của con mồi có hơi dài cũng không thành vấn đề, mấu chốt là nó ăn ngon, lại rất giàu dinh dưỡng!

Trong một cái hang dưới đáy sông, hắn phát hiện một ít vụn xương kỳ lạ, lẽ nào đây chính là nơi an nghỉ của con bạch long trong truyền thuyết ở trần Ly Thủy mấy chục năm trước?

Rồng không tìm được, nhưng mèo Dao Quang đã phát hiện một sinh vật có cái cổ rất dài, ừm, tổng thể khá là giống ba ba, tục xưng con rùa. (≖‿≖✧)

Cổ dài như vậy, có khi là dị biến do con rùa to gan này ăn thịt rồng cũng nên. Kết luận này căn cứ trên ham muốn ăn tươi nuốt sống Dao Quang bệ hạ của nó, không giống với những con cá trước đó, nó chỉ chăm chăm vào mục đích ăn thịt pi sà mà thôi! Bởi vậy mới thấy, con này đã từng ăn được thứ tốt, nên mới biết thưởng thức như vậy, rất có mắt nhìn nha~

Vì thế, không gặp được rồng, mèo Dao Quang bèn bắt nó bù vào.

Nghe mèo nhà mình thuật lại câu chuyện, Trì Hử nhịn không được nở nụ cười, “Ăn ngon lại giàu dinh dưỡng? Không biết lúc ông nội nhìn thấy thứ này, sẽ mừng hay là sợ~”

Trên đường về nhà, Trì Hử và mèo Dao Quang lại gặp Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh và Mộc Minh Hiên cũng chuẩn bị rời đi, đôi bên chào hỏi vài câu, rồi nối đuôi nhau rời khỏi trấn Ly Thủy.

Mới rẽ sang đường núi thì có một con xe tải đang lao với vận tốc cực nhanh thình lình xuất hiện, lấy tâm thế ngọc nát đá tan mà đâm thẳng về phía bọn họ.

Tình huống phát sinh bất ngờ, mọi người không được chuẩn bị tâm lý đều hết sức sửng sốt.

Mà chiếc xe đi đầu của Trì Hử và mèo Dao Quang, tất phải đứng mũi chịu sào.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Úc Hạo với Thích Cẩm Ninh ngồi ở xe phía sau thấy cảnh này cũng muốn nổ đầu. Úc Hạo theo bản năng muốn xông lên phía trước, tiếc rằng xe hắn ở phía sau, rồ ga thế nào cũng chẳng ích chi.

Mà khi xe tải sắp đâm sầm vào chiếc xe việt dã của Trì đại thiếu…

Tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, vang lên một tiếng ‘rầm rầm’ thật to…

Úc nhị thiếu lạnh cả người, nước mắt sắp trào mi bỗng trợn trừng trừng, miệng há thành chữ O: …

Chuyện này là sao??? Mẹ nó sao lại kinh khủng như thế!!!

Chỉ thấy trong lúc nguy cấp ấy, không hiểu vì sao chiếc xe tải kêu rầm một tiếng, đầu xe như một thiếu nữ tóc dài kiêu ngạo hất sang một bên, chiếc xe lướt qua xe Trì Hử với một khoảng cách cực kỳ nhỏ bé, oanh oanh liệt liệt đến với chuyến du lịch một chiều dưới vực sâu.

Nhóm người chứng kiến khoảnh khắc kỳ tích này đã ngây như phỗng:

…Ối trời cao đất dày ôi!!! Trì đại thiếu số hên vãi nồi!!!

“Em họ!!! Chú chú chú chú có làm sao không?”

Úc Hạo lẩy bẩy mở cửa xe chạy tới chỗ Trì Hử, lắp bắp hỏi thăm.

Thích Cẩm Ninh và Mộc Minh Hiên cũng chạy lại, giờ ai cũng có xúc động muốn ôm mặt khóc sau khi thoát nạn.

Trì Hử ôm mèo Dao Quang xuống xe, mặt trắng bệch, nhưng nói thật, anh là đương sự sắp tiếp xúc thân mật với xe tải đến nơi còn bình tĩnh hơn nhiều so với đám Úc Hạo đứng bên cạnh chứng kiến.

“Meo meo~”

Mèo Dao Quang cọ cọ cằm tự chủ, mắt mèo kim lục híp lại thành một hình cung sắc bén, dường như có một tia sáng sắc lạnh lao thẳng xuống chiếc xe tải dưới vực sâu.

“Tôi không sao, Dao Quang bệ hạ.”

Trì Hử nắm lấy tay pi sà, một cơn mưa hôn rơi xuống mặt mèo trắng.

“Chiếc xe này có vẻ đã được chuẩn bị từ trước, cố ý đợi chúng ta ở đây.”

“Thế nhưng, mục đích của hắn là Duyên Niên hay là tôi và Thích Cẩm Ninh? ”

Không phải vô duyên vô cớ mà Úc Hạo với Thích Cẩm Ninh lại nghĩ như vậy, tối hôm qua bọn họ suýt thì gặp tai nạn đấy. Huống chi việc Trì Hử và mèo Dao Quang hôm nay tới trấn Ly Thủy, ngoại trừ ông cụ Trì và trợ lý Bạch Xuyên giúp liên hệ đặt bàn thì không có ai biết, trái lại, Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh và Mộc Minh Hiên tới đây, số người muốn nịnh bợ, đi theo bọn họ lại chẳng ít.

Nghĩ đến khả năng này, nhớ lại hình ảnh chiếc xe tải hùng hổ lao tới, một lần nữa tim hai vị thiếu gia đập bình bịch, chắc gì bọn họ đã được may mắn như Trì Hử chứ huhu~~~