Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 13

Miêu bệ hạ mới nghịch Ipad được gần một ngày thì bị tự chủ lãnh khốc vô tình cố ý gây sự, tịch thu~

Hôm nay không có gì để chơi, Dao Quang ngẩng đầu bốn mươi lăm độ cảm thán

miêu sinh tịch liêu…

(Đời mèo tịch mịch và hoang vắng =)))).

Sau khi ăn xong một hộp bánh ngọt, Miêu bệ hạ vỗ vỗ móng vuốt, quyết định nhân lúc thời tiết tốt, đi ra ngoài tìm việc vui.

“Meo meo~”

Lách qua bàn làm việc, Miêu bệ hạ ưỡn mặt lấy lòng cọ cọ chân tự chủ.

Về phần mấy lời đồn gì đó như:

‘Sếp tổng thích xem phim thần tượng ngôn tình máu chó’,

‘Thì ra sếp tổng bị tâm thần phân liệt’. Từ phiên bản càng truyền càng quá đáng:

‘Sếp tổng đặc biệt tán thưởng(?) nam thứ Quý Thung/nữ phụ Kiều Lam…’, cho đến phiên bản mất trí như:

‘Phỏng đoán khuynh hướng tìиɧ ɖu͙©[1]

của sếp tổng’, qua một đêm đã lan tràn như cỏ mọc sau mưa, không thể cứu vãn. Miêu bệ hạ chỉ có thể tiếc nuối bày tỏ, xin tự chủ hãy nén bi thương, trí tưởng tượng của nhân loại quá phong phú, trẫm không ngăn nổi!

Tổng giám đốc Trì bị mèo nhà mình hại đến thảm, tiếp tục xử lý văn kiện, không thèm để ý tới nó.

“Meo meo!”

Miêu bệ hạ chưa bao giờ biết thất sủng là gì. Dứt khoát nhảy lên bàn làm việc tới trước mặt tổng giám đốc Trì đương ra vẻ lạnh lùng, đặt mông ngồi lên văn kiện, mạnh mẽ thể hiện sự tồn tại của bản thân. Móng vuốt sắc bén bắn ra, mắt kim lục nheo lại, ý đồ rằng nếu tự chủ tiếp tục cho mình ăn ‘bánh bơ’, pi sà sẽ hạ trảo không lưu tình, xé sạch đống văn kiện này cho mà xem.

Mắt thấy Miêu bệ hạ sắp nổi bão, Trì Hử không giỡn nữa, đưa tay gãi gãi cằm mèo, cúi đầu hôn hôn mặt mèo đang hùng hùng hổ hổ, rất hiểu lòng người mà nói: “Ngoan, muốn đi đâu chơi thì đi đi. Xử lý xong đống văn kiện này sẽ tới đón bệ hạ về nhà nhé.”

“Meo meo~” Miêu bệ hạ hài lòng, hí mắt ‘hừ hừ’ vài tiếng, tiếng mèo kêu mềm mềm cute, ôi ôi xấu hổ quá đê~

Nhân viên an ninh nhận được chỉ thị của cấp trên, khi thấy mèo của sếp tổng nghênh ngang đi ra ngoài, chỉ báo một tiếng rồi thôi.

Đi thẳng một đường tới chợ đồ cổ. Có chuyện sỉ nhục lúc trước, Miêu bệ hạ chỉ lòng vòng trên tường vây và mái hiên một lần, không phát hiện mục tiêu “đi săn” nào ổn liền dời trận địa.

Phía sau chợ đồ cổ là một phố chợ đêm, những gánh hàng rong đến rồi lại đi và một khu xóm nhỏ đang chuẩn bị quy hoạch đô thị. Cư dân thành phố cảm thấy nơi ấy vừa bẩn vừa loạn, ảnh hưởng xấu đến bộ mặt của thành phố, những người có thu nhập thấp thuê nhà ở đó cũng kêu than liên tục, nhưng đối với nhóm động vật lưu lạc hay hoang dã mà nói, xóm nhỏ vẫn là một sự tồn tại rất có giá trị.

Tiếng khóc tiếng cười ầm ĩ, trong khu xóm này, dù là ban ngày hay ban đêm, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.

“Mục Vượng, ông rốt cuộc có nghe tôi nói hay không, tôi bảo ông đến trường học gọi Tiểu Tuyết về cơ mà! Đi ngay đi! Ông chỉ biết câu giờ thôi, cứ tiếp tục thế này thì có tác dụng gì? Sắp chết đến nơi rồi mà còn nhì nhằng!”

Trong một ngôi nhà dựng tạm nhỏ bé, một người đàn bà đầu bù tóc rối không rõ mặt ngồi xổm trước sân nhà, kéo xô nước rửa qua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, mỏi mệt và nóng nảy gào thét với người đàn ông đang ngồi trên đầu giường ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc TV cũ kĩ.

Người đàn ông gầy gò vội vàng xuống giường đeo dép lê, đôi môi run run nhìn theo bóng lưng vợ hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn, rầu rĩ: “Con gái chúng ta học giỏi lắm, con bé học ở trường trung học Thập Thất tốt nhất thành phố, rất nhanh sẽ thi đỗ đại học, tiền đồ rộng mở…”

‘Lạch cạch… Bốp!’

Người đàn bà ném thùng nước, tìm sợi dây buộc qua loa mớ tóc lòa xòa, vành mắt đỏ au rống lên, “Vậy thì sao, chúng ta còn cách nào khác à? Anh trai nó lái xe đâm vào người ta, không có tiền bồi thường sẽ phải ngồi tù! Tiếc con gái, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn thằng cả đi tù? Ông không muốn có người nối dõi tông đường, phụng dưỡng lúc tuổi già hả? Mà chúng ta có để Tiểu Tuyết đi chịu khổ đâu. Nhà họ Lý có tiệm hải sản rõ to ngoài chợ đấy, với cả nhà họ ai cũng thích Tiểu Tuyết nhà mình, làm con dâu nhà người ta thì có gì không tốt?”

Con gái mình dứt ruột đẻ ra, người đàn bà sao có thể không thương. Nhưng trong nhận thức của bà, phụ nữ từ khi sinh ra đã định sẵn là phải hy sinh, đó là số mệnh của người phụ nữ. Giống như trước đây vì việc cưới hỏi của anh trai mình, mới 15 tuổi bà đã gả vào nhà họ Mục đấy thôi, bà cũng đâu oán hận câu nào.

Người đàn ông thống khổ cào tóc, “Lần trước tôi đi tìm Tiểu Tuyết, con bé quỳ xuống cầu xin tôi, tôi… ”

“Vậy ông có nghĩ đến chuyện không có tiền cứu mạng con trai không?” Người đàn bà lau nước mắt, kiên quyết nói: “Mục Vượng, hôm nay ông phải mang Tiểu Tuyết về, ngày mai sẽ đưa con bé đến nhà ông chủ Lý. Con bé, con bé thông minh xinh đẹp như vậy, đến nhà họ Lý sẽ không phải khổ đâu. Muốn trách, thì trách nó đầu thai không đúng chỗ, rõ ràng là lá ngọc cành vàng, lại cố tình sinh ra ở nhà chúng ta chịu tội…”

Miêu bệ hạ đi ngang qua nóc nhà bỗng dừng lại, sau đó nhảy vào trong sân.

Đợi đến khi người đàn ông lầm lũi dắt xe điện ba bánh ra ngoài, Dao Quang cũng gọn ghẽ nhảy lên xe. Mục Vượng đương suy sụp, thất thần, không hề phát hiện vị khách không mời phía sau.

Khi hai vợ chồng tranh chấp có nhắc tới việc đi đến trường cấp ba Thập Thất, vì thế Dao Quang tiện thể quá giang luôn.

Về phần vì sao lại ‘bỏ gần tìm xa’, cứ đi trường trung học Thập Thất mà không đi những nơi gần hơn, khụ, chuyện này phải quay trở lại sự kiện ‘thả chó’ lâu thật lâu về trước.

Không sai, sở dĩ muốn tới trường trung học Thập Thất là vì đối tượng mua vui trăm năm không đổi của Miêu bệ hạ – Trì Minh đang ở đó.

Khi Trì Minh vẫn là một đứa bé nghịch ngợm, cậu ta từng có ý đồ để chó săn của mình cắn chết Dao Quang. Tuy kế hoạch chưa thành, nhưng thù này cũng đã kết. Sau khi bị dạy cho một bài học vô cùng sâu sắc, Trì Minh không dám công khai nhưng vẫn luôn âm thầm tìm đủ mọi cách để trả đũa.

Ví dụ như khi đi qua bên người Dao Quang, cậu ta sẽ cố ý giả vờ bị ngã, rồi thì hất nước sôi, sách vở và mấy vật nặng về phía Dao Quang, hay là tự nhào lên định đè chết Dao Quang, hoặc là lén lút bày bẫy thú, ném chuột, chim sẻ chết có thuốc vào trong khu rừng Dao Quang hay đi..v.v..

Cho dù lần nào cũng không thành công, trộm gà không được còn mất nắm gạo, thế nhưng, nếu Dao Quang chỉ là một con mèo bình thường, không biết phải chết bao nhiêu lần cho đủ!

Mấy năm trước, hàng năm đều có một nhóm người chuyên đi bắt chó trộm mèo về làm thịt. Không chỉ chuẩn bị đầy đủ các loại dụng cụ như cần câu mèo, con mồi, dây thừng, côn điện… mà còn nhất định phải bắt mèo trắng về lột da. Đoán chừng đây cũng là tác phẩm của Trì Minh. Thế nhưng lần đó xem như cậu ta may mắn, kẻ cầm đầu lòng dạ hiểm ác không đối kháng nổi trước sự hung hãn của đội quân chó mèo đã bị hù chết. Sự việc diễn ra rất ồn ào, nhưng manh mối lại bị chặt đứt…

Đương nhiên, Dao Quang cũng đã chỉnh đốn Trì Minh không ít lần.

Mặc cho Trì Minh không thường xuyên xuất hiện tại nhà chính, một khi Miêu bệ hạ nhàm chán cảm thấy ngứa vuốt, thì dù có phải đi nhờ xe chở hàng từ khu suối nước nóng đến thành phố, trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ, pi sà cũng phải đến tìm cậu ta, sau đó dạy cho cậu ta biết, cuộc đời này không như là mơ!

Thập Thất là trường trung học hàng đầu của tỉnh X, gồm hai hệ trung học cơ sở và trung học phổ thông. Trước kia Dao Quang toàn đi trung học cơ sở, bởi khi đó Trì Minh học cấp 2. Bây giờ Trì Minh đã lên cấp 3, nhiều năm rồi chưa vạch thêm vết nhơ vào lịch sử đen tối của nó, Miêu bệ hạ ngẫm lại cũng thấy có tí kích động. Vừa hay lại chung đường với chủ xe Mục Vượng, đỡ phải mất công tìm đường.

#

Ngồi ké xe điện ba bánh gần một tiếng đồng hồ thì đến cửa Đông trường học.

Còn nửa tiết nữa mới đến giờ tan học buổi trưa, nếu không phải trường hợp đặc biệt, phụ huynh không được phép tiến vào. Mục Vượng dừng xe ở bên tường, bản thân thì ngồi hút thuốc bên ngoài phòng bảo vệ. Ông cũng không muốn xuất hiện trước mặt bạn học của con gái với bộ dạng này, vậy thì chỉ có thể đợi, đợi con gái tan học, đợi con gái tự mình đi ra.

Dao Quang không phải con người, hiển nhiên không cần tuân thủ nội quy trường học, thoải mái nhảy lên đầu tường, thích đi kiểu gì thì đi. Trên đường còn thảnh thơi đạp một con mèo béo đương ngủ gật trên tường gây tắc nghẽn giao thông xuống đất, dọa cho lũ chim sẻ bay tán loạn.

Mục Vượng chọn cửa Đông cách khối 12[2]

rất gần. Hơn nữa sắp đến ngày thi đại học, đâu đâu cũng là biểu ngữ dán thời gian đếm ngược. Khí thế lớn mạnh[3]

như vậy, Dao Quang muốn làm như không thấy cũng khó.

Còn chuyện Trì Minh ở lớp nào, Dao Quang ngẩng đầu nghĩ nghĩ, trong trí nhớ đầu thừa đuôi thẹo của mèo hình như đã từng nghe ai đó nói rồi, hình như còn là lớp chọn. Lớp 1, lớp 2 hay lớp 3, lớp 4… nhỉ? Có điều vấn đề này không quan trọng, chỉ cần Dao Quang còn nhớ mùi, thì dù lăn lộn trong mùi tỏi, mùi cà rốt hầm, mùi cá chiên xù, pi sà cũng có thể dễ dàng tìm ra.

Tìm từng tầng một, không lâu lắm, Dao Quang đã xác định được vị trí chính xác của Trì Minh tại lớp 12-7 tầng 2. Trong lớp không có ai cả, thật dễ dàng gây án, khụ, dễ dàng tiến vào tham quan.

Dao Quang nhảy từ cửa sổ ngoài ban công vào phòng học, nghiên cứu thời khóa biểu một chút, bọn Trì Minh đang học thể dục, mắt mèo kim lục bắt đầu đảo tròn.

Trì Minh được Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân vô cùng cưng chiều, tật xấu của vị thiếu gia nhà giàu này còn nhiều hơn cả số tuổi của cậu ta. Như là đồng phục, trông thì chẳng khác gì so với mọi người, nhưng thật ra đã thuê người sửa lại theo yêu cầu. Đi ra ngoài là phải có xe đưa xe đón chuyên biệt. Không uống nước của lớp, không ăn cơm căn tin, nước uống và đồ ăn đều do người giúp việc đưa tới mỗi ngày. Mấy môn học ra mồ hôi hay dễ dàng dính bẩn như thể dục, làm thí nghiệm… không thể tắm rửa ngay lập tức nhưng kiểu gì cũng phải thay quần áo…

‘Biết người biết ta’ mới có thể gây án một cách đa dạng, cho nên, Dao Quang biết khá rõ thói quen, sở thích của vị thiếu gia Trì Minh này.

Vì thế, bây giờ còn 10 phút nữa tiết học sẽ kết thúc, học sinh lớp 12-7 sẽ trở lại phòng học. Sau đó, Trì Minh nhất định sẽ cầm quần áo đi thay.

Nhảy lên bàn học của Trì Minh, quả nhiên Dao Quang tìm được một túi quần áo sạch sẽ trong ba lô. Để làm nổi bật sự ưa sạch sẽ và cá tính thiếu gia của mình, cậu ta sẽ không đặt quần áo trong phòng thay đồ đầy mùi mồ hôi của sân vận động.

Xoay quanh mệnh đề ‘thay quần áo’, Miêu bệ hạ đã lên được 1/3 kế hoạch tạo ra vết nhơ mới cho Trì Minh.

Tiếp theo nên chọn cái gì bây giờ?

“Miaow~~~”

Một cái mặt mèo béo bự dán vào khung cửa kính ngoài cửa sổ, sau khi thấy Dao Quang, sợ hãi kêu một tiếng mang theo chút lấy lòng.

Dao Quang quay đầu nhìn qua, bộ lông màu vàng nghệ – hình như đây là con mèo béo ngủ trên tường cản trở giao thông bị nó đá bay?

Đến khi thấy rõ hình dạng của món đồ mà mèo béo đang vội vàng muốn tặng cho mình, Miêu bệ hạ hiểu sâu biết rộng lập tức chấn động, trí tưởng tượng mở rộng, bay cao…bay xa…

Có câu ‘tướng từ tâm sinh’, có thể do con mèo này chơi đồ chơi đánh mosaic

(là mấy món đồ ‘nhạy cảm’ phải che mờ ý hí hí=)))))nhiều quá, cái mặt mèo béo phúc hậu nhìn kiểu gì cũng thấy đáng khinh. Chỉ cần một con mèo cũng có thể làm cho mặt mũi của cả loài mèo rơi thẳng xuống 3000m, thật sự là cái số nó hèn mọn~ Chủ của nó đến giờ còn chưa đánh chết nó lại còn cho ăn cho uống đến béo tròn thế này, đúng là tình yêu đích thực!

Dao Quang dừng lại ba giây, lập tức ra hiệu cho mèo béo nhảy qua cửa sổ tiến vào phòng học.

Mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, mèo phúc hậu hay mèo đáng kinh, miễn có tác dụng thì đều là mèo tốt~

Tốt, tốt lắm, không cần phải lo lịch sử của Trì Minh không đủ đen =)))))

_____

Chú thích:

1. Nguyên văn là: “tính thủ hướng” (性取向). Từ “tính” (性) có khá nhiều trường nghĩa, như “character, sεメ, genger” nên có thể hiểu “tính” đây là “tính dục”. Cũng như tiếng Việt, còn rất nhiều cách gọi khác, như tính chỉ hướng, tính vị hướng, tính khuynh hướng. Nôm na thì bên họ cũng tồn tại nhiều khái niệm dùng thay thế nhau “thủ hướng, chỉ hướng, vị hướng, khuynh hướng”. So với tiếng Việt “định hướng, xu hướng, thiên hướng, khuynh hướng” thì giao nhau ở “khuynh hướng”, nên chọn từ này

(khuynh hướng tìиɧ ɖu͙©)

cũng được thêm nữa một căn cứ và cũng mở rộng sự tương thích, hội nhập giữa các ngôn ngữ.

2. Nguyên văn là:

nơi

“thiềm cung chiết quế”

(寒宮折桂) bẻ quế cung trăng – nghĩa bóng chỉ việc thi đỗ – thi cử => Thi đại học => Mạn phép ghi thẳng luôn là

Lớp 12

:3

3. Nguyên văn là:

Phô thiên cái địa

(铺天盖地): Trải khắp trời che kín đất, ngụ ý

cái thế lớn mạnh. Chỗ nào cũng dịch là ‘ùn ùn kéo đến’ mà mình thấy như vậy thì chẳng hợp với ngữ cảnh ở đây chút nào. Tìm mãi mới thấy nghĩa tương tự đó T_T