Chuông điện thoại di động vang lên, lại là số lại.
Triển Kính đang chuyên tâm lái xe, Giang Tuyết Tử sợ Triển Lục dùng số khác gọi tới, không dám để lộ quá nhiều động tĩnh, chậm rãi nghe điện thoại.
Bên kia truyền đến một giọng nam, thanh âm không tính là trầm thấp, nhưng cũng rất dễ nghe, còn có chút quen thuộc.
Giang Tuyết Tử nhíu mày, không lên tiếng trả lời. Điện thoại lại vang lên một tiếng "A lô", sau đó lại truyền đến thanh âm kia: "Là Giang Tuyết Tử sao?"
Giang Tuyết Tử có chút không tin vào tai mình, ngẩn người một lát mới hỏi lại: "Anh hai?"
Bên kia trầm mặc một chút mới lên tiếng: "Là anh."
Giang Tuyết Tử bất chấp Triển Kính phản ứng thế nào, tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với cuộc điện thoại này.
Giang Tử Huyên có lẽ không gây ảnh hưởng lớn, mà Giang Tử Sanh đương nhiên sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô. Giang Tử Diêu chính là lựa chọn tốt nhất lúc này, sẽ không như Giang Tử Huyên ngây thơ thiếu chút tâm cơ, chỉ cần nói hai ba câu liền có thể giải quyết.
Không cần bàn tới chuyện vì sao Giang Tử Diêu biết được số điện thoại này, chỉ bằng đoạn thời gian này trong ngày chính là lúc tâm tình con người ta buông lỏng nhất, cuộc gọi này đã là một loại đấu trí khảo nghiệm. Giang Tuyết Tử không khỏi ngồi thẳng người, tay cầm chặt điện thoại, không tiếng động điều chỉnh hô hấp của mình: "Anh hai, trễ như vậy rồi, có chuyện gì sao?"
Khi cô cùng Triển Kính rời khỏi nhà hàng đã hơn chín giờ, lúc này xe đã gần về đến nhà, ước chừng đã mười giờ kém một chút. Bình thường trừ những người quen thuộc gần gũi, người nhà, bạn tốt, hoặc bạn trai bạn gái yêu đương nhớ nhung cuồng nhiệt, chẳng ai không có việc gì mà lại lựa chọn khoảng thời gian này mà gọi đến.
Giang Tử Diêu không tiếng động mím chặt khóe miệng, một lát sau mới nói: "Số điện thoại là Tử Huyên cho anh."
"Tính tình của em ấy em cũng biết. Nói năng không suy nghĩ cẩn thận, em cũng đừng để trong lòng."
Giang Tuyết Tử cũng không bất ngờ, thái độ của đối đãi của Giang Tử Diêu với cô đương nhiên không thể cưng chiều cùng tốt đẹp như đối với Giang Tử Huyên. Bất quá cô lại không chỉ vì một chuyện nhỏ này mà anh ta lại đích thân gọi tới, cho nên nghe xong chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, tính là trả lời.
Giang Tử Diêu đứng bên cửa sổ phòng ngủ ở tầng 19, phóng tầm mắt nhìn ra thành phố rực rỡ trong đêm, nói: "Anh nghe nói em cùng Triển Kính ở chung một chỗ?"
Giang Tuyết Tử cắn môi: "Anh gọi tới vì muốn hỏi chuyện này?"
Môi Giang Tử Diêu cũng không quá mỏng nhưng lúc này lại mím thành một đường, ánh mắt sắc bén lộ ra một tia ảm đạm khó dò.
Đối thoại của hai người xem ra rất khó khăn, hỏi một câu đáp một câu, thời gian chờ đợi người kia hồi đáp cũng mất một khoảng thời gian. Cả hai người đều hiểu rõ, ngắc ngứ cùng cẩn thận như vậy đều là do trong lòng có cảnh giác, không ai nguyện ý để lộ tâm tình của mình.
Qua một hồi lâu, Giang Tử Diêu mới nói: "Em là một nữ nhân, còn chưa xác định quan hệ rõ ràng mà đã cùng người ta ở chung. Vô luận kết quả thế nào, em chắc chắn sẽ chịu thiệt."
Mặc dù trong lòng có oán hận với Giang gia nhưng Giang Tuyết Tử vẫn như trước không biết cách để lộ thái độ châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ với mấy người này, cô lại im lặng một lát mới bình tĩnh nói một câu: "Ông ngoại đã lấy lại nhà, em cũng không có công việc, tài khoản ngân hàng cũng không có. Xem ra chắc em phải chạy đến trại tị nạn hay đi khu ổ chuột phía Tây thành phố sống thì mới tốt."
Giang Tử Diêu nhướng mày, lập tức hỏi lại: "Em nói gì?"
Giang Tuyết Tử hít vào một hơi: "Thư viện đuổi việc em rồi. Phòng ở cũng đã được Lâm thư kí cho người đến thu hồi."
Giang Tử Diêu nhíu chặt mi tâm, xoay người sải bước đi ra khỏi phòng ngủ, thanh âm lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy: "Tối nay đừng khoá máy, đợi anh gọi lại cho em."
Giang Tuyết Tử cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện xe đã dừng trước cửa biệt thự từ lúc nào. Nam nhân im lặng lái xe bên cạnh cô lúc này đã cởϊ áσ khoác, để trên cánh tay, một tay khác đặt trên đùi, nắm thành quyền đã thả lỏng ra, đáy mắt hơi rũ xuống, khoé miệng cong cong một chút, không biết suy nghĩ cái gì.
Giang Tuyết Tử cất điện thoại, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay kia.
Ai ngờ Triển Kính rút tay lại, cởi dây an toàn, rất nhanh mở cửa xuống xe.
Xe dừng lại ngay bậc thềm, Giang Tuyết Tử chỉ cần mở cửa là có thể bước vào mái hiên, đi lên bậc thềm, ngay cả dù cũng không phải mở, trực tiếp đi vào nhà.
Triển Kính vòng qua đầu xe, cũng không mở dù trong tay, lạnh lùng đi vào quẹt thẻ cửa, bước vào trong.
Giang Tuyết Tử có chút không hiểu, rốt cuộc là cô chọc gì mà nam nhân này lại mất hứng?
Theo sau bóng lưng cao lớn kia đi vào nhà, vừa đóng cửa lại Giang Tuyết Tử đã rơi vào một vòng ôm rắn chắc, cả người bị anh giam cầm trong lòng. Thanh âm trầm thấp say lòng người, tựa hồ bởi vì cảm xúc cùng uống rượu, có chút buồn, có chút ấm ức: "Lại phải trở về Giang gia sao?"
Đây chính là tai bay vạ gió! Giang Tuyết Tử liền vội vàng lắc đầu, có ý muốn đẩy bàn tay đang giữ chặt hông mình ra: "Không phải... Là Giang Tử Diêu gọi tới hỏi mấy chuyện, em không phải về Giang gia."
Vòng tay của Triển Kính lại càng siết chặt hơn, thanh âm ẩn ẩn chút uỷ khuất: "Nếu anh ta muốn em trở về thì em liền trở về?"
Nghe thấy giọng điệu này của anh, Giang Tuyết Tử cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, dù sao khí lực cũng không sánh bằng anh, đành búng búng ngón tay anh: "Anh cũng biết mà..."
"Anh không biết!" Triển Kính có chút dỗi, lại có chút nghịch ngợm, môi mỏng ở gò má cùng vành tai non mịn kia không ngừng hôn xuống giọng nói có chút khàn khàn: "Từ trước tới giờ em không hề tin tưởng anh. Lúc trước không nói, ban nãy ở bàn cơm em cũng không tin tưởng anh."
Giang Tuyết Tử cảm giác được nơi đó của anh đang dán sát vào mình, dần dần nổi lên biến hoá. Sống lưng cô liền cứng đờ, cổ họng run run gọi: "Triển Kính..."
"Ơi...." Triển Kính phát ra một tiếng giống như than thở, lại mơ hồ giống như tiếng hừ nhẹ, nơi đó dán sát vào bờ mông tròn cao vυ't của cô, môi mỏng không nhẹ không nặng liếʍ vùng cổ nõn nà.
Giang Tuyết Tử bị anh trêu chọc, sợ tới mức cả người cứng lại, một chút cử động cũng không dám, chỉ nhẹ giọng nói: "Triển, Triển Kính... Không nên ở chỗ này..."
Triển Kính nghe lời này, động tác đột nhiên thay đổi, buông cánh tay ôm chặt cô, đem người trong lòng xoay mặt lại, nâng cầm nhỏ của cô lên. Trong bóng đêm loang loáng, đôi con ngươi kia lấp lánh toả sáng, không chớp mắt nhìn thẳng vào đáy mắt cô: "Em có biết em vừa nói gì không?"
Triển Kính là mượn men rượu phát tiết không thoải mái trong lòng, Giang Tuyết Tử ngược lại cười cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, đáy mắt có chút ươn ướt, ngượng ngùng: "Dạ biết..."
Hô hấp của Triển Kính bị kiềm hãm, ôm người vào trong ngực, chầm chậm thở ra, ngón tay chầm chậm chu du trên da thịt mềm mại. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng mà trân trọng hôn lên khoé môi hồng hồng: "Anh muốn em tự mình nói."
Giang Tuyết Tử luống cuống, đáy mắt tràn đầy hơi nước mông lung, cả người bị anh nhìn như vậy liền không còn chút khí lực nào.
"Em...Không biết, không biết nói thế nào."
Cô thật sự không biết. Cô nguyện ý đem tình cảm cùng bản thân mình giao cho anh, cũng không bận tâm chuyện sớm chiều ở chung này có thể được bao lâu. Cô chỉ muốn đem quan hệ của hai người phát triển thêm, từ như có như không mập mờ, thành một mối quan hệ xác định. Giang Tuyết Tử biết Triệu Thanh không cam lòng, cũng biết Giang Tử Huyên ghen tị, rõ ràng thái độ của hai cô bé này đối với chuyện của cô cùng Triển Kính cũng là đại biểu cho thái độ của các đại gia tộc hoàn toàn phủ nhận chuyện này. Cô cũng hiểu rõ con đường phía trước gian khó, nhưng hết thảy các thứ này đều không thể ngăn cô cùng nam nhân này nói lời yêu, cũng sẽ không bởi vì cản trở cùng khó khăn mà sinh ra nản chí.
Cô và anh đều là người trưởng thành. Đối với thích, đối với yêu, cứ để thuận theo tự nhiên thôi, nước chảy thành sông, tâm ý của anh thì cô đương nhiên không bài xích, chỉ là có chút sợ hãi cùng ngượng ngùng.
Nhưng dưới tình huống này, cô đã sớm làm xong công tác tư tưởng với chính mình, cũng rất sẵn sàng nguyện ý làm ra chút chuyện để anh có thể an tâm. Nhưng trong thời khắc thế này, tình cảnh này, nên nói gì mới có thể làm cho anh vừa lòng?
Triển Kính ở bóng tối khẽ cười, ở trên gò má cùng môi vào khoé miệng kia trằn trọc trêu đùa, thấp giọng: "Nói em muốn anh, nói em cần anh."
Khuôn mặt Giang Tuyết Tử nóng bừng, chầm chậm nhón chân ôm cổ anh, môi mọng ghé vào vành tai anh, nhẹ nhàng nói: "Em muốn.. Muốn anh ôm em..."
Vừa dứt lời Giang Tuyết Tử liền cảm giác hai chân nhẹ bẫng, cả người bị anh dễ dàng ôm lên khỏi mặt đất, xoay tròn một vòng. Sau đó cổ chân nho nhỏ của cô bị anh nắm trong tay, vòng qua hông anh, để cô ôm chặt lấy mình.
Hai tay cô cũng gắt gao ôm cổ anh, lúc này gò má hây hây tựa trên vai anh, khoé miệng nở một nụ cười ngọt ngào như mật.
Áo khoác to lớn cùng túi xách và dù đi mưa rơi dưới đất, quạnh quẽ không ai thèm chú ý đến...