Theo như lời Thư Đông Ly thì người nọ họ Lâm, tên một chữ Khôi.
"Vị Lâm tiên sinh này bộ dáng có vẻ khá nham hiểm, ta không muốn hợp tác với người như vậy, rất khó đoán được tâm tư." Hắn chỉ muốn yên lặng làm nghiên cứu của mình mà thôi.
Quan trọng nhất là việc, hắn ta là người kinh doanh súng đạn, còn quen biết rất nhiều người nước ngoài! Toàn bộ tỉnh Q không ai dám đắc tội hắn."
Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiên hơi lóe lên. Đây là lần đầu tiên nàng nghe đến tên của vị Lâm Khôi tiên sinh này, một chút cũng không biết là ai.
Quay về chỗ ở, buổi tối Phùng Chinh Viễn có đến. Lục Nghiên liền kể cho nàng nghe hai ba câu.
"Lâm Khôi..." Phùng Chinh Viễn cắn một miếng lớn lên chiếc bánh của Lục Nghiên, hai mặt bánh được phết tương hành vàng óng ánh, cắn một cái vừa thơm vừa ngon. Nàng ta vừa ăn vừa mơ hồ nói: "Người này rất có bản lĩnh. Năm tuổi đã theo thuyền đến nước D, đến khi quay về liền thành phú thương, mua bán quân hỏa. Người này tính tình cay nghiệt, không dễ chung sống. Quan trọng là hắn tham tài háo sắc. Ngươi vẫn nên cách xa hắn một chút."
Vừa nghe qua, vị Lâm tiên sinh này đúng là có bản lĩnh. Một thân một mình đến nước D, còn có thể phong quang trở về, gầy dựng sự nghiệp như vậy. Thật là lợi hại.
"Sao không thấy Ngọc tiên sinh ở cạnh ngươi?" Lục Nghiên đột nhiên nhớ ra. Nàng đã đến đây lâu như vậy nhưng vẫn chưa nhìn thấy vị Ngọc tiên sinh kia.
Phùng Chinh Viễn cắn một miếng bánh lớn, tương hành dính đầy trên môi, nàng lè lưỡi liếʍ nó, hừ cười nói: "Hắn không thích ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng đọc sách. Ta phải sai người chăm sóc hắn. Mỗi lần hắn đọc sách đều có thể quên ăn quên uống. Thân thể hắn vốn yếu ớt, nếu ngã bệnh sợ là phải chịu tội."
Lục Nghiên có chút chần chờ, hỏi: "Ngọc Tiên Sinh... không ở Phùng gia?"
Phùng Chinh Viễn lắc đầu, nói: "Hắn không hợp với cha mẹ ta. Phụ mẫu ta không thích thân phận con hát của hắn nên có phê bình kín đáo. Ta sợ hắn chịu ủy khuất nên để hắn chuyển ra ngoài. Đã là người của ta, ta không thích người khác nói xấu hắn."
Lục Nghiên: "..."
"Ngươi chưa từng thấy bộ dáng hắn gỡ bỏ lớp trang điểm đúng không?" Hai mắt Phùng Chinh Viễn sáng lên: "Ngọc tiên sinh nhà ta bộ dáng rất xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, tính tình dịu dàng." Đúng là trời sinh một đôi với nàng.
Lục Nghiên bật cười, đưa tay châm trà cho nàng.
Xem ra Phùng Chinh Viễn cực kỳ thích vị Ngọc tiên sinh này. Nhắc tới đối phương, trong mắt như có ánh sáng.
Vị Lâm Khôi kia, Lục Nghiên sai người đi nghe ngóng. Đây đúng là người hết sức lợi hại, thủ đoạn khéo léo đưa đẩy, quan hệ rất tốt với các vị thương nhân nước ngoài.
Lục Nghiên và hắn đều hứng thú với nghiên cứu trong tay cảu Thư Đông Ly, trong lòng nàng rất rõ ràng, sớm hay muộn hai người họ cũng sẽ gặp nhau. Không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Lâm Khôi là một nam nhân thực sự anh tuấn. Dáng người cao lớn nhưng không quá vạm vỡ mà dong dỏng, mi mục thâm thúy động lòng người, đôi mắt đào hoa khi nhìn người khác là vô cùng thâm tình, khiến người ta nhịn không được mà đắm chìm trong đó.
Ngũ quan của hắn mang phong cách dị vực lại vô cùng hấp dẫn.
Hắn là con lai...
Lục Nghiên nghĩ vậy.
Lâm Khôi nhìn thấy Lục Nghiên lại cực kỳ kinh ngạc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có vài phần vui mừng.
"Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi." Lâm Khôi bước nhanh đến bắt tay Lục Nghiên, sau đó hạ xuống một nụ hôn.
Một bàn tay lập tức đẩy trán hắn ra, cắt đứt hành động ấy.
"Ta không nhớ là đã từng gặp ngươi!?" Lục Nghiên nói.
Hai mắt Lâm Khôi nhíu lại, cười nói: "Ngươi không nhớ ta nhưng ta lại nhớ rõ ngươi, tiểu thư xinh đẹp lúc nào cũng khiến người ta khắc sâu ấn tượng trong trí nhớ. Mà ta chưa từng gặp qua cô nương nào đẹp hơn ngươi cả."
Miệng mồm người này giống như lau mật vậy, thanh âm ôn nhu mang theo vài phần ý vị thâm tình. Tướng mạo hắn đầy vẻ phong lưu mà lại nóời ngon tiếng ngọt, thật khiến người ta trở nên mê muôi. Không biết hắn đã gây thương nhớ cho biết bao nhiêu vị cô nương.
Lục Nghiên ngồi trên ghế, lão bộc của Thư Đông Ly bưng là lên, nàng nhẹ giọng cảm tạ, mi mục dịu dàng tươi đẹp. Lâm Khôi nhìn đến không thể rời mắt, hắn là người rất thích mỹ nhân.
Bất quá khi Lục Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng một biểu cảm khách sáo xa lạ, căn bản không dịu dàng như đối với lão bộc.
Lâm Khôi thở dài trong lòng. Xem ra vị tiểu thư xinh đẹp này không hề hứng thú với hắn, thậm chí phải nói là không có ấn tượng tốt gì.
Lục Nghiên nói: "Lâm tiên sinh, chúng ta người ngay không nói chuyện mập mờ. Ta đối với thứ trong tay Thư tiên sinh là bắt buộc phải có."
"À~" Lâm Khôi nhướn mày: "Thật trùng hợp, ta cũng là bắt buộc phải có."
Lục Nghiên cười nhẹ, nói: "E là Lâm tiên sinh nghĩ sai rồi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết điều đó thôi. Chắc ngươi không biết, nghiên cứu của Thư tiên sinh là do gia gia ta đầu tư. Nói cách khác, phần này nguyên bản thuộc về Lục gia chúng ta."
Nghiên cứu của Thư Đông Ly có thể tiến hành thuận lợi hoàn toàn vì có Lục lão gia tử duy trì, ngay cả tòa dương lâu này cũng đưng tên Lục lão gia tử. Phòng nghiên cứu của bọn Thư Đông Ly hoàn toàn nên thuộc về Lục lão gia tử, thuộc về Lục gia!
Nghe vậy, Lâm Khôi có chút kinh ngạc. Hắn cũng do ngẫu nhiên mới biết việc làm của bọn Thư Đông Ly, lại không ngờ bên trong có nội tình như vậy. Bất quá ngẫm lại cũng hiểu, Thư Đông Ly bọn họ chỉ là chuyên viên nghiên cứu, làm sao có đủ tiền duy trì nghiên cứu, cho nên phía sau khẳng định có một hoặc thậm chí là nhiều người tài trợ nghiên cứu của bọn họ.
Mà người này lại chính là Lục lão gia tử.
Lục Nghiên quan sát biểu cảm của Thư Đông Ly, cười híp mắt nói: "Ta biết được đại danh Lâm tiên sinh qua lời nói của Phùng Chinh Viễn. Chinh Viễn đối với ngươi khen ngợi rất nhiều. Ngươi là người có bãn lĩnh, ta tin sau này chúng ta nhất định có cơ hội hợp tác với nhau."
Phùng Chinh Viễn...
Thư Đông Ly đương nhiên biết đó là ai - đương gia Phùng gia. Mặc dù chỉ là một cô nươg nhưng thủ đoạn tàn độc, một chút cũng không thua kém nam nhân nào, thậm chí nam nhi Phùng gia đều bị nàng kìm kẹp lại.
"Không ngờ Lục tiểu thư lại quen biết Phùng Thiếu tướng." Suy nghĩ mấy vòng, trên mặt Lâm Khôi mang theo ý cười, nhìn Lục Nghiên cũng đứng đắn hơn nhiều, nói: "Nếu thứ này của Lục tiểu thư, như vậy ta cũng không có lý do gì để nói nữa. Chỉ là, Lục tiểu thư chắc chắn Thư Đông Ly tiên sinh kia đối với ngươi không giấu diếm gì sao?"
"Vị Thư tiên sinh kia là một thương nhân rất tốt."
Mà thương nhân thường muốn lãi nặng.
Nghe vậy, biểu cảm Lục Nghiên không đổi, cười nói: "Đa tại Lâm tiên sinh nhắc nhở."
"Lục tiểu thư, nếu đã nói xong chuyện chính, chúng ta nói đến việc riêng đi." Lâm Khôi cười gian.
Lục Nghiên nhướn mày nhìn hắn.
Lâm Khôi nói: "Từ lần đầu tiên gặp mặt Lục tiểu thư..."
"A..." Liễu Ngu đột nhiên kêu một tiếng.
Lục Nghiên nhìn hắn kỳ quái, hỏi: "Sao vậy?"
Liễu Ngu ngại nùng cười, ánh mắt chân thành nhìn Lục Nghiên, nói: "Ta chỉ đột nhiên nhớ tới phân phó của Tứ Gia, kêu Tứ nãi nãi uống nhiều nước."
Nếu không khát, Lục Nghiên không nghĩ tới chuyện uống nước. Nhưng uống nhiều nước tốt với cơ thể, cho nên Cố Tứ Gia nhớ rất kỹ.
Lục Nghiên: "Hắn quản thật là nhiều." Nói xong tự rót một chén nước trên bàn uống.
Mà Lâm Khôi, mặt có chút thay đổi.
Lục Nghiên nhìn hắn kỳ quái hỏi: "Lâm tiên sinh sao vậy?"
Lâm Khôi ha ha hai tiếng, nói "Không... không có gì."
Lục Nghiên thấy Lâm Khôi ủ rũ rời đi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đều nói tâm tình cô nương giống như thời tiết vậy, thay đổi thất thường. Vậy mà nàng thấy vị Lâm tiên sinh này tâm tình cũng thay đổi rất nhanh.
Thư Đông Ly dẫn Lục Nghiên xuống tầng hầm.
Lúc xây tiểu dương lâu này, bọn họ có đặc biệt làm một cái tầng hầm rộng lớn, bên trong là phòng nghiên cứu của Thư Đông Ly bọn họ. Bước vào có thể nhìn thấy dụng cụ nghiên cứu lạnh lẽo, còn có nhóm chuyên viên mặc blouse trắng. Lục Nghiên nhìn quanh, nhận ra có vài người cơ thể không trọn vẹn, không phải thiếu tay thì chính là gãy chân.
Thư Đông Ly chú ý tới ánh mắt của Lục Nghiên, gãi đầu nói: "Chúng ta có nhiều người không phải là chuyên viên nghiên cứu, đại bộ phận là quân nhân bị thuơg ngoài chiến trường."
Nói cho cùng, bọn người này không giống với năm người của Lý Chí. Đám người Lý Chí trải qua học tập nhiều năm, còn bọn họ đều dựa vào tự mày mò.
"Ban đầu, bắt bọn họ mặc áo blouse trắng, họ còn không muốn, cả đám..." Thư Đông Ly oán giận, giọng nói mang theo tiếu ý.
Trên bàn bày một ít linh kiện. Lục Nghiên cầm lấy một cái, nhìn thoáng qua.
Thư Đông Ly sợ nàng không hiểu, liền giới thiệu: "Đây là bọc đạn, là nơi đặt đầu đạn."
Lục Nghiên gật đầu cười, nhìn thoáng qua những linh kiện trên bàn, chỉ thấy mười ngón nàng như bay, cổ tay linh hoạt, từng phần linh kiện nhanh chóng được lắp ráp dưới đôi tay của nàng.
Thư Đông Ly trừng lớn mắt.
Lục Nghiên nói: "Tuy rằng ta không phải quân nhân nhưng Tứ Gia đã dạy ta một số thứ. Thúc thúc, ngài thấy ráp như vậy có đúng hay không?"
"Đúng!" Lúc này, Thư Đông Ly mới nhớ ra vị hôn phu cảu nàng là Cố Thiếu tướng, tài học thật uyên bác.
Ngón tay tinh tế nõn nà của Lục Nghiên sờ soạng đống linh kiện một lúc, nàng cúi mắt, từ bên cạnh có thể nhìn thấy làn mi cong cong xinh đẹp như một cánh quạt.
Thứ gì đó dần dần hình thành trên tay nàng, Lục Nghiên nhẹ giọng hỏi: "Thúc thúc, ngài có chuyện gì đó giấu ta hay gạt ta không?"
Thư Đông Ly sửng sốt, biểu cảm nháy mắt có chút kỳ quái nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, nói: "Có người nói xấu ta với ngươi đúng không? Là Lâm Khôi?"
Người duy nhất bây giờ hắn có thể nghĩ ra chỉ có thể là Lâm Khôi. Hai người vừa mới gặp nhau đây mà.
Lục Nghiên khẽ cười, nói: "Rất nhiều chuyện ta không nói không có nghĩa là không biết. Dù ngài không nói cho ta, ta cũng sẽ đi thăm dò. Trừ phi một chút dấu vết cũng không lưu lại."
Thư Đông Ly bất đắc dĩ: "Ngươi thật sự hiểu lầm ta rồi..."
Lạch cạch!
Súng trong tay được lên cò, họng súng đen ngòm đặt trên trán Thư Đông Ly. Lục Nghiên híp mắt cười, nói: "Bên trong có một viên đạn. Thư thúc thúc, ngài đoán xem nếu ta ấn cò sẽ phát sinh chuyện gì?"
Trên mặt Thư Đông Ly toát ra mồ hôi lạnh, hắn cười ha ha nói: "Lục Nghiên, người đừng giỡn."
Lục Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Ta chưa bao giờ biết nói giỡn."
Thư Đông Ly không nói gì, ánh mắt nhìn Lục Nghiên mang theo vài phần sợ hãi.
Lục Nghiên mỉm cười: "Chúng ta thử đoán xem, chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo?" Nói xong, ngón trỏ nàng liền đè xuống.
"Cạch cạch!"
"A!"