Đến buổi chiều, mưa vẫn chưa tạnh, Lục Dao ra khỏi hiệu sách và tùy tiện bước lên
một
chiếc xe buýt. Mặc dù
khôngthể đi tham quan lâm viên, nhưng ngồi trên xe buýt ngắm phố xá cũng khá thú vị.
Chiếc xe lăn bánh qua những con phố nhỏ hẹp, cô nhìn ngắm phong cảnh cổ kính của thành phố qua cửa xe, nghe
mộtbài hát từ khá lâu
Trên đường đời có
anh
đang được phát trên xe, trong lòng bỗng dâng lên những kỷ niệm cũ. Đáng tiếc là
không
khí mang đậm vẻ êm ả này thỉnh thoảng lại bị phá hỏng bởi tiếng khóc của trẻ con.
Lục Dao ngoảnh đầu nhìn theo hướng tiếng khóc thì thấy
một
người đàn ông bế
một
đứa bé đang rảo bước chen lên xe. Người đàn ông đó khoảng bốn mươi tuổi, mặc
một
chiếc áo jacket thô ráp, trông vẻ ngoài rất khỏe mạnh, làn da cháy nắng, cậu bé trong lòng
anh
ta khoảng
một
tuổi, làn da trắng mịn, mặc chiếc áo ba lỗ chất liệu rất tốt, có điều chiếc áo đã bị ướt, chắc là do nước mưa.
Có thể là vì quá lạnh nên cậu bé cứ khóc suốt. Tuy nhiên, người đàn ông đó
không
mặc thêm áo ấm cho cậu bé, miệng
không
ngừng nói: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, đừng có khóc nữa!”
Lục Dao âm thầm suy đoán, mưa như thế này thì cho dù là
một
người bố vô tâm thế nào cũng sẽ chuẩn bị cho con
mộtchiếc ô, hay mặc thêm áo khoác cho con mới phải chứ. Hơn nữa, với độ tuổi của
anh
ta, trông cũng chẳng phải là bố, mà cũng chẳng phải là ông của cậu bé.
Anh
ta và đứa bé có quan hệ gì nhỉ?
Lục Dao
không
ngừng tỉ mỉ quan sát, cô phát hiện người đàn ông hoàn toàn
không
biết dỗ đứa bé, chỉ biết liên tục vỗ lưng cậu bé và nói: “Đừng khóc nữa!”
Động tác của
anh
ta rất thô bạo, giọng nói nôn nóng ánh mắt
không
phải yêu thương mà là bất an.
Đứa trẻ này có phải là bị người đàn ông kia bắt cóc
không
nhỉ?
Ý nghĩ này vụt qua như đốm lửa nhỏ cháy trên cánh đồng cỏ khô, rồi khoảnh khắc sau đó nhanh chóng lan tỏa trong đầu cô, đặc biệt là khi cô nhìn thấy nước mắt nước mũi tèm lem của cậu bé mà người đàn ông vẫn
không
lau cho cậu, thì nỗi nghi ngờ của cô càng lớn. Cô lên mạng tìm tuyến đường đi của chiếc xe buýt này thì phát hiện thấy có thể di chuyển đến ga tàu hỏa, chẳng lẽ người đàn ông này
muốn
mang cậu bé đến ga tàu ư?
Cô
muốn
báo cảnh sát, nhưng tất cả chỉ là suy đoán, căn bản
không
có chứng cứ, nếu báo cảnh sát thì phải nói thế nào? Cảnh sát có tin cô
không? Đang do dự thì cô bỗng nhớ ra Hình Viễn đã cho cô số điện thoại của
anh. Cô lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho
anh: “Chú cảnh sát ơi, tôi là Lục Dao, tôi nhìn thấy trên xe buýt có
một
người đàn ông kỳ lạ đang bế
một
đứa bé khoảng
một
tuổi. Thời tiết lạnh thế này mà đứa bé chỉ mặc
một
chiếc áo ba lỗ bị ướt, thế mà
anh
ta cũng
không
quan tâm xem đứa bé lạnh hay
không, để cậu bé khóc suốt,
anh
ta cũng
không
dỗ.”
Hình Viễn nhanh chóng nhắn lại: “Cô đang ở đâu?”
Do sốt ruột nên cô trả lời rất nhanh. “Xe buýt số bảy, phía trước là trạm Nguyên Hòa Chi Xuân.”
Cô vừa gửi tin nhắn đi thì nhận được điện thoại của
anh,
anh
bảo cô kết bạn với
anh
trên Weixin rồi chia sẻ vị trí, sau đó chụp ảnh gửi cho
anh. Cô
không
dám chậm trễ, nhất nhất làm theo.
Một
phút sau, cô mới nhận được tin nhắn: “Tôi đã bảo đồng nghiệp gửi tấm ảnh này qua mạng rội, tạm thời chưa có tin gì, bây giờ tôi đi gặp cô.”
“Được ạ.” Sau khi gửi tin nhắn đi, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bản tay. Vì quá căng thẳng nên cô có cảm giác người lạnh toát, toàn thân run lên. Cô cố gắng hít thở sâu, nhưng người vẫn cừng đờ, hít thở khó khăn.
Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi mà cô cảm tưởng như lâu lắm rồi. Chiếc xe đỗ ở từng trạm, từng trạm, ánh mắt gã đàn ông đó ngày càng sốt ruột, Lục Dao cũng ngày càng căng thẳng, bắt đầu tưởng tượng ra các cảnh nguy hiểm trong đầu, sau đó suy nghĩ xem nên đối phó thế nào.
Cuối cùng, khi chiếc xe buýt còn cách ga tàu khoảng hai trạm nữa thì
một
bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước cửa xe.
Thời khắc đó, giống như những chi tiết được miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình,
một
người đàn ông cao lớn mang theo ánh sáng bước đến bên cạnh cô, tặng cho cô nụ cười khiến người ta an tâm nhất. Cô ngẩng đầu lên nhìn
anh, tất cả căng thẳng và lo lắng đều tan biến như mây khói, thay vào đó là tiếng trái tim đập loạn xạ.
Hình Viễn ngồi bên cạnh cô rất tự nhiên, còn đưa cho cô
một
hộp sữa chua mát lạnh. Cô cố gắng giữ bình tĩnh,
muốnmình
trở nên nho nhã
một
chút, nhưng tay cô lại rất run, gần như
không
cầm chắc hộp sữa chua nhỏ bé.
Cô hiểu rõ sự run rẩy này
không
phải là sợ hãi, nhưng
anh
lại cho là như vậy nên rất tự nhiên nắm lấy tay cô,
muốn
an ủi cô.
Anh
còn cố ý nói: “Xin lỗi đã để
em
đợi lâu.
Anh
sợ
em
nóng nên mua đồ uống cho
em
đấy.”
Lục Dao hít sâu
một
hơi, phối hợp với
anh
với vẻ rất thân thiết. “Anh
đến là tốt rồi.”
“Buổi tối
anh
sẽ dẫn
em
đi dạo ở hồ Kim Kê, ở đó sẽ có cảm giác khác hẳn, là
một
mặt phồn hoa của Tô Châu.”
Anhnói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía gã đàn ông bế đứa trẻ. Cậu bé khóc mệt quá nên ngủ thϊếp đi trong lòng gã đàn ông, còn gã đàn ông thì vẫn gượng gạo vỗ vào lưng đứa bé.
Anh
ghé sát vào cô, nói nhỏ: “Chúng tôi nhận được tin, hai tiếng trước, ở trung tâm thương mại Thái Hoa Thương Thành có
một
bé trai mười tháng tuổi bị bắt cóc.”
“A!” Cô kêu lên thất thanh. Người đàn ông bế đứa bé ngoảnh lại nhìn, cô liền vội vàng cúi đầu. Hình Viễn nhẹ nhàng ghé sát cô, cố ý nói to với cô: “Đừng căng thẳng thế,
em
chỉ ăn
một
bữa cơm với bố mẹ
anh
thôi mà.
Không
sao đâu, đúng rồi, cảnh ở Mộc Độc cổ trấn cũng đẹp lắm,
anh
có thể dẫn
em
đi xem.”
Sau đó,
anh
liệt kê cho cô nghe
một
vài cảnh đẹp ở Tô Châu, ví dụ như phố Sơn Đường, Chuyết Chính Viên, hệt như đang làm hướng dẫn viên cho bạn thân vậy.
Khi xe sắp đến ga tàu hỏa thì Hình Viễn nhận được
một
cuộc gọi, vì ở rất gần nên Lục Dao nghe rõ người trong điện thoại nói: “Đồn phó, đã liên hệ được với bố mẹ của đứa bé và xác nhận được đứa bé trong ảnh rồi, nhưng vẫn chưa rõ thân phận của tên tội phạm kiêm kẻ tình nghe, có hành động
không?”
“Có!” Sau chỉ thị đơn giản đó,
anh
ngắt điện thoại, ánh mắt nhìn gã đàn ông kia trở nên sắc bén, cơ bắp toàn thân cũng căng ra trong tư thế sẵn sàng.
Xe buýt chầm chầm giảm tốc độ, chuẩn bị dừng lại, gã đàn ông được cho là tội phạm kiêm kẻ tình nghi đứng dậy, bước ra cửa để xuống xe. Lúc này, Hình Viễn đột ngột đứng bật dậy, bước đến gần gã đàn ông đó, hỏi: “Anh
đến ga tàu phải
không?”
Gã đàn ông cảnh giác nhìn
anh, sự cảnh giác đó rõ ràng là biểu hiện chột dạ.
Hình Viễn lại hỏi: “Đứa bé này là con trai
anh
à?”
“Không
liên quan đến cậu!”
Gã đàn ông buông ra
một
câu rồi định xuống xe, Hình Viễn tóm lấy
anh
ta, nói: “Đợi đã, tôi là cảnh sát, xin hãy xuất trình chứng minh thư nhân dân!”
Gã đột nhiên dùng sức thoát khỏi
anh, lao xuống cửa xe. Hình Viễn đã có sự chuẩn bị sẵn, giơ chân ra ngáng đường, còn tay thì giơ lên chặn người đàn ông đó lại. Tay của Hình Viễn đưa ra với tốc độ rất nhanh, gã đàn ông cho là Hình Viễn
muốn
tấn công hắn ra nên đưa đứa bé ra trước che chắn,
không
ngờ Hình Viễn lao đến dùng
một
tay cướp lấy đứa bé ôm vào lòng, còn gã đàn ông kia thì nhân cơ hội đó giằng ra, chạy xuống khỏi xe buýt. Khi hắn ta vừa đặt chân xuống đất,
một
toán cảnh sát đã vây đến, ép người hắn áp xuống mặt đường,
không
thể chạy trốn được nữa.
Hình Viễn quay người giao đứa bé cho Lục Dao, nói dứt khoát: “Cô ôm đứa trẻ này và theo chúng tôi về lấy lời khai nhé!”
“Được ạ.”
Nhìn bóng lưng quả quyết và nhanh nhẹn của
anh, Lục Dao chỉ cảm giác trái tim băng giá đóng khép đã lâu của
mìnhbỗng tan thành nước,
không
biết chảy về đâu…