Anh
biết
không, yêu
anh
thật chẳng dễ dàng
Còn phải cần rất nhiều dũng khí
Có lẽ do ý trời, có nhiều lời chẳng thể nói ra
Chỉ sợ rằng
anh
sẽ cảm thấy gánh nặng
Trên đường đời có
anh, dẫu có khổ
một
chút
em
cũng nguyện lòng
Cho dù gặp
anh
chỉ là để ly biệt
(Trên đường đời có
anh[1])
[1] Tên của
một
bài hát Trung Quốc. Lời: Tạ Minh Huấn; Nhạc: Phiến Sơn Khuê Tư
Nỗi bi ai nhất của con người
không
phải là trải qua muôn vàn điều tốt đẹp rồi bỗng
một
ngày phải ly biệt, mà là khi vừa gặp nhau thì đã biết - rồi có
một
ngày sẽ phải ly biệt.
1.
Lục Dao là
một
cô gái rất thích văn hóa cổ đại Trung Quốc, năm nay hai mươi ba tuổi, đã từng đi qua hai mươi hai thành phố lịch sử nổi tiếng. Cô nói với tôi, cô yêu nhất chính là thành phố Tô Châu thanh tao, ưu tú, vốn định sẽ phải trải qua chuyến du lịch trăng mật khó quên nhất ở đó. Nhưng
không
ngờ, cô đã đợi đến năm hai mươi ba tuổi mà cuối cùng vẫn chưa thấy được người đàn ông mong chờ cùng
mình
đến Tô Châu.
Cô nói, bây giờ cô
không
muốn
đợi nữa, cũng sẽ
không
đợi nữa, cô
muốn
đi Tô Châu, ngắm sơn thủy hữu tình, ngắm những khu vườn cổ kính nho nhã, cho dù
một
mình
cũng được.
Thế là cô cố chấp đeo ba lô lên vai và đi du lịch đến thành phố Tô Châu.
Sáng sớm
một
ngày tháng Tám, trên đường cao tốc Tô Châu.
Mưa nhỏ lất phất bay, Lục Dao với dáng người mảnh khảnh khoác chiếc ba lô to, cầm chiếc ô trong suốt đứng bên đường. Dòng xe cộ tấp nập chạy qua chốc chốc lại bắn bùn lên chiếc váy màu xanh nhạt của cô, để lại những vết màu đen.
Cô quay lại nhìn chiếc xe phía sau, lái xe đang bận gọi điện thoại, sắc mặt lộ vẻ lo lắng, sốt ruột. Cô lại lấy điện thoại ra xem, lượng pin hiển thị chỉ còn
một
phần trăm, thông tin phát trên phần mềm gọi xe vẫn chưa hồi đáp, ngay sau đó, màn hình điện thoại đã đen sì. Cất chiếc điện thoại đã bãi công triệt để đi, Lục Dao nhìn nhìn màn mưa ngày càng dày trong
không
trung rồi quả quyết đưa ra quyết định - lừa
một
anh
lái xe tốt bụng chở cô
một
chuyến.
Nhưng tốc độ xe chạy qua chạy lại như thế này khiến cho việc thực hiện “tà niệm” của cô càng lúc càng khó khăn. Cô nghĩ, cứ thử xem sao, cũng đâu có mất tí thịt nào, thế nên cô giơ hai tay vẫy vẫy xe. Nào ngờ có
một
chiếc xe Sedan màu xám bạc giảm tốc độ, dần dần tiến sát vào trong vạch dừng đỗ, cửa sổ xe hạ xuống,
một
lái xe nam nhìn cô từ xa. Vì ở khoảng cách khá xa nên cô chỉ thấp thoáng thấy người đó còn rất trẻ, cùng lắm chỉ ba mươi tuổi.
Cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, xác nhận người lái xe tốt bụng từ trên trời rơi xuống đó đang đợi cô.
Không
kịp nghĩ ngợi gì, cô nhanh chóng chạy đến. Trong làn mưa bụi, cô nhìn thấy khuôn mặt của
anh
ta, bằng gu thẩm mỹ hay đánh giá các minh tinh nam thì cô thấy
anh
ta
không
đẹp trai lắm, có điều hai mắt lại rất sáng, tuy
không
cười nhưng khóe miệng lại hơi cong lên rất thiện cảm.
“Có chuyện gì sao?” Giọng của người đàn ông rất bình thản, là giọng trầm thấp, bình tĩnh mà cô thích.
“Tôi có thể đi quá giang
một
đoạn được
không?” Cô chớp chớp đôi mắt vô tội, kéo chiếc áo khoác ướt gần nửa cho
anhta xem. “Mưa ngày càng to, áo của tôi sắp ướt hết rồi.”
Không
hỏi quá nhiều,
anh
ta nói: “Lên xe đi!”
Nói lời cảm ơn xong, Lục Dao nhanh chóng bỏ chiếc ba lô trên vai xuống, cởϊ áσ khoác ngoài ra rồi ngồi vào xe của
anhta. Chiếc xe lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ trên đường, cùng lúc đó,
một
hộp giấy giơ đến trước mặt cô. Cô rút
một
tờ khăn giấy lau nước mưa trên mặt, tờ khăn giấy mềm mại mịn màng, tỏa mùi thơm nhàn nhạt của hoa tử la lan, mùi thơm thanh mát, nhẹ nhàng, khiến cô càng có thiện cảm với người đàn ông bên cạnh.
Anh
ta hỏi cô: “Cô
muốn
đi đâu, sao lại ở trên đường cao tốc thế này?”
Cô nói với
anh
ta: “Tôi
muốn
đi Tô Châu. Đã đặt xe du lịch rồi, nhưng ai ngờ xe bị hỏng giữa đường, điện thoại của tôi lại hết pin. Tôi đành phải chờ vận may, ai ngờ hôm nay may mắn được gặp
anh…”
Nói đến đây, cô thấy người đàn ông ngoảnh đầu liếc nhìn cô, trong ánh mắt có chút tán đồng, có vẻ cũng cảm thấy cô đúng là may mắn.
“Tôi cũng đang trên đường đến Tô Châu, cô đến chỗ nào của Tô Châu?”
“Thật ư?” Cô vô cùng kinh ngạc và vui mừng. “Tôi chỉ cần đến Tô Châu là được,
anh
cứ đi ngang qua khách sạn giá rẻ nào là cho tôi xuống xe.”
Trên khuôn mặt của
anh
ta lộ rõ sự băn khăn. “Cô đến đây du lịch?
Không
đặt khách sạn trước?”
“Không
ạ. Lúc đi du lịch, tôi
không
có bất cứ dự định hay bất cứ kế hoạch nào. Gặp khách sạn phù hợp thì dừng lại, thấy quang cảnh nào thật đặc biệt thì dừng chân ngắm, ngửi thấy mùi đồ ăn ngon thì nếm thử, lúc nào
muốn
rời đi là rời đi… Tôi cảm thấy kiểu du lịch như vậy mới thú vị.”
Anh
ta lắng nghe cô nói, gật đầu tán thành: “Nghe ra thì đúng là thú vị. Có điều, cô thường xuyên tùy tiện lên xe người lạ như vậy sao? Cô
không
sợ gặp người xấu à?”
Cô lắc đầu: “Cuộc sống đâu giống như
một
bản tin pháp luật, cũng
không
phải là phim truyền hình, số lượng người xấu
không
cao như vậy đâu. Từ năm hai mươi tuổi, tôi đã bắt đầu đi du lịch, từng đi qua rất nhiều thành phố lớn với những tòa cao ốc chọc trời, cũng đi qua những vùng nông thôn hoang vu, vắng vẻ, chẳng phải tôi vẫn sống vui vẻ, khỏe mạnh đấy sao?”
Anh
ta nhìn cô chăm chú, trong mắt phản chiếu nụ cười vui vẻ, khỏe mạnh và đồng tử trong vắt như nhìn thấy đáy của cô.
Cô lại nói: “Hơn nữa, kẻ xấu thường hoạt động ban đêm, giờ này chắc chắn đang nằm trên giường để ngủ bù. Những người lái xe ra khỏi nhà từ sáng sớm thế này nhất định là những người chăm chỉ, có chí tiến thủ.”
Anh
ta
không
phủ nhận, khóe miệng
không
giấu được ý cười.
Cô lại hỏi
anh
ta: “Tại sao
anh
lại dám chở tôi?
Anh
không
sợ tôi là kẻ lừa đảo,
muốn
hại
anh
hoặc lừa
anh
sao?”
Anh
cười với vẻ phủ nhận, sau đó trả lời
một
câu rất hợp tình hợp lý: “Tôi là cảnh sát, nếu cô là kẻ lừa đảo, vừa khéo hôm nay tôi sẽ trừ hại cho dân.”
“Ặc. Cảnh sát sao?”
Lục Dao nhìn
anh
ta
một
một
lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên, cảm giác chiếc áo sơ mi kẻ ca rô
anhta mặc rất giống giới nghệ sĩ, nụ cười tỏa nắng, nhìn thế nào cũng
không
thấy giống cảnh sát… Dù sao trong ấn tượng của cô, cảnh sát thường có dáng vẻ nghiêm túc, gương mặt đầy mâu thuẫn, lạnh lùng.
Cô
không
phủ định, nhưng hỏi lại: “Anh
đang trêu tôi đấy à?”
“Trông tôi
không
giống cảnh sát ư?” Thấy cô nghiêm túc gật đầu,
anh
ta lấy thể cảnh sát từ trong túi áo huơ huơ trước mặt cô. “Tôi ở đồn cảnh sát Cô Tô, tối hôm qua đi làm nhiệm vụ, bây giờ trở về.”
Anh
ta đúng là cảnh sát rồi!
Anh
ta nói: “Tôi là Hình Viễn.”
“Chào chú cảnh sát, tôi là Lục Dao.”
Lông mày của
anh
ta khẽ giật giật, nhắc lại: “Lục Dao, thú vị thật!”
Cô ngẫm nghỉ tỉ mỉ từ “thú vị thật”, cái tên của họ đúng là có cảm giác CP[1], có vẻ cũng thú vị.
[1] CP: từ phổ biến trên mạng của giới trẻ, là viết tắt của từ “Coupling” có nghĩa là cặp đôi, xứng đôi.