Mỗi khi rảnh rỗi, Hạ Ưu thường đến chỗ nuôi chó lang thang của Lý Điện để giúp đỡ cậu ấy. Cô cho đàn chó ăn, tắm rửa cho chúng, những công việc tưởng chừng vừa bẩn vừa mệt đó khi qua tay của Hạ Ưu lại trở nên đẹp đẽ vô cùng.
Dưới ánh hoàng hôn, cô gái Hạ Ưu mặc áo đỏ ngồi trên bãi cỏ, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve lông chú chó con tên Cọp. Cọp nằm dưới chân cô, nhắm mắt hưởng thụ sự dịu dàng đó.
Bức tranh ấy quá đẹp khiến Lý Điện nhìn ngắm mãi
không
thôi.
Hạ Ưu ngoảnh đầu lại, Lý Điện vội rời mắt nhìn sang chỗ khác.
“Đợi khi nào tôi tốt nghiệp, có nhà riêng, tôi sẽ nhận nuôi Cọp nhé!” Hạ Ưu hỏi cậu ấy: “Có được
không?”
Cô vốn chỉ tiện miệng hỏi thôi,
không
ngờ Cọp hình như hiểu chuyện, nhìn Lý Điện rồi lại nhìn Hạ Ưu, trong mắt lộ vẻ do dự.
Lý Điện cười, Hạ Ưu cũng bật cười. “Đúng là
một
chú chó thông minh.”
Càng tiếp xúc với Lý Điện, Hạ Ưu càng cảm thấy cậu ấy đặc biệt. Trong xã hội ngày càng sống thiên về bề nổi nhiều hơn, có rất nhiều người đàn ông theo đuổi danh lợi, trong thế giới quan của họ, chỉ khi nào được gán mác là giàu có, quyền lực, nổi tiếng thì họ mới coi đó là thành công. Nhưng Lý Điện lại khác, cậu ấy luôn nói: Cuộc đời này chỉ là phù du, vinh hoa phú quý
không
phải là thứ cậu ấy
muốn, nó
không
có ý nghĩa gì với cậu ấy cả. Giúp những người nghèo khổ lang thang góc đường, nhận nuôi những con vật lang thang
không
nhà, chỉ khi đó cậu ấy mới cảm thấy cuộc sống có giá trị, có ý nghĩa.
Trong con mắt của nhiều người, suy nghĩ của Lý Điện giống như là của kẻ ngốc, nhưng Hạ Ưu lại rung động trước sự lương thiện đơn thuần ấy, yêu cậu và quan điểm ấy của cậu.
Cô tin cậu ấy sẽ dành cho cô tình yêu chân thành, cho cô
một
cuộc sống ấm áp và yên bình.
Trước đêm Noel, Hạ Ưu ôm
một
túi to đồ ăn cho chó đến tỏ tình với Lý Điện.
Cô cho rằng Lý Điện sẽ vui vẻ đồng ý,
không
ngờ cậu ấy lại trả lời rất vô tình và kiên quyết: “Chúng ta
không
hợp nhau đâu, tôi cũng
không
thích chị.”
“Không
sao, tôi có thể đợi được, đợi khi nào cậu thích tôi.”
Cũng từ hôm đó, Hạ Ưu bắt đầu theo đuổi Lý Điện, tỏ rõ quan điểm
không
đạt được mục đích thì
không
từ bỏ. Cách làm của cô rất đơn giản, đó là xuất hiện đúng lúc cậu ấy cần cô, với thân phận là bạn bè tốt của nhau.
Khi cậu ấy làm thêm ở xưởng sửa xe, cô mang cơm canh nóng hổi đến cho cậu ấy; khi chó của cậu ấy bị ốm mà cậu ấy bận việc
không
thể đi được, cô sẽ đem
chúng đến bệnh thú y chữa bệnh, chăm sóc chúng; khi công việc của cậu ấy gặp phải khó khăn, cô luôn ở bên cạnh, cổ vũ, ủng hộ cậu ấy…
Trong hai năm, Hạ Ưu luôn tồn tại lặng lẽ bên cạnh cuộc đời của Lý Điện như thế, khiến cậu ấy quen với cuộc sống có cô ở bên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hạ Ưu tìm được công việc kế toán trong
một
doanh nghiệp khá tốt, mặc dù công việc vất vả, nhưng lương cũng
không
thấp. Cô thuê
một
căn phòng dù cũ nhưng là căn phòng của riêng cô.
Cũng trong thời gian này, Lý Điện cùng bạn chung vốn mở
một
cửa hàng sửa xe. Vì cậu ấy làm việc nghiêm túc, có trách nhiện nên việc làm ăn của cửa hàng ngày càng thuận lợi. Nhưng cho dù bận rộn thế nào, cậu ấy vẫn chăm sóc cho đàn chó lang thang, vẫn giúp đỡ những người cần giúp đỡ.
Đêm Noel của
một
năm sau, Lý Điện đi tiếp khách, uống rất nhiều rượu, lúc về thì nhìn thấy Hạ Ưu đang cho chó ăn.
Cậu ngồi xổm xuống cạnh cô, vuốt ve lông của Cọp, thở dài
một
hơi. Sau đó, cậu đã nói với cô rất nhiều.
Cậu nói: “Ngày đầu tiên quen
em
ở bệnh viện thú y,
em
mỉm cười nói với
anh: ‘Cậu
không
mang tiền à? Lần sau trả tôi cũng được.’
Anh
đã thích
em
rồi.”
Cậu nói: “Mỗi lần phát hiện chó của
anh
không
được khỏe là
anh
lại lập tức mang chúng đến bệnh viện thú y, chỉ là để có cơ hội gặp
em. Nhưng càng tiếp xúc với
em,
anh
càng cảm thấy
em
quá tuyệt vời,
anh
căn bản
không
xứng.”
Cậu nói: “Hạ Ưu, trước đây
anh
cảm thấy
mình
không
đủ tốt, sẽ có
một
người đàn ông tốt hơn
anh
yêu thương
em, chăm sóc
em, cho
em
một
cuộc sống tốt nhất. Hơn hai năm qua,
anh
đã cố gắng hết sức để biến
mình
trở nên tốt hơn… Bây giờ,
anh
đã có cửa hàng sửa xe của
mình,
anh
muốn…
anh
nghĩ
mình
có thể…”
Không
đợi
anh
nói hết, Hạ Ưu òa khóc nhào vào lòng Lý Điện. “Đối với
em, cuộc sống tốt nhất chính là có
một
người có thể cho
em
mái nhà bình yên,
một
tình cảm chân thành,
một
lời hứa mãi mãi
không
rời xa.”
Lý Điện ôm chặt lấy cô. “Hạ Ưu,
anh
hứa với
em,
anh
sẽ cho
em
một
cuộc sống mà
em
mong
muốn.”
Sau đó, Lý Điện cầu hôn Hạ Ưu. Hạ Ưu hỏi
anh: “Anh
lấy
em
thì phải cùng
em
nuôi bố mẹ
em, chăm sóc
em
trai
em, trách nhiệm này rất nặng nề…”
Lý Điện nói: “Cho dù trách nhiệm nặng nề thế nào, chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Nước mắt nóng hổi tràn khóe mi, Hạ Ưu gật đầu.
Nếu câu chuyện đến đây là kết thúc thì có lẽ cuộc sống sau này của Hạ Ưu sẽ rất hạnh phúc, cô được dạy dỗ tốt, có
mộtngười bạn đời yêu thương
một
đời
một
kiếp, mãi mãi
không
rời xa.
Nhưng số phận
không
bao giờ ưu ái cho riêng ai, nửa đời đầu gặp được những điều tốt đẹp, chỉ để nửa đời sau nỗi đau càng rõ ràng hơn.